"Anh mặc nó cho tôi?"
"Bộ đồ của em cởi ra vốn đã khó rồi sao tôi mặc giúp em được, vậy nên tôi đành lấy cái áo đó mặc cho em." Anh bình thản trả lời.
Cái gì nên thấy, không nên thấy anh đều thấy rồi! Cái gì nên làm, không nên làm, hai người bọn họ cũng đã làm rồi! Cô ấy còn ngại cái gì?
"Em yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
"Ai cần anh chịu trách nhiệm? Lục Dĩ Hàng anh chơi đàn bà còn phải chịu trách nhiệm nữa sao?"
"Nếu người xảy ra quan hệ với tôi tối qua không phải em, thì tôi tuyệt đối không cần phải chịu trách nhiệm." Anh sẽ trực tiếp ném thẳng tiền vào mặt cô ta, nhưng cô thì lại khác!
"Hừ, anh coi con gái nhà người ta là rác rưởi à? Không muốn chịu trách nhiệm?"
"Ý của em là, tôi làm tình với ai thì phải có trách nhiệm với người đó đúng không?"
"Tôi thì không cần đâu Lục tổng, nhưng tôi thấy cô Viên Sơ Hiểu đó rất cần thì phải." Hai người bọn họ còn dám quang minh chính đại đi vào khách sạn thuê phòng, nhất định là quen nhau đã lâu. Lục Dĩ Hàng rất có khả năng là người đứng sau cô ta, không thì tại sao chỉ trong vòng một năm mà Viên Sơ Hiểu đó lại thành công như vậy?
"Chúng tôi không có bất cứ quan hệ gì cả." Thì ra là cô ấy theo dõi hai người đi vào khách sạn, nhưng cô ấy đã hiểu lầm anh rồi.
"Hừ, tôi không muốn quan tâm đến chuyện của anh." Nói xong cô vén chăn muốn đứng dậy nhưng cả người đau nhức, bên dưới ga giường còn có vệt máu, cô đỏ mặt liền ngồi lại chỗ cũ không nhúc nhích.
"Anh có thể ra ngoài không?"
"Được rồi, em đi tắm rửa đi, tôi ở dưới sảnh đợi em." Nói xong anh liền rời đi.
Anh muốn chịu trách nhiệm, không phải chỉ vì đó là lần đầu tiên của cô, mà cô còn là Mộ Ngữ Nhiễm, cô gái anh thầm yêu suốt bảy năm trời.
Năm đó cô tỏ tình, anh vì không muốn gia đình mình làm khó cô nên đã từ chối, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện sẽ giải thích với cô. Kết quả, hôm trước anh vừa từ chối, hôm sau cô đã đi hẹn hò với một người đàn ông ở bên ngoài, cô khoác tay hắn ta cười nói vui vẻ, lúc quay đầu nhìn thấy anh, cô đã nở một nụ cười khinh thường!
Bọn họ cùng nhau đi vào nhà nghỉ, còn anh đứng ở bên ngoài đợi cô rất lâu, anh rất hối hận vì mình đã từ chối lời tỏ tình đó. Anh đứng đợi đến tận sáng, chỉ cần cô quay lại tìm anh, anh nhất định sẽ ôm lấy cô không bao giờ buông nữa. Nhưng không ngờ, người con gái anh yêu bao lâu nay lại cùng người đàn ông khác ở cùng nhau cả đêm!
Anh quay người rời đi, trong lòng chua xót tột độ.
Hai ngày sau đó, anh có chạm mặt cô ở trong thang máy thư viện, chỉ có hai người bọn họ. Hai người không ai nhìn ai, cũng không nói gì. Lục Dĩ Hàng bấm dừng ở tầng bốn rồi đi ra ngoài, anh không muốn ở chung với cô một chỗ, cũng không muốn dính líu tới cô, một chút cũng không.
Sau đó anh về phòng thu dọn hành lý để trở về thành phố C, ngày hôm sau đã bay chuyến bay sớm nhất tới Mỹ. Cách duy nhất để kết thúc chuyện này chính là rời khỏi trường, rời khỏi thành phố A, rời khỏi Trung Quốc.
Khi gặp cô ở buổi phỏng vấn, anh rất bất ngờ, cảm xúc của anh lúc đó hỗn độn, trong lòng khó chịu, anh căn bản vẫn chưa quên được Mộ Ngữ Nhiễm!
Chỉ là khi ở nước ngoài, anh đều tập trung vào việc học, khi được công ty nhận vào làm, anh cũng chỉ quan tâm tới công việc, tất cả cũng chỉ là không muốn nghĩ tới đoạn tình cảm kia. Vốn tưởng rằng năm năm không gặp, anh đã quên cô rồi, nhưng...
Trong xe, bầu không khí im lặng khác thường, Lục Dĩ Hàng liếc cô một cái.
"Công ty em ở đâu?"
"Hả? Cái đó... Anh đưa tôi đến đoạn phía trước là được rồi."
"Được, vậy đưa nó cho tôi." Anh chìa tay về phía cô.
"Cái gì cơ?" Anh ta muốn gì?
"Máy ảnh."
"Không được!" Cô lập tức giữ máy ảnh sang một bên, cô kiếm sống bằng mấy tấm hình trong máy, sao có thể đưa cho anh ta được!
"Vậy xoá ảnh chụp tối qua đi."
"Không đời nào!" Cô còn đang định trở về viết bài cơ mà, xoá rồi thì viết gì nữa!
"Tôi với cô diễn viên họ Viên kia không có bất cứ quan hệ gì cả, nếu em đăng bài không đúng sự thật, tôi sẽ kiện em ra toà."
"Anh đừng có mà doạ tôi, tôi không sợ đâu." Dù sao cũng có mấy tấm hình làm bằng chứng, anh ta sao dám kiện?
"Vậy em trở về thu dọn đồ đạc đi, ba mươi phút nữa công ty em sẽ phá sản."
"Lục tổng anh thích đùa quá nhỉ? Tưởng mình đang tán chuyện với con nít đấy à?" Cô nhìn anh mỉa mai.
"Chẳng phải em vừa gọi tôi là Lục tổng sao?" Có được vị trí như ngày hôm nay, tất thảy không phải vì Lục Dĩ Hàng anh tài giỏi sao? Muốn thu mua một công ty nhỏ còn cần phải xem xét năng lực à?
"Tính tôi vốn không thích đùa giỡn, cái này át hẳn sáng nay em cũng đã được lĩnh hội rồi, không phải sao?"
Mộ Ngữ Nhiễm vừa xấu hổ vừa tức giận, tất cả cũng tại cái chai nước đó! Cô mà biết là ai làm cô sẽ bóp chết hắn!
Cuối cùng cô đành ngậm đắng nuốt cay xoá đi mấy tấm hình đó trước mặt Lục Dĩ Hàng. Nhìn anh ta đắc ý, cô tức không nói nên lời!
Phòng giám đốc, tập đoàn Khải Nguyệt.
"Lục tổng, đây là tất cả các băng ghi hình trong khách sạn mà ngài muốn." Trợ lý của Lục Dĩ Hàng đặt một chiếc laptop lên bàn làm việc của anh.
"Có tra được gì không?" Anh ngả người tựa lưng vào ghế, ánh mắt thâm trầm.
"Không tìm thấy ai khả nghi, chỉ có điều, cô phóng viên họ Mộ đó cũng có mặt ở khách sạn."
"Cái đó tôi biết." Anh nhướn mày nhìn trợ lý của mình, cậu ta rõ ràng là đã xem qua băng ghi hình, chắc chắn Mộ Ngữ Nhiễm vào phòng của anh cậu ta cũng đã thấy, vậy mà còn cần phải báo cáo?
Trợ lý thấy Lục Dĩ Hàng nhìn mình thì bớt giác lạnh lẽo sống lưng, cậu nói gì sai sao?
"Lục tổng, bên phòng giám định nói chai rượu vang đó hoàn toàn sạch sẽ, không hề có thành phần thuốc gây hại nào."
"Vậy còn cô nhân viên đó?" Cô ta là người đáng nghi nhất, nếu chai rượu đó không có gì, vậy là trong lúc rót rượu cô ta đã bỏ thuốc vào.
"Đã điều tra rồi, từ gia thế, hoàn cảnh sống, bạn bè, quan hệ đồng nghiệp đến chuyện tình cảm đều rất bình thường. Cô ta không biết chúng ta, càng không có động cơ để làm chuyện này." Anh nhìn Lục Dĩ Hàng, tiếp tục nói.
"Còn về phía Viên Sơ Hiểu cũng không tìm ra gì."
"Được rồi, ra ngoài đi."
Một cái khách sạn to đùng như vậy, camera cũng không ghi lại được một người khả nghi sao?
Cả Mộ Ngữ Nhiễm cũng bị hạ thuốc, đây không thể là một sự trùng hợp được!
Anh cầm lấy laptop trên bàn lên xem, một đoạn băng ghi hình khiến anh tò mò.
Đó là cảnh Mộ Ngữ Nhiễm từ trong phòng của cô bước ra, cô đi ra ngoài khoảng mười lăm phút, sau khi quay lại cô đã đụng trúng một người nhân viên, chính là cô nhân viên đã bưng rượu vào phòng anh.
Nhưng khoan đã! Anh tua chậm rồi dừng lại, trong hình, Mộ Ngữ Nhiễm dùng tay đỡ lấy hai ly rượu không để nó rơi xuống, rồi cầm cả hai cái ly chắp tay cúi người xin lỗi nhân viên. Tất cả hành động này chỉ diễn ra trong vòng ba giây.
Người hạ thuốc không sợ bị camera ghi lại, cũng không sợ bị người khác phát giác, bởi vì thân thủ của người đó nhanh nhẹn, hành động dứt khoát. Nhưng, đều không qua khỏi mắt Lục Dĩ Hàng anh!
Mộ Ngữ Nhiễm! Thì ra là em!