Lúc trở về đến bên ngoài khách sạn, cách đó không xa một người đàn ông áo vét chính tề đi tới, là Mục Tước Ngạn.
Anh ta gật đầu chào mọi người rồi quay sang nhìn Mộ Ngữ Nhiễm:
"Mộ Ngữ Nhiễm phải không?"
"Đúng vậy, là tôi."
"Có thể nói chuyện một chút không?"
Mộ Ngữ Nhiễm hơi ngạc nhiên, liền quay sang nhìn Trương Ngọc.
Trương Ngọc hất càm: "Nhìn chị làm gì, cứ đi đi."
Tô Linh ở đằng sau huých nhẹ Mộ Ngữ Nhiễm, nói nhỏ:
"Tiện thể moi chút tin tức của ông Marsh nha chị."
Mộ Ngữ Nhiễm: "..."
Thấy cô còn chần chừ, Mục Tước Ngạn bổ sung thêm:
"Chuyện về chị gái của cô."
Trong một quán trà, hai người ngồi đối diện nhau. Mục Tước Ngạn thì nhàn nhã uống nước, còn Mộ Ngữ Nhiễm thì hơi sốt ruột.
"Anh quen chị tôi sao?"
Mục Tước Ngạn nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, sau đó từ trong ví lấy ra một tấm hình. Anh để nó xuống bàn rồi đẩy từ từ đến trước mặt Mộ Ngữ Nhiễm.
Mục Tước Ngạn: "Quen từ rất lâu trước kia."
Cô cầm nó lên, trong hình là ảnh chụp của Mục Tước Ngạn và Mộ Ngữ Tâm.
Chị cô ở trong hình nhìn rất giống cô, chỉ là ánh mắt hơi lạnh lùng.
Tấm ảnh đã cũ, cô lật nó, đằng sau có ghi ngày tháng chụp hình, là mười năm trước.
"Anh có biết chị tôi hiện giờ ở đâu không? Tôi không liên lạc được với chị ấy."
Mộ Ngữ Nhiễm thực sự rất muốn gặp chị gái của mình, bởi vì cô chỉ có một người thân duy nhất là Mộ Ngữ Tâm.
Mục Tước Ngạn nhìn cô, ánh mắt thoáng qua vẻ dò xét rồi lập tức biến mất. Anh cụp mi, cầm tách trà lên uống một ngụm:
"Cô ấy về nước rồi."
Mộ Ngữ Nhiễm bất giác nắm chặt tay lại, trong lòng có chút thất vọng:
"Vậy sao?"
Chị cô đã trở về, nhưng tại sao lại không tới tìm cô?
Mục Tước Ngạn: "Tôi không liên lạc được với cô ấy."
Nói đến đây, anh lấy một tờ danh thiếp từ trong túi đưa cho Mộ Ngữ Nhiễm:
"Đây là danh thiếp của tôi, nếu Ngữ Tâm tìm đến cô, hãy giúp tôi đưa nó cho cô ấy."
Ra khỏi quán trà, Mục Tước Ngạn ngỏ ý muốn đưa Mộ Ngữ Nhiễm về nhưng cô từ chối, nói rằng khách sạn ở gần đây nên cô tự về được.
Mục Tước Ngạn nhìn theo bóng của lưng cô, ánh mắt hiện lên vẻ thâm tình nhưng nhanh chóng đã biến mất.
"Là cô ấy phải không?"
Đằng sau Mục Tước Ngạn, một cô gái có vẻ ngoài vừa xinh đẹp vừa quyến rũ bước đến.
Cô mặc chiếc váy màu đỏ bó sát cơ thể, bên ngoài khoác chiếc áo lông vũ màu đen. Tóc cô dài, màu đen uốn gợn sóng. Làn da trắng sáng cùng khuôn mặt yêu kiều, diễm lệ.
Mục Tước Ngạn nhanh chóng ổn định lại cảm xúc, ánh mắt vẫn hướng về phía Mộ Ngữ Nhiễm:
"Phải..." Anh dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục:
"Nhưng lại không phải."
Anh quay sang nhìn cô gái bên cạnh:
"Xong việc rồi?"
"Vâng." Cô mỉm cười nhìn Mục Tước Ngạn, cố gắng kìm nén cảm xúc chua xót trong lòng.
"Được rồi mau lên xe đi, đừng để đám phóng viên chụp được."
"Dạ." Trịnh Y Kiều nhanh chóng theo anh lên xe, sau đó gọi điện thoại thông báo cho trợ lý của mình.
Trịnh Y Kiều là một nữ diễn viên nổi tiếng, hôm nay vừa quay xong cô đã đến đây tìm Mục Tước Ngạn.
Vốn dĩ trên đường tới đây cô rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Mộ Ngữ Nhiễm, tâm trạng của cô lập tức bị tụt xuống.
Trong xe, bầu không khí rất im lặng. Nếu là ngày thường, Trịnh Y Kiều nhất định sẽ tìm mọi cách để nói chuyện với Mục Tước Ngạn, nhưng hiện tại cô lại không muốn mở miệng.
Trịnh Y Kiều nhìn ra ngoài cửa xe, bất giác nhớ lại chuyện cũ.
Năm mười tám tuổi, Trịnh Y Kiều vào học tại học viện điện ảnh Bắc Kinh. Do có thực lực và ngoại hình thanh tú, cô được mời đóng một số vai nhỏ, dần dần cũng có nhiều người biết đến cô.
Sau hai năm, Trịnh Y Kiều bắt đầu được đóng vai thứ trong một bộ phim truyền hình. Bộ phim vừa lên sóng đã nhận được rất nhiều người yêu thích.
Trịnh Y Kiều dần được các nhà thầu để ý, bắt đầu muốn mời cô tham gia những sản phẩm mà họ muốn đầu tư.
Trong một buổi tối, đoàn làm phim tổ chức ăn mừng tại một nhà hàng lớn, Trịnh Y Kiều cũng tham dự.
Cô mặc một bộ váy trắng đơn giản, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Nói là ăn mừng cho bộ phim của bọn họ nhưng lại mời rất nhiều khách khứa bên ngoài, đa số đều là những người có máu mặt trong giới đầu tư.
Bữa tiệc bắt đầu được một lúc thì một người đàn ông có thân hình béo mập đi đến, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Y Kiều.
Hắn rót rượu vào ly của cô, cười vui vẻ:
"Cô là Trịnh Y Kiều đúng không? Tôi rất ấn tượng với vai diễn của cô trong bộ phim này."
Hắn ta cầm chén lên đưa cho Trịnh Y Kiều, muốn cô uống với hắn.
Trịnh Y Kiều lúc đó hai mươi tuổi, vừa bước chân vào làng giải trí chưa lâu nên làm việc gì cũng khúm núm lo sợ. Cô nhận lấy cái ly, nhẹ giọng:
"Cảm ơn Hạ tổng đã khen ngợi."
Hắn ta là Hạ Vương, giám đốc của một công ty chuyên đầu tư cho các dự án phim truyền hình.
Hạ Vương nhìn cô, ánh mắt không dấu nổi dục vọng trong cơ thể. Hắn lại rót thêm rượu, có ý định muốn chuốc say Trịnh Y Kiều:
"Sắp tới, tôi có ý định đầu tư cho một bộ phim lớn, nhưng vẫn chưa tìm được nữ diễn viên chính." Hắn suy tư nhìn cô, rồi nói tiếp:
"Tôi thấy Trịnh tiểu thư đây rất thích hợp để đóng vai nữ chính này, cô có muốn thử sức không?"
Trịnh Y Kiều bất ngờ nhìn hắn, lần đầu tiên có người muốn cô đóng vai chính trong một bộ phim, cô thật sự đã mong chờ ngày đó từ rất lâu trước kia.
Trịnh Y Kiều: "Có thật sự là tôi hợp với vai diễn này không?"
Hạ Vương bật cười: "Dĩ nhiên rồi, con mắt nhìn người của tôi từ trước tới giờ vẫn rất tốt!"
Sau đó hắn ta liên tục mời cô uống rượu, cô gái trước mắt thoáng chốc đã có chút choáng váng, khuôn mặt bắt đầu đỏ hồng lên, trông rất kiều diễm xinh đẹp.
Ánh mắt Hạ Vương nhìn cô đỏ ngầu, hắn ngồi sát lại, tay không tự chủ được mà từ bên dưới váy vuốt ve cặp đùi trắng nõn của cô.
Trịnh Y Kiều sắc mặt trắng bệch, cô lập tức đứng dậy, nói muốn đi tìm nhà vệ sinh.
Hạ Vương thấy mình làm hơi quá, sợ người khác sẽ chú ý tới bên này nên đành ho nhẹ một tiếng, từ trong túi áo lấy ra một cái thẻ phòng rồi nhét vào tay Trịnh Y Kiều.
Hắn đứng dậy nói nhỏ vào tai cô:
"Đây là thẻ phòng của tôi, ở tầng trên. Lát nữa lên gặp tôi, chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện vừa rồi."
Nói xong, hắn dùng tay vỗ nhẹ vào mông cô, sau đó rời đi.
Trịnh Y Kiều đứng chôn chân tại chỗ, một lúc lâu sau mới nhấc chân đi ra ngoài.
Trong phòng vệ sinh, Trịnh Y Kiều đã suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Năm cô mười hai tuổi, bố mẹ cô ly hôn, hai người bọn họ đều tiến thêm một bước, có gia đình riêng.
Vốn dĩ Trịnh Y Kiều ở cùng bố, đến năm mười tám tuổi sẽ chuyển đi ở với mẹ. Nhưng gia đình mới của bố không thích Trịnh Y Kiều cho nên mẹ đã đón cô đi.
Nhưng không lâu sau mẹ cô mắc bệnh nặng, không có tiền chữa trị nên đã qua đời, Trịnh Y Kiều đành phải quay trở lại với bố.
Đến đây, Trịnh Y Kiều nhìn bản thân mình trong gương, tự cười giễu chính mình.
Bố cô bị người phụ nữ kia lừa, đã ôm hết tài sản bỏ trốn cùng người đàn ông khác.
Khi Trịnh Y Kiều trở về, bố cô đã trở thành một tên nghiện!
Cơn nghiện khiến ông ta mất trí, liên tục đánh đập Trịnh Y Kiều, bắt cô phải ra ngoài kiếm tiền cho hắn chơi thuốc. Lúc đó cô chỉ là trẻ vị thành niên, căn bản không biết kiếm tiền như thế nào.
Thấy con gái không làm được tích sự gì, ông ta liền tự mình đi ăn trộm.
Trịnh Y Kiều bởi vì ngăn cản mà bị ông ta giáng một bạt tay ngã xuống đất, cô ôm mặt nhìn ông ấy, căm ghét cùng cực.
Không lâu sau đó, ông ta đã phải vào tù vì tội giết người cướp của.
Trịnh Y Kiều sau đó được cậu mợ đón đi, từ lúc đó cô biết được, tiền bạc đối với con người mới là thứ có giá trị nhất.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Trịnh Y Kiều dùng sức bẻ gãy cái thẻ phòng trong tay làm đôi, hướng phía thùng rác bên cạnh trực tiếp ném vào.
Bước chân vào lĩnh vực này, không sử dụng nhăn sắc thì không nổi tiếng được, không có chỗ dựa đằng sau thì không bao giờ đứng vững được.
Nhưng Trịnh Y Kiều cô không muốn lên giường với tên Hạ Vương đê tiện, xấu xí, mập ú đó. Cô chỉ mới hai mươi tuổi, tâm hồn vẫn còn đang rất mơ mộng.
Cô mong muốn một ngày nào đó, lọ lem sẽ gặp được chàng hoàng tử của mình.