Lần trước cô ấy hạ thuốc kích dục cho cả hai, không phải chỉ để muốn được ở cùng anh sao? Anh đã nói muốn chịu trách nhiệm với cô, sao cô lại năm lần bảy lượt đều từ chối? Không phải là đang lấy nhu thắng cương à?
"Đúng vậy." Nếu cô thực sự muốn bám lấy Lục Dĩ Hàng thì ngày hôm đó cô đã bắt anh ta phải cưới cô rồi!
"Tôi còn tưởng là em muốn kết hôn với tôi cơ đấy." Anh nhìn cô cười cợt.
"Anh đừng tưởng bản thân có chút nhăn sắc với tiền bạc thì ai cũng muốn gả cho anh, tôi không có hứng thú đó đâu." Lục Dĩ Hàng là đang nghĩ tối hôm đó cô cố tình uống thuốc kích dục rồi đi tìm anh ta?
"Không muốn gả cho tôi? Vậy ai là người nói muốn đi 'bắt gian'?"
Sao anh ta biết chuyện đó hay vậy? Không phải cái khách sạn kia cũng là của anh ta đấy chứ?
"À, cái đó... Anh biết mà, phóng viên chúng tôi làm mấy chuyện như vậy chỉ là để kiếm sống thôi, không có ý đồ gì khác cả." Cô ấp úng.
"Vậy sao?"
"Đúng vậy đó, tôi làm gì dám mơ mộng sẽ gả cho anh chứ." Ai mà lại dám đi lấy anh ta?
"Nhưng tôi lại muốn kết hôn với em, Mộ Ngữ Nhiễm." Chuyện cô hạ thuốc anh sẽ không truy cứu, cũng không vạch trần, anh còn phải cảm ơn cô nữa là đằng khác.
"Anh Lục à, anh có bị bệnh gì không vậy?" Anh ta thực sự muốn chịu trách nhiệm với cô đến cùng à? Bằng việc kết hôn?
"Em không cần trả lời vội, tôi sẽ để em suy nghĩ thật kĩ."
Trên đường trở về, Mộ Ngữ Nhiễm phải ghé vào cục bưu điện.
"Anh đợi tôi một lát, tôi đi lấy chút đồ." Cô mở cửa ra khỏi xe, quay người nói với Lục Dĩ Hàng đang ngồi ở vị trí ghế lái.
Sau khi bọn họ ăn xong, ra khỏi nhà hàng đã không thấy trợ lý của Lục Dĩ Hàng đâu cả, chắc là bị anh ta đuổi về rồi.
"Được." Lục Dĩ Hàng nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng có cảm giác kì lạ.
Một lúc sau cô quay lại, trên tay cầm một hộp quà.
"Ai gửi vậy?" Lục Dĩ Hàng không nhịn được hỏi.
"Là chị gái tôi gửi từ Hàng Châu về." Cô cười vui vẻ.
Chị gái cô rất tốt, luôn xuất hiện giúp đỡ mỗi khi cô gặp khó khăn, luôn mua tặng những món quà mà cô thích nhất.
"Chị gái? Sao trước đây tôi không biết là em còn có người thân?" Cô ấy là cô nhi, sao tự dưng lại xuất hiện chị gái vậy? Hai năm đại học anh cũng chưa thấy cô ta bao giờ, cũng không nghe Mộ Ngữ Nhiễm nhắc đến cô ta.
"Trước đây chị tôi sống ở nước ngoài, chúng tôi là chị em sinh đôi."
"Chị cô là người thế nào?" Anh rất tò mò, nếu là chị em sinh đôi thì ắt hẳn hai người bọn họ sẽ rất giống nhau.
"Tôi cũng chưa nhìn thấy rõ mặt chị ấy, nhưng chắc cũng giống tôi thôi." Cô ngẫm nghĩ rồi nói, bởi vì chị cô không sống cùng cô, cô cũng chưa bao giờ gặp chị ấy, chưa lần nào nói chuyện trực tiếp, đều chỉ nói qua điện thoại.
Mỗi khi cô gặp chuyện gì không tốt thì chị ấy sẽ đến giúp cô, nhưng lúc đó cô đã bất tỉnh, chỉ kịp thấy hình dáng mờ nhạt của chị. Khi cô tỉnh lại, chị đã đi rồi.
"Ý em là sao?" Không thấy rõ mặt?
Anh khó hiểu nhìn Mộ Ngữ Nhiễm.
"Trước đây khi còn bé, tôi ở cô nhi viện bị những đứa trẻ khác bắt nạt, bị đánh đập. Tôi đã rất sợ hãi, chỉ biết rằng lúc đó chị tôi đã xuất hiện cứu tôi, một mình chị đã đánh bại bọn trẻ đó. Nhưng tôi không nhìn rõ khuôn mặt của chị, bởi lúc đó tôi vì sợ hãi mà đã ngất đi." Mộ Ngữ Nhiễm thành thật trả lời.
Sau đó cô nghiêng cái hộp về phía Lục Dĩ Hàng, chỉ tay vào chữ viết trên đó.
"Đây chính là tên của chị ấy."
Anh liếc nhìn, Mộ Ngữ Tâm?
Nhưng nét bút đó?
Lục Dĩ Hàng đưa cô về đến nhà, anh xuống xe rồi đi vòng qua đầu xe giúp cô mở cửa.
"Trở về em có thể suy nghĩ việc gả cho tôi." Anh đóng cửa xe, nhìn cô nghiêm túc nói.
"Anh Lục à, anh xem có ai như anh không? Chúng ta mới gặp lại có ba lần thôi đó." Đâu thân thiết đến mức có thể bàn chuyện kết hôn chứ?
"Cũng đâu phải không thân thiết, chuyện gì cũng làm rồi." Anh nhếch môi.
"Chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện kết hôn, chẳng lẽ anh ngủ cùng ai thì cũng sẽ cưới người đó à?" Cô bực bội.
"Tôi đã nói với em rồi, bởi vì là em nên tôi mới muốn lấy, còn người khác thì không có khả năng." Anh yêu cô thì tại sao phải lấy người khác?
"Vì sao?" Có phải vì Lục Dĩ Hàng biết cô vẫn còn yêu anh ta không? Vì yêu anh nên khi cưới cô về, cô sẽ làm mọi thứ cho anh mà không cần anh đền đáp sao?
Hay là anh ta có hứng thú với cô, Hay chỉ là muốn chịu trách nhiệm với đêm đầu tiên đó của cô?
"Em muốn biết thật không?" Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
"Tôi mệt rồi, vào nhà đây. Anh về cẩn thận." Cô quay người, bỗng nhiên không muốn biết câu trả lời nữa.
"Nếu tôi nói là tôi thích em, em có tin không?" Nhìn theo bóng lưng cô, anh không nhịn được mà nói ra lời trong lòng.
Bước chân Mộ Ngữ Nhiễm khựng lại, Lục Dĩ Hàng vừa nói thích cô sao?
Nếu như anh thật sự thích cô, thì năm năm trước cô đã không bị anh từ chối, không phải rơi vào tình cảnh khó xử như bây giờ.
"Anh Lục, không còn sớm nữa rồi, anh nên về đi." Nói xong cô đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại nhìn anh, cũng không biết được ánh mắt của anh thâm tình cỡ nào.
Về đến nhà, Mộ Ngữ Nhiễm thả người ngã xuống sô pha, cô bất giác đưa tay sờ lên ngực, trái tim cô bởi vì câu nói của Lục Dĩ Hàng mà đập liên hồi.
Điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông, là cô bạn thân Ôn Ninh gọi.
"A lô tiểu Nhiễm, sao dạo này không thấy cậu gọi cho tớ vậy? Quên mất người bạn này rồi phải không?" Ở đầu dây bên kia, Ôn Ninh trách cứ.
"Dạo này tớ hơi bận, sao thế? Cậu gặp chuyện gì à?" Nghe giọng Ôn Ninh thì có vẻ không vui.
"Tiểu Nhiễm, tớ... Tớ có thai rồi."
"Vậy thì cậu phải vui lên chứ, sao nghe giọng cậu chán nản vậy?"
Ôn Ninh và bạn trai quen nhau đã lâu, cũng đã bàn đến chuyện kết hôn rồi, có tin vui cũng là điều hiển nhiên.
"Phó Cận Thần không cho tớ đi chơi nữa, cấm túc rồi!"
"Được mấy tháng vậy?" Phó Cận Thần quả đúng là quá cẩn thận rồi!
"Được hai tháng rồi, tiểu Nhiễm cậu thử nghĩ xem, nghề của tớ là chà đĩa đúng không? Vậy mà tớ nói muốn đến hộp đêm làm việc thì anh ta không cho đi, nói là nhảy nhót sẽ không tốt cho đứa bé. Tớ nói muốn đến rạp xem bộ phim 'Tiếng vọng lúc nửa đêm' thì anh ta lập tức cấm túc tớ, bảo xem phim kinh dị sẽ ảnh hưởng đến thai nhi! Tiểu Nhiễm à, số tớ khổ quá mà, Huhu..."
"Anh ta đâu?" Khả năng cao là Ôn Ninh đang ở một mình, nếu Phó Cận Thần đang ở bên cạnh thì chắc chắn cô ấy sẽ không dám thốt ra những lời đó.
"Đang tắm." Ôn Ninh ánh mắt sắc bén như dao, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm.
"Anh ta làm như vậy cũng chỉ vì tốt cho hai mẹ con cậu thôi, cậu đừng buồn."
"Huhu... Cậu không biết đâu, Phó Cận Thần cho người lắp đặt camera khắp nơi trong nhà, đến cả phòng tắm cũng không tha, bây giờ ngay cả tắm tớ cũng không dám đi nữa."
Không phải chứ? Ngay cả phòng tắm cũng đặt camera, Phó Cận Thần là biến thái à?
"Anh ta làm như vậy quả thực là không nên, chí ít thì cũng phải hỏi ý kiến của cậu chứ!" Mộ Ngữ Nhiễm tức giận thay cô bạn.
"Đúng vậy đó, anh ấy quá đáng lắm rồi... A~"
"Có chuyện gì vậy? A lô? Ôn Ninh?" Mộ Ngữ Nhiễm lo lắng, Ôn Ninh sao tự nhiên lại hét lên vậy?
"Mộ tiểu thư phải không?"
Là Phó Cận Thần, anh ta lấy điện thoại của Ôn Ninh rồi!
"Đúng vậy, là tôi. Tôi đang nói chuyện với tiểu Ninh, anh lấy điện thoại cô ấy làm gì?" Mộ Ngữ Nhiễm bất mãn, Phó Cận Thần này bá đạo quá rồi! Sau này Ôn Ninh của cô sẽ chịu khổ mất!
"Vợ tôi đang mang thai, không nên dùng điện thoại quá lâu, đặc biệt là khi nói chuyện với Mộ tiểu thư thì tâm trạng bất thường, cảm xúc không được ổn định."
Có khi nào anh ta định thu giữ luôn cái điện thoại đó không?
"Người khiến cô ấy trở nên như vậy không phải tôi, mà là Phó tiên sinh đấy." Anh ta mới là người gây ra chuyện này, sao lại đổi thành Ôn Ninh nói chuyện với cô mà tâm trạng bất thường, cảm xúc không ổn định?
"Thế tại sao bây giờ cô ấy lại trở về bình thường rồi? Rất ngoan ngoãn ngồi trên giường đó thôi." Phó Cận Thần liếc nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên giường, mỉm cười với anh.
Mộ Ngữ Nhiễm nghiến răng, đó là bởi vì Ôn Ninh sợ anh ta!
"Được rồi, tôi không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa, cúp máy đây." Cô định tắt điện thoại thì đầu dây bên kia, giọng điệu của Phó Cận Thần khiến cô tức muốn hộc máu.
"Nghe nói Mộ tiểu thư vẫn chưa có bạn trai?"
"Không phải là 'chưa có', mà là 'chưa muốn có'!" Cô nhấn mạnh ba chữ kia, chắc chắn là Ôn Ninh đem chuyện của cô đi nói với anh ta.
"Vậy à, Ôn Ninh nhà tôi sắp làm mẹ rồi, còn cô vẫn chưa muốn có bạn trai sao? Mộ tiểu thư cũng không còn trẻ nữa, nếu không tìm được thì tôi sẽ giới thiệu giúp..."
"Không cần đâu, tôi cúp máy đây." Cô ngắt lời Phó Cận Thần, gì chứ? Anh ta vừa khoe khoang mình sắp làm bố, vừa chê cô già không tìm được người yêu! Còn muốn giới thiệu giúp cô nữa chứ!
Mộ Ngữ Nhiễm cô muốn yêu ai, lấy ai còn cần người ngoài giúp một tay sao?