- Chiều nay, ông chủ muốn gặp tiểu thư!- Giọng nói trầm trầm của người đàn ông ở tuổi trung niên làm nó đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ hơi bất ngờ
- Ông chủ?- điều này làm nó hơi thắc mắc, chẳng lẽ là ông Thành, không thể nào, hay là...
- Là ông nội của tiểu thư, ông ấy muốn gặp riêng tiểu thư- Câu trả lời này không ngoài dự đoán của nó, chỉ là nó hơi thắc mắc là vì sao lại muốn gặp riêng, nhưng nó cũng không hỏi thêm gì nữa mà tiếp tục im lăng. Chuyện này chắc là không đơn giản rồi!
Thấy nó im lặng mà không hỏi thêm gì thì chú Lâm không khỏi gật đầu tươi cười! Có lẽ ông chủ đã chọn đúng người rồi.
Đi khoảng 15p nữa thì ngôi trường quý tộc Lê Dương gần như xuất hiện trước mắt nó. Cách cổng màu đen to lớn sừng sững mở rộng chào đón học sinh nhưng trong mắt đó đây chính là cánh cổng của thân phận. Nếu như là nó trước kia thì sợ là cả đời cũng không vào được nơi này, thật không ngờ chớp mắt một cái một cái mọi thứ đã thay đổi, những thứ không thể với tới giờ đã nằm trong tay nó, rốt cuộc là xui xẻo hay may mắn đây?
- Dừng xe ở đây đi- nó bình tĩnh lên tiếng nhưng lời này vào tai chú Lâm lại không bình thường
- Tiểu thư, chỉ còn một đoạn nữa thôi....
- Tôi kêu dừng- nó dứt khoát cắt lời chú Lâm. Chú Lâm đành bất đắc dĩ dừng lại, nó ngay lập tức mở cửa xuống xe làm chú Lâm sợ hết hồn, định xuống xe đuổi theo nó thì nó đột nhiên quay đầu lại cười tinh quái
- Tôi không trốn đâu, chú đừng lo chỉ là muốn đi bộ một chút cho khỏe thôi- Đi bộ, hừ nó có điên mới muốn, chẳng qua thân phận mới này của nó rất khó nói, cũng chẳng muốn phô trương một chút nào? Thân phận tiểu thư nhà họ Lê này tạm thời coi như là hư vô vậy! Chú Lâm nghe lời giải thích kì lạ của nó thì cũng không biết làm sao đành nhắc nhở nó một câu
- Tôi cũng không nghĩ tiểu thư sẽ trốn, Vậy nên tiểu thư cẩn thận một chút, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi- Nghe lời này nó không khỏi hơi chột dạ, tươi cười càng thêm gượng gạo tiếp nhận cái thẻ có ghi số điện thoại mà chú Lâm đưa. Sau khi nhìn nó lần cuối rồi chú Lâm mới khởi động xe rời đi.
Nhìn chiếc xe dần khuất bóng trên con đường nó không khỏi nhẹ nhõm hét thầm trong lòng "nhìn cái ánh mắt của ông đó nó không khỏi sởn da gà rồi! cũng may là ông ta đi rùi, phù...phù xít nữa là tim nó theo cổ họng bay ra ngoài luôn rồi......như vậy nghĩa là nó ...đã tự do,..tự do rồi, cuối cùng cũng tự do rồi! nó đã chờ thời khắc này lau lắm rồi! Thời khắc mà nó sẽ thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi thân phận tiểu thư, hừ có ngu mới tin nó không trốn ha..ha..ha..." Gương mặt xinh xắn của nó đột nhiên trở nên thât gian xảo. Hai tay chống nạnh cười hết sức bỉ ổi. Người đi đường thấy cảnh này không khỏi vừa lắc đầu vừa nhìn nó với ánh mắt tiếc nuối. Nhưng nụ cười của nó cũng không duy trì được bao lâu khi nhìn thấy mặt sau của tấm thẻ mà chú Lâm vừa đưa
- Fuck- Nó tức điên lên khi nhìn thấy dòng chữ in đẹp đẽ trên tấm thẻ: " Tiểu thư, tôi cũng không nghĩ người sẽ trốn đâu, nhưng nếu người có ý định đó thì hãy nên suy nghĩ lại, bởi vì thứ nhất: nếu tiểu thư muốn tìm ba mẹ nuôi thì họ đã chuyển nhà rồi, thứ hai: dù có trốn thì tiểu thư cũng không thoát được đâu. Vậy nên tốt nhất người nên đến trường đi, chiều nay tôi sẽ đến đón tiểu thư" Cái gì mà không nghĩ sẽ trốn, rõ ràng thừa biết nó sẽ có ý định này nên mới có tấm thẻ này đây. Uy hiếp, đây nhất định là uy hiếp trắng trợn.
Chỉ cần lí do thứ nhất là nó đã không có đường thoát rồi vì đó là mục đích của nó, mục đích đã mất thì kế hoạch tất nhiên sẽ không thành công, còn lí do thứ hai, hừ, thế lực nhà họ Lê trải dài khắp nơi thì tìm một đứa cỏn con như nó có gì khó! Bản thân nó quá manh động rồi, kế hoạch này coi như đi đời nhà ma rồi! Chỉ là nó đang thắc mắc tại sao ba mẹ lại chuyển đi, chuyển đi đâu? Không muốn nó trở về sao? Không thể nào, ba mẹ rất thương nó nên chắc chắn sẽ không làm vậy, chẳng lẽ có liên quan đến nhà họ Lê. Rốt cuộc nhà họ Lê muốn gì ở nó? Chuyện này chắc bản thân nó phải tự khám phá rồi
Sau khi suy nghĩ kĩ lại nó không khỏi thở dài bước chân chuyển hướng đến trường Lê Dương, coi như đây là bài học kinh nghiệm đi, ba mẹ thì nó nhất định phải tìm được. Còn bây giờ đành thuận theo tự nhiên vậy! Phía trước là tốt hay xấu, hạnh phúc hay là bất hạnh thì bản thân nó chính là người quyết định! Còn cái số phận hay định mệnh chó má gì đó thì bỏ đi! Nhưng có lẽ bản thân nó cũng không biết rằng có những thứ muốn tránh cũng không được.