Lúc này Mộ Ngữ Nhiễm mới nhìn rõ nhăn sắc của hai người phụ nữ trước mặt, trông bọn họ thực sự rất quý phái, xinh đẹp diễm lệ.
Người mẹ thì mang nét đẹp đậm chất phương đông, da trắng, tóc đen và đôi mắt phượng hoàng. Khoé mắt khi cười sẽ hiện lên vài nếp nhăn, nhưng không vì thế mà che đi sự sắc sảo, tinh tế của một người phụ nữ trung niên.
Còn cô con gái mang nét đẹp lai hoàn hảo, làn da trắng sáng, tóc vàng, đôi mắt màu xanh dương, mũi cao cùng đôi môi gợi cảm.
Trưởng phòng Lâm là người trực tiếp đặt câu hỏi phỏng vấn, Mộ Ngữ Nhiễm ở bên cạnh ghi chép, còn Tô Linh thì ghi hình.
Vì có người phiên dịch nên cuộc phỏng vấn này không gặp nhiều trở ngại trong vấn đề giao tiếp.
Ông John Marsh chia sẻ rằng, vợ ông là người Trung Quốc, tên là Tần Dĩnh, còn cô con gái tên là Bella Marsh.
Kết thúc câu hỏi riêng tư, trưởng phòng Lâm bắt đầu hỏi đến công việc cũng như mối làm ăn của ông John Marsh trong chuyến đến Trung Quốc lần này.
Cuộc phỏng vấn diễn ra được khoảng ba mươi phút thì một tên vệ sĩ đi vào, hắn nói gì đó với ông John bằng tiếng Anh nên Mộ Ngữ Nhiễm câu hiểu câu không. Đại khái là một người tên David vừa đến, đang đợi ở bên ngoài sảnh.
Bella Marsh nghe thấy người tên David này liền nhảy dựng lên, cười vui vẻ chạy ra phía cửa.
Ông John cũng lập tức đề nghị dừng cuộc phỏng vấn vài phút, hình như là muốn chào đón người tên David này. Ông quay sang nói với tên vệ sĩ:
"Cho cậu ấy vào."
Mộ Ngữ Nhiễm cũng không chú ý lắm đến động tĩnh ngoài cửa, chỉ cúi đầu xem lại một lượt ghi chép lúc nãy của mình.
"David!" Bella hét lên, sau đó chạy thẳng về phía người đàn ông vừa bước vào cửa.
Mộ Ngữ Nhiễm ngẩng đầu, liền bắt gặp một cảnh tượng muốn chọc mù mắt cô.
Chỉ thấy Lục Dĩ Hàng dang rộng hai cánh tay, đứng im tại chỗ. Còn Bella chạy đến nhảy lên người anh, dùng hai chân kẹp chặt vào hông, hai tay rất tự nhiên mà choàng vào cổ Lục Dĩ Hàng.
Lục Dĩ Hàng cũng thuận thế ôm lấy cô ta, chỉ hơi nhíu mày:
"Em mập lên rồi nhỉ?"
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn tư thế ái muội của hai người bọn họ, tròng mắt muốn rơi ra ngoài.
Bella bĩu môi: "Sao bây giờ anh mới đến thăm em? Anh có biết là em nhớ anh thế nào không?"
Lục Dĩ Hàng mặt không cảm xúc, muốn nói gì đó nhưng đột nhiên có cảm giác hơi kì lạ. Anh liếc mắt, lập tức bắt gặp ánh mắt phóng điện của Mộ Ngữ Nhiễm.
Cô ngồi ở sô pha cách đó không xa, sắc mặt hình như không được tốt lắm.
Lục Dĩ Hàng bỗng sững sờ, hai tay lập tức buông lỏng.
'Bịch!'
Bella rơi từ trên người Lục Dĩ Hàng xuống, cô đau đến mức kêu lên một tiếng, nước mắt lưng tròng:
"Anh làm cái quái gì thế? Em đau chết mất... Huhu."
Tần Dĩnh thấy con gái bị ngã liền đi đến:
"Làm sao vậy?"
Lục Dĩ Hàng nhướn mày: "Lâu rồi không nói tiếng Anh, tưởng em ấy bảo cháu buông tay."
Mi tâm Mộ Ngữ Nhiễm giật giật, cô lập tức rời ánh mắt, cúi xuống tiếp tục xem cuốn ghi chép của mình.
Lục Dĩ Hàng lúc này mới cụp mi xuống, nhìn cô gái đang nằm dưới đất:
"Đứng lên được không?"
Bella tức giận: "Anh thử nghĩ xem."
Tần Dĩnh đỡ lấy con gái: "Đứng lên đi, trong nhà còn có phóng viên, đừng để bọn họ chê cười."
Bella nức nở: "Mẹ ơi, hình như con bị gãy xương rồi..."
Lục Dĩ Hàng không thèm để ý đến cô ấy, chỉ cúi đầu chào Tần Dĩnh một cái rồi đi đến bắt tay với ông John.
"Chào ngài, John Marsh."
"David, lâu rồi không gặp."
Sau đó Lục Dĩ Hàng quay sang nhìn nhóm của Mộ Ngữ Nhiễm một lượt, bộ dạng kiểu:
"Đây là..."
Ông John: "Bọn họ là phóng viên đến phỏng vấn."
Lục Dĩ Hàng liếc ánh mắt về phía Mộ Ngữ Nhiễm, nói tiếng Trung:
"Tôi không làm gián đoạn cái gì của mọi người đấy chứ?"
Lục Dĩ Hàng hôm nay chỉ mặc áo sơ mi trắng, tay áo hơi xắn lên. Tóc anh có chút rối, vài sợi rũ xuống trước trán khiến anh trông có vẻ ngoài lười nhác.
Từ giọng điệu đến dáng vẻ cà chớn hiện tại của Lục Dĩ Hàng, Mộ Ngữ Nhiễm có cảm giác người trước mặt rất giống một tên thiếu gia đào hoa, ăn chơi trác táng.
Lâm Kiệt lập tức xua tay, cười gượng:
"Không có, tuyệt đối không có đâu Lục tiên sinh."
Lục Dĩ Hàng 'a' một tiếng, sau đó chìa tay ra muốn bắt tay với Lâm Kiệt:
"Tôi là Lục Dĩ Hàng."
Lâm Kiệt lập tức cúi đầu xuống chín mươi độ, đưa hai tay ra phía trước bắt lấy tay của Lục Dĩ Hàng, nắm chặt:
"Tôi là Lâm Kiệt, Phóng viên của đài FX! Lục tiên sinh, nghe danh đã lâu."
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn dáng vẻ của trưởng phòng Lâm, đột nhiên thấy có chút buồn cười.
Sau đó Lục Dĩ Hàng chuyển ánh mắt về phía Mộ Ngữ Nhiễm:
"Vậy còn cô phóng viên xinh đẹp này?"
Lâm Kiệt: "À, cô ấy tên Mộ Ngữ Nhiễm, là cấp dưới của tôi."
Lục Dĩ Hàng: "Xin chào."
Mộ Ngữ Nhiễm thấy anh tự biên tự diễn cũng vất vả, đành bố thí cho Lục Dĩ Hàng một cái bắt tay:
"Chào Lục tiên sinh."
Mộ Ngữ Nhiễm muốn rút tay lại bị anh nắm chặt, cô trợn mắt: Có thôi đi không?
Lục Dĩ Hàng nhướn mày, dùng ánh mắt đáp trả: Mới không gặp nhau một ngày, sao em hung dữ vậy?
Mộ Ngữ Nhiễm gằn từng chữ qua kẽ răng, phát âm rất nhỏ nhưng đủ để Lục Dĩ Hàng nghe thấy:
"Bỏ, tay, ra."
Lục Dĩ Hàng cười nhẹ, lập tức nới lỏng tay, ngón tay như vô tình mà cố ý ấn vào mu bàn tay của Mộ Ngữ Nhiễm, sau đó vẽ một vòng tròn rồi mới chịu rời khỏi.
Không lâu sau, Lục Dĩ Hàng cùng ông John Marsh đi vào thư phòng nói chuyện. Còn Mộ Ngữ Nhiễm và Tô Linh xin phép Lâm Kiệt, sau đó ra ngoài khuôn viên đi dạo một vòng.
Tô Linh ở bên cạnh, huých nhẹ cô một cái:
"Chị Ngữ Nhiễm, chị và vị Lục tiên sinh đó vốn dĩ có quen biết. Tại sao lúc nãy anh ta lại vờ như không nhận ra chị vậy?"
"Ai mà biết được." Có ma quỷ mới biết Lục Dĩ Hàng đang nghĩ cái gì!
Mộ Ngữ Nhiễm chắp hai tay ra đằng sau, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ban nãy của Lục Dĩ Hàng và Bella.
Anh ở nước ngoài một thời gian dài như vậy, những chuyện như ôm hôn chào hỏi với bạn khác giới cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Mộ Ngữ Nhiễm trong lòng vẫn có chút khó chịu, huống hồ Lục Dĩ Hàng và Bella còn được phụ huynh hai bên gắn ghép, có ý muốn tác hợp.
Mộ Ngữ Nhiễm thở dài, hai bên gia đình bọn họ chắc chắn có mối quan hệ rất tốt, lại thuộc tầng lớp giới thượng lưu.
Cô, lại chẳng có gì cả...