Nhìn An Vy thường xuyên nên đối với sắc đẹp nó đã gần như miễn dịch, lại không ngờ người chị mới chỉ hơn nó một tuổi này lại không thua kém gì An Vy, hai người này đúng là bất phân thắng bại. Dù hơi bất ngờ nhưng chỉ là trong chốc lát nó đã định thần lại thì đã thấy Hà My đã đứng trước mặt nó. Trong lúc nó quan sát Hà My thì Hà My cũng quan sát nó. Bà Ngọc thấy Hà My liền vui vẻ kéo tay nó giới thiệu
- Bảo Linh, đây là chị gái con_ Hà My, con bé vẫn luôn mong được nhìn thấy con, biết hôm nay con về còn đặc biệt xuống bếp làm rất nhiều món cho con đó- vừa nói bà Ngọc còn kéo Hà My ngồi xuống cạnh nó .Hà My nhoẻn miệng cười xinh đẹp nhìn nó.
- Em là Bảo Linh sao? - vừa nói, khuôn mặt cô vừa có chút hoài niệm, đôi tay khéo léo còn nắm chặt tay nó, còn thêm cái nhìn chăm chú làm nó nổi cả da gà, đừng nói lại diễn một màn sướt mướt như bà Ngọc đấy chứ!
Nhưng mọi chuyện lại không như nó nghĩ, sau những lời đó, khuôn mặt vốn u sầu, hoài niệm gì đó đều tan biến, thay vào đó là nụ cười tươi tắn kiều mị lại có phần châm chọc, đôi mắt vốn tràn đầy yêu thương gì đó giờ lại tràn đầy kinh thường nhìn nó. Khuôn mặt thay đổi nhanh chóng và đặc sắc như vậy mà không đi đóng phim thì nó cũng thấy tiếc đó.
- 17 năm, sống ở một nơi quê mùa như vậy thì lớn lên có thể thành cái dạng nào chứ, cùng lắm thì cũng như thế này thôi- Hà My hết sức kinh bỉ nhìn nó, cầm chiếc khăn giấy lau sạch bàn tay vừa nắm lấy nó, như thể đã nắm phải thứ gì dơ bẩn lắm vậy! Bây giờ cô chính là một bộ dáng tiểu thư cao ngạo, làm gì còn người chị gái nào thâm tình trò chuyện với người em gái đã thất lạc 17 năm vừa nãy chứ! Những lời này lọt vào tai bà Ngọc khiến bà giật mình.
- Hà My, con đang nói gì vậy, con bé là em gái của con đấy! sao con lại có thể nói những lời như vậy chứ, mau xin lỗi Bảo Linh đi- rõ ràng là lời trách mắng nhưng vào tai nó thì lại như là diễn cho có vậy, nhìn bà Ngọc tuy tức giận nhưng nó biết bà ta vốn không muốn làm lớn chuyện này, nhưng cũng lại có người không muốn hợp tác với bà rồi!
- Tại sao con phải xin lỗi chứ! không biết cái thứ con rơi này từ đâu ra, còn bắt con nhận làm em gái, đã vậy còn phải xin lỗi nó, hừ con không làm- Hà My cô vốn từ lúc bắt đầu đã không thích Bảo Linh rồi!vậy nên đứa em gái này cô cũng không cần
- Ồ, vị tiểu thư này là đang nói tôi sao?....nếu vậy thì cô đã nhầm rồi, tôi không phải em gái cô, cũng nhắc nhở cô nên có văn hóa một chút, thật không ngờ một tiểu thư như cô so với đứa nhà quê như tôi đây thật là....vô học, đã vậy tôi nói luôn, cô nên coi chừng cái miệng mình cho tốt, cũng may là gặp người tốt như tôi nên mới không xé cái miệng xinh đẹp của cô ra đấy, nếu là người khác thì có khi....- người tốt, hừ nó cũng chưa chắc đâu nếu không phải hôm nay tâm trạng nó không tốt vì mới chia tay mọi người thì bây giờ khuôn mặt của Hà My sợ rằng đã "nở hoa" rồi!
Lời này làm vui mừng hồi nãy của bà Ngọc đều tan biến, thì ra là nó vẫn chưa thừa nhận bà. Ngược lại với bà Ngọc vẫn còn đang buồn phiền thì cơn tức giận đã nhấn chìm Hà My
- Mày....mày nói gì, xem ra hôm nay tao phải dạy dỗ mày một trận- Hà My bị lời nói của nó làm tức đến mờ mắt, quên cả thân phận tiểu thư của mình, tay phải giơ lên hướng đến mặt nó
Muốn đánh nó, hừ đúng là nằm mơ! Nhìn cánh tay đang sắp chạm đến mặt nó lại bị một cánh tay khác giữ lại làm nó hơi bất ngờ khi chủ nhân cánh tay đó là ông Thành, người vẫn luôn yên lặng chứng kiến mọi chuyện
- Ba, người cũng muốn bảo vệ nó sao- Hà My muốn rút tay ra khỏi ông Thành nhưng dù cố hế sức vẫn không được
- Hà My, con nên chú ý hành động của mình một chút, con bé là em gái con dù không muốn nhận thì cũng phải nhận- ông Thành nghiêm nghị nói với Hà My sau đó nhìn về phía nó
- Còn con, Bảo Linh, mau theo vú Dung lên phòng đi. Mọi chuyện kết thúc ở đây đi- nghe lời này thì có vẻ đã xong rồi nhỉ! Nó cũng mệt mỏi rồi, không nhiều lời liền theo vú Dung gì đó lên phòng, còn chuyện của gia đình người ta thì để họ giải quyết, nó cũng không nên xen vào.
hết