“Một bức bình phong như mày, ngay cả nhiệm vụ cơ bản nhất cũng không làm trọn vẹn. Giả vờ qua lại với Ngư Tranh lại để lộ chuyện thân thiết cùng nữ sinh khác, mày làm như vậy có biết mất uy tín của Ngư Tranh không?” Trần Tấn Hào miệng nói ra những lời khiêu khích Tiêu Cảnh Vũ, trên môi mang theo nụ cười hả hê: “Mà cũng không sao, cảm ơn mày thời gian qua đã làm chất xúc tác cho tao với Ngư Tranh để ý đến nhau nhiều hơn, từ giờ để yên cho cô ấy về bên tao là được rồi.”
Ánh mắt Ngư Tranh dán chặt trên tấm lưng của Tiêu Cảnh Vũ, sau khi nghe Trần Tấn Hào nói xong, một lúc sau anh vẫn im lặng không mở lời đáp lại.
Ngư Tranh muốn nghe Tiêu Cảnh Vũ giải thích về mối quan hệ giữa anh và nữ sinh kia, càng muốn nghe anh nói những lời tuyên bố dẹp bỏ suy nghĩ ảo tưởng của Trần Tấn Hào, nhưng đến cuối cùng nửa chữ anh cũng không hé miệng.
Sự kiên nhẫn của Ngư Tranh đạt đến mức giới hạn, hụt hẫng nối tiếp hụt hẫng khiến cô phải dứt khoát từ bỏ. Ngư Tranh xoay người về hướng đến sân chính, cô vừa cất bước vừa lạnh nhạt mỉa mai: “Một kẻ tự cao một kẻ tự ti, một kẻ vô dụng một kẻ hèn.”
Nói xong Ngư Tranh bỏ đi một mạch, một chút quyến luyến nhìn lại cũng không có. Chưa bao giờ cô rơi vào trường hợp tương tự, cảm xúc trong lòng luôn nhốn nháo không chịu yên ổn.
Nhưng bản tính Ngư Tranh vốn có phần kiêu ngạo, cô dĩ nhiên không thể để người khác nắm được yếu điểm mang ra trêu đùa. Thế nên, một khi đã chọn cách buông, cô sẽ không nuối tiếc cố níu lấy.
Dẫu cho đã tự thề quyết tâm, hiện thực Ngư Tranh vẫn không cách nào khống chế được suy nghĩ và cảm xúc của chính mình. Bởi cô cũng không thể hiểu được bản thân, rốt cuộc vì lý do gì vẫn luôn trông mong một lời giải thích rõ ràng từ Tiêu Cảnh Vũ.
Cả một buổi chiều đắm mình trong sầu não, vẻ mặt vốn lạnh lùng của Ngư Tranh nay lại thêm phần xa cách khó gần. Mãi từ trưa cho đến buổi chiều tan học, trạng thái của cô vẫn bị trì trệ mất tinh thần.
Hòa Trúc sớm đã nhận ra thái độ khác thường của Ngư Tranh kể từ lúc đưa cho cô xem hình ảnh của Tiêu Cảnh Vũ và nữ sinh khác, nhưng để khai thác tâm tư còn “nguyên thủy” của cô, cô nàng chưa đạt được khả năng đó.
Trong khi học sinh nhanh chóng thu dọn ra về, Ngư Tranh vẫn đang chậm chạp mang sách vở cất vào cặp học. Hòa Trúc bên cạnh đã dọn xong từ lâu, tuy nhiên vẫn kiên nhẫn vừa ngồi chờ vừa quan sát bộ dạng như kẻ mất hồn của Ngư Tranh.
Lớp chỉ còn lại Ngư Tranh đang đối đầu với thời gian, Hòa Trúc giữa lúc chờ thoải mái vươn vai sau ngày dài ngồi học. Có điều, Hòa Trúc vừa xoay đầu về phía Ngư Tranh cũng là hướng nhìn ra cửa, lọt vào tầm mắt cô nàng là bóng dáng của một nam sinh quen thuộc.
Hòa Trúc có hơi giật mình ngạc nhiên, dẫu vậy vẫn hiểu ý mà vội vàng đứng lên, tìm cớ ra về: “Mình chợt nhớ có chuyện quan trọng cần làm, mình đi trước nhé.”
Nói rồi Hòa Trúc nhanh chóng rời khỏi lớp, không gian giờ đây hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng. Cất sách vở vào cặp học xong, lúc này Ngư Tranh mới nhận ra bên khóe mắt hiện hữu bóng dáng của một người.
Ngư Tranh không nhanh không chậm ngẩng đầu nhìn lên, vừa chạm mắt với Tiêu Cảnh Vũ, cô lập tức khoảnh mặt làm ngơ.
Tiêu Cảnh Vũ không khác gì Ngư Tranh, cảm xúc chôn giấu trong lòng sớm đã rối tung lên. Chỉ khác ở chỗ, Ngư Tranh có thể tiếp tục lạnh nhạt vạch ra khoảng cách, còn anh thì không thể.
“Xin lỗi, là cái tôi của tôi quá lớn nên đã khiến cậu không vui. Nhưng tôi chỉ muốn sống trên đồng tiền do chính mình làm ra, càng không muốn trở thành kẻ đào mỏ cậu.”
Trước những lời bộc bạch nghiêm túc của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh dù thấu hiểu cũng chọn cách im lặng. Những lời vừa rồi căn bản chưa mất đến nửa phút đã có thể nói ra, thế nhưng anh đã để cô đợi đến ba ngày.
Mục đích chính là gặp Ngư Tranh để nhận lỗi, kể cả khi nét mặt cô vẫn thờ ơ không quan tâm, Tiêu Cảnh Vũ cũng không dám có ý kiến. Trái lại, anh còn thành thật giải thích thêm: “Tôi nhờ người gỡ tấm hình đó xuống rồi, tôi với bạn nữ đó chỉ là bạn cùng lớp.”
Đến tận giây phút này, Ngư Tranh mới đưa mắt nhìn sang Tiêu Cảnh Vũ, nhưng giọng điệu cô dành cho anh không hề dịu đi mà còn có hàm ý trách móc: “Bây giờ cậu mới nói, có ý nghĩa gì nữa?”
“Tôi...”
Tiêu Cảnh Vũ chưa kịp nói hết, Ngư Tranh đã đứng dậy cầm theo cặp học. Đứng đối diện với anh, nhìn vẻ mặt áy náy của anh, cảm giác vừa ấm ức vừa tủi thân không rõ từ đâu vây chặt lấy trái tim cô.
Lòng dạ đã bị người trước mặt khiến cho lung lay, thậm chí mi mắt cũng bất giác rưng rưng, nhưng một Ngư Tranh cứng rắn mạnh mẽ tuyệt đối không để chính mình trở nên mềm yếu.
Cô nhìn thẳng vào mắt Tiêu Cảnh Vũ, từng lời nói ra đều vô cùng chắc nịch: “Tôi hỏi cậu hai câu, cậu chỉ cần trả lời có hoặc không, trả lời theo điều đầu tiên cậu nghĩ tới. Nếu cậu không trả lời được, tôi sẽ tự khẳng định đáp án của cậu theo suy nghĩ của tôi.”
Tiêu Cảnh Vũ không nhịn được thở ra một hơi trong âm thầm, vì để chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh đã kéo dài nhiều ngày, điều duy nhất anh có thể làm là gật đầu đồng ý.
Nhận được sự thỏa thuận, sắc mặt của Ngư Tranh tươi tỉnh lên đôi chút, nhân lúc anh không phòng hờ cô bất ngờ tuôn ra một tràng chữ với tốc độ gấp đôi bình thường: “Nếu tôi ép cậu đào mỏ của tôi, cậu có bằng lòng không?”
Não của Tiêu Cảnh Vũ bỗng phải tiếp nhận thông tin đột ngột, chữ thu được chữ mất, nhưng hai chữ “bằng lòng” lại gây ấn tượng mạnh khiến anh không thể nói không, nên đã vô tình theo phản xạ bật ra: “Có!”
Đến khi lời đã ra khỏi miệng, dù Tiêu Cảnh Vũ thông suốt cũng không thể thay đổi đáp án. Về phía Ngư Tranh vẫn chưa xong chuyện, cô không cho anh có cơ hội nghĩ ngợi, rất nhanh lại vồ vập hỏi vào: “Cậu có thích bạn nữ kia không?”
“Không!” Tiêu Cảnh Vũ đáp nhanh tới mức không cần dừng lại để tiêu hóa câu hỏi của Ngư Tranh, tựa như một thiết lập cài sẵn, ngay thẳng không chút hổ thẹn với lòng.
Bị gài vào thế khó, Tiêu Cảnh Vũ không chắc chắn câu trả lời của mình có làm hài lòng Ngư Tranh, nhưng thấy được khóe môi của cô chịu cong lên, khẳng định không phải ngẫu nhiên.