Tiêu Cảnh Vũ mang theo lòng dạ đầy rẫy những cảm xúc phức tạp đi đến phòng giáo viên, trên đường đi vẫn không quên nhắn tin cho Ngư Tranh về trước.
Từ ngoài cửa phòng giáo viên bước vào, Tiêu Cảnh Vũ đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, những ánh mắt nghiêm khắc của các giáo viên trong phòng đều đồng loạt hướng về phía anh.
Tiêu Cảnh Vũ vẫn giữ trạng thái như bình thường đi đến chỗ bàn làm việc của giáo viên chủ nhiệm, lên tiếng trước: “Thưa, cô tìm em?”
Vị cô giáo ngoài bốn mươi đẩy gọng kính lên cao, ánh mắt thoáng lên tia sắc bén dành cho Tiêu Cảnh Vũ, ngay cả giọng nói cũng chẳng mấy thiện cảm: “Từ lúc em quay lại trường học, em xem bản thân đã gây ra bao nhiêu tiếng đồn xấu, còn lôi kéo cả học sinh gương mẫu vào, em...”
Nữ giáo viên còn chưa nói hết câu thì tiếng gõ cửa đã cắt ngang, những người có mặt trong văn phòng đều theo phản xạ ngoái ra nhìn, bao gồm cả Tiêu Cảnh Vũ.
Ngay khi nhận ra là Ngư Tranh, nữ giáo viên đột nhiên thay đổi thái độ trở nên hòa nhã, thái độ lúc đối diện với “con cưng trò ngoan” khác hẳn với lúc nói chuyện riêng với học sinh cá biệt.
Ngư Tranh từ tốn bước vào trong, dừng lại bên cạnh chỗ Tiêu Cảnh Vũ đang đứng. Biểu cảm trên gương mặt cô luôn trong trạng thái lạnh lùng vô cảm, khí chất tỏa ra càng không thể xem thường.
Ban nãy đứng ngoài cửa, những gì giáo viên nói với Tiêu Cảnh Vũ đều được Ngư Tranh nghe thấy. Thế nên thay gì tìm cớ bàn vào vấn đề, cô trực tiếp nói thẳng: “Thưa cô, việc quay lưng lại với một học sinh bình thường, bênh vực học sinh có gia đình chống lưng, đó không phải là công bằng và bình đẳng trong môi trường giáo dục này. Ngay từ đầu, ai cũng biết rõ là Trần Tấn Hào và Lương Mỹ gây sự trước, việc Cảnh Vũ quay lại trường học và kết bạn với em, cậu ấy không hề sai.”
Nụ cười khách sáo trên miệng nữ giáo viên chợt gượng cứng lại, kể cả Tiêu Cảnh Vũ cũng không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn Ngư Tranh không rời mắt.
Không để tốn thêm thời gian vô cớ, Ngư Tranh nhanh gọn kết thúc cuộc nói chuyện bằng một lời ẩn ý nhắc khéo: “Em nghĩ về vấn đề này, ban giám hiệu nhà trường và ban phụ huynh nên mở một cuộc họp đưa ra cách xử lý thỏa đáng. Còn bây giờ nếu không còn vấn đề khác, bọn em xin phép đi trước.”
Ngư Tranh nói xong liền gật nhẹ đầu thay cho lời chào, sau đó túm lấy quai đeo ba lô của Tiêu Cảnh Vũ kéo đi, hoàn toàn không lưu tâm đến những giáo viên đang kinh ngạc nhìn qua nhìn lại lẫn nhau.
Ra khỏi phòng giáo viên, hành lang lúc chiều tàn đã vắng bóng người, tia nắng vàng cam xuyên qua những tán cây lớn cũng sắp biến mất.
Đi được một đoạn, đột nhiên sau lưng Ngư Tranh lại phát ra tiếng cười khe khẽ níu giữ bước chân. Cô bất giác ngoái đầu, vừa vặn bắt gặp Tiêu Cảnh Vũ đang che miệng cười, trên gương mặt vốn vô cảm của Ngư Tranh giờ đây hiện lên một cái cau mày khó hiểu.
“Cậu... cười chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là không ngờ trông cậu ngoan ngoãn như vậy, ngay cả giáo viên cũng dám đe dọa.”
Thay vì hưởng ứng lời nói của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh lại trầm mặc nhìn chằm chằm vào anh, nét mặt thoáng lên sự áy náy.
“Xin lỗi, không ngờ chuyện tôi làm lại ảnh hưởng đến cậu nhiều thế này.”
Đáp lại, Tiêu Cảnh Vũ chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, nụ cười mãn nguyện vẫn luôn hiện hữu trên môi anh.
Có những chuyện xảy đến trong lúc cảm xúc Tiêu Cảnh Vũ không ổn định khiến anh nhất thời không nhận ra, nhưng khi đặt lại cùng nhau để so sánh, anh cuối cùng cũng hiểu dù là ai đối đầu với anh, Ngư Tranh cũng sẽ theo phe anh mà chống lại họ.
Cũng có thể, là do Tiêu Cảnh Vũ đã ảo tưởng về vị trí của bản thân trong cuộc sống của Ngư Tranh. Nhưng anh cũng tin, tin Ngư Tranh là một cô gái tốt, cô cũng biết suy nghĩ và quan tâm đến người khác, và “người khác” đó có cả anh.
Bỗng nhiên Tiêu Cảnh Vũ khom lưng để mặt đối mặt khiến Ngư Tranh ngạc nhiên lẫn giật mình. Trước phản ứng của cô, anh không dám tơ tưởng quá giới hạn, chỉ khẽ cười nói: “Chỉ cần cậu không lợi dụng tôi trả đũa Trần Tấn Hào, những chuyện còn lại tôi đều tình nguyện chấp nhận.”