Gửi tin nhắn xong, Ngư Tranh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao, đứng khoanh tay trước ngực chắn ngay lối cô đang đi. Biểu cảm của cô gái này vô cùng khinh người và đầy ý khiêu khích, tuy nhiên Ngư Tranh chẳng hề bận tâm mà đi thẳng một đường.
Bị Ngư Tranh lướt qua như kẻ vô hình, nữ sinh kia lập tức quay ngoắc, lên giọng mỉa mai: “Ngư Tranh, cậu giỏi thật đấy, ngoài mặt tỏ ra không thích Tấn Hào, sau lưng lại lợi dụng danh phận thanh mai trúc mã để phá hoại chúng tôi sao?”
Hơn cả sự khinh người của nữ sinh kia, Ngư Tranh còn không thèm đáp lại, sự xem thường đạt mức tuyệt đối.
Đây không phải là lần đầu tiên Ngư Tranh bị cô ta kiếm chuyện, nữ sinh kia là Lương Mỹ, bạn gái của Trần Tấn Hào. Mặc dù Ngư Tranh và Trần Tấn Hào mang tiếng là thanh mai trúc mã được đính ước hôn sự dựa trên mối quan hệ thân tình của ông ngoại hai bên, nhưng trên thực tế cô và cậu ta vốn không ưa nhau.
Trong mắt Ngư Tranh, Trần Tấn Hào chỉ là tên công tử vô dụng ăn chơi đa tình. Còn trong mắt cậu ta, cô chỉ là một người kiêu ngạo không có tình người.
Sở dĩ Lương Mỹ vẫn hay gây sự với Ngư Tranh vì gia đình Trần Tấn Hào chỉ xem trọng cô, ghét bỏ cô ta ra mặt. Chưa kể đến Trần Tấn Hào còn hay mắc bệnh nói dối, thường lấy gia đình ra làm lý do đỡ đạn, chính vì vậy Lương Mỹ luôn cho rằng Ngư Tranh dựa vào gia đình chèo kéo Trần Tấn Hào không cho bọn họ gặp nhau.
Ngư Tranh đã từng cảnh cáo Trần Tấn Hào nhưng cậu ta vẫn chứng nào tật nấy, vậy nên cô có giải thích cho Lương Mỹ thì cô ta cũng sẽ không tin.
Mặc cho Lương Mỹ chất vấn, Ngư Tranh vẫn đi thẳng một mạch, cô ta không nhịn mà tiếp tục bước đến chắn trước mặt cô, lớn tiếng quát: “Cậu có nghe không đồ hai mặt?”
Âm thanh Lương Mỹ phát ra cực kỳ lớn, rất nhanh thu hút sự chú ý của những bạn học trong sân trường. Ngư Tranh bị chặn nên phải dừng bước, nhưng vẻ mặt trước sau vẫn một màu lãnh đạm.
Trước thái độ dửng dưng của Ngư Tranh, Lương Mỹ lần nữa trợn mắt hung dữ ép sát cô, gằn giọng đe dọa: “Tôi cảnh cáo cậu, tránh xa Tấn Hào của tôi r...”
Lương Mỹ còn chưa nói xong, một cánh tay từ phía sau lưng Ngư Tranh bất ngờ vươn ra đẩy mạnh cô ta lùi lại phía sau.
Do đột ngột bị xô khiến Lương Mỹ loạng choạng, lúc giữ vững được trọng tâm cơ thể nhìn lên người đối diện, hai mắt cô ta tự động mở lớn kinh ngạc.
Tiêu Cảnh Vũ mặc áo đồng phục sơ mi của trường bên ngoài, bên trong mặc một chiếc áo thun đen cộc tay, vạt áo bỏ ngoài quần không chút nghiêm chỉnh. Anh đưa mắt thách thức qua phía Lương Mỹ, hạ giọng đáp trả thay: “Lúc nói chuyện thì tránh xa người khác ra, đừng để nước bọt vừa bẩn vừa thối của cậu văng lung tung.”
Không chỉ riêng Lương Mỹ tức đến đỏ mặt, những bạn học đứng gần nghe thấy đều ngạc nhiên xúm nhau xì xầm bàn tán.
Ngay cùng thời điểm, cách đó chỉ hơn mười bước chân, một giọng nói giễu cợt vang lên chen ngang: “Mày tưởng mày là ai mà lên mặt ở đây?”
Nghe tiếng đã nhận ra người, Lương Mỹ lập tức thay đổi sắc mặt tỏ ra tủi thân chạy đến ôm chầm cánh tay Trần Tấn Hào, giả vờ oan ức tố cáo: “Sao bây giờ anh mới đến, sáng sớm bọn họ đã gây sự với em.”
Trần Tấn Hào không để ý đến Lương Mỹ, hai tay đút túi quần đi đến chỗ Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ đang đứng. Cậu ta hết nhìn cô rồi lại nhìn anh chằm chằm, cậy gia thế lên giọng: “Tao hỏi, mày tưởng mày là ai mà lên mặt ở đây?”
Giữa ấn đường của Tiêu Cảnh Vũ khẽ cau lại, không ngờ Ngư Tranh vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng chợt nghiêng đầu, thẳng thừng đáp lại Trần Tấn Hào: “Tôi cho cậu ấy quyền, cậu dám cản?”
Tiếng bàn tán xung quanh hiện tại còn lớn hơn lúc nãy, ngay cả Trần Tấn Hào cũng bị câu trả lời của Ngư Tranh làm cho bất ngờ. Cậu ta cười khẩy một tiếng, vừa đẩy tay Lương Mỹ đang ôm cánh tay mình ra, vừa bước sát tới chỗ cô, cất giọng châm chọc: “Ôi trời, tiểu thư đỏng đảnh hôm nay còn biết mở miệng ra bênh người khác nữa à?”
Khi Trần Tấn Hào còn cách Ngư Tranh vài ba bước chân, Tiêu Cảnh Vũ liền giơ tay đẩy vai chặn cậu ta lại. Đứng sau lưng cô, biểu tình Tiêu Cảnh Vũ bị bộ dạng hóng hách của cậu ta châm cho đầy sát khí, giọng nói cũng trầm hơn rõ rệt: “Tránh ra!”
Trần Tấn Hào lườm Tiêu Cảnh Vũ, ánh mắt vẫn nhanh chóng dán chặt lên gương mặt vô cảm của Ngư Tranh, cậu ta không những không dừng mà còn tiếp tục tấn công vào cô: “Tiểu thư đỏng đảnh nay còn biết kết bạn với ăn mày nữa sao, nể phục thật đấy!”
Liên tục bị Trần Tấn Hào xúc phạm, Tiêu Cảnh Vũ không nhịn nữa mà co chặt bàn tay, máu nóng dồn lên đầu khiến mặt đỏ bừng. Ngay khi anh vừa nhấc chân định đấm cho cậu ta một phát, giọng nói nhẹ nhàng đầy châm biếm của Ngư Tranh đã cắt ngang: “Hôm nay xui thật đấy, rác lại biết mọc chân chạy đến chắn đường tôi mà phun nước thải.”