Lát sau, Tiêu Cảnh Vũ đi ra với một tay cầm hai chai nước suối, một tay cầm cây kem đang ăn dở. Đến gần chỗ Ngư Tranh đang đứng, miệng anh ngậm kem, một chai nước kẹp dưới cánh tay và sườn ngực, chai còn lại vặn mở nắp đưa cho cô uống trước.
Sau khi cầm nước, Ngư Tranh vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Cảnh Vũ chờ đợi, nhưng qua mấy giây trông anh vẫn không có phản ứng gì, cô buộc phải lên tiếng hỏi: “Kem đâu?”
Tiêu Cảnh Vũ ăn gần hết cây kem, đột nhiên bị hỏi khiến anh khựng người. Đối diện với ánh mắt chất vấn của Ngư Tranh, anh thành thật đáp: “Cậu đâu có ăn linh tinh bên ngoài được.”
Giữa hai đầu chân mày của Ngư Tranh dần cau chặt, mi mắt cũng từ từ híp lại. Trong lúc Tiêu Cảnh Vũ không đề phòng, cô bất ngờ co chặt bàn tay đấm vào bắp tay anh oán trách: “Không cho tôi ăn còn dám bẹo trước mặt!”
Bắp tay Tiêu Cảnh Vũ vốn rắn chắc, hơn nữa lực tay của Ngư Tranh không mạnh, khi bị đấm cũng như phết nhẹ qua. Anh thản nhiên ném que gỗ đã sạch kem vào thùng rác công cộng ngay gần đó, mở lời trêu: “Bụng ai kén ăn thì người đó chịu!”
Hai khoé môi Ngư Tranh vô thức cong lên, tuy nhiên vẫn không cam tâm mà giơ tay doạ đánh anh.
Lúc Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ về đến nhà thì ông bà Ngư đã có mặt ở phòng khách. Mặc dù không rõ sau khi cả hai rời đi trước, bà Ngư đã giải quyết chuyện còn lại thế nào, nhưng với vẻ mặt hả hê của bà giờ đây, chắc chắn kết quả chỉ thắng không thể thua.
Vào đến phòng khách, Ngư Tranh ngồi xuống ghế dài đối diện chỗ ông bà Ngư đang ngồi, dù đoán được kết quả nhưng cô vẫn muốn xác nhận tận tai: “Sao rồi mẹ?”
Bà Ngư ngồi nghiêng người về phía thành gác tay, nhận được câu hỏi bà liền cười hắt ra một hơi đắc ý, kiêu ngạo lên mặt: “Đương nhiên là thắng. Ông ngoại con sợ con với Cảnh Vũ ‘gạo nấu thành cơm’ nên đâu dám cấm cản. Bên phía nhà Tấn Hào thấy vậy nên dứt khoát hủy bỏ hôn ước luôn rồi.”
“Vậy... còn công việc kinh doanh của ông thì sao?”
Nghe Ngư Tranh nhắc đến, dáng vẻ của bà Ngư chợt trở nên nghiêm túc, dẫu vậy vẫn chắc nịch đáp: “Ông ngoại Tấn Hào muốn ngừng hợp tác cũng chẳng sao, làm ăn kinh doanh là làm trên giấy tờ chứ không phải trên lời nói. Nếu bên đó muốn hủy hoại sự nghiệp chung thì bọn họ cũng nhất định bị ảnh hưởng không nhỏ. Chỉ là bên bọn họ lấy việc tiếc tình bạn để làm cớ khiến ông ngoại con khó xử ấy mà.”
Ngư Tranh có chút đắn đo nhưng không hối hận chuyện đã làm, bởi đã trải qua một thời gian dài sống dưới áp lực của ông ngoại, giờ đây cô chỉ muốn giải thoát sống đúng với chính mình.
Trong lúc Ngư Tranh đang ngồi tựa lưng về sau ghế trầm ngâm, đột nhiên bà Ngư lại nhìn thẳng qua Tiêu Cảnh Vũ ngồi cách cô chỉ nửa sảy tay. Quan sát tới lui cẩn thận, bà bỗng cất lời ẩn ý: “Cảnh Vũ, chúng ta đều là người lớn, lời nói ra đương nhiên không phải nói chơi. Nhưng bác chỉ có một yêu cầu, trước năm Ngư Tranh đủ mười tám tuổi, bác hy vọng con vẫn sẽ giữ chừng mực trong giới hạn.”
Vừa nghe sơ qua Tiêu Cảnh Vũ đã hiểu hết hàm ý của bà Ngư đang ám chỉ, sợ cha mẹ Ngư Tranh sẽ hiểu lầm, anh vội vàng phân trần: “Con với Ngư Tranh chẳng có gì cả!”
Tiêu Cảnh Vũ vừa nói hết câu, biểu cảm trên gương mặt của ông bà Ngư bỗng trở nên có hơi hoảng hốt, thậm chí ông bà chỉ dám liếc nhanh về phía Ngư Tranh mà không thể nhìn thẳng.
Chính vì phản ứng kỳ lạ này của ông bà Ngư, Tiêu Cảnh Vũ rất nhanh đã cảm nhận được luồng khí lạnh đang châm chích buốt cả da thịt.
Dự cảm không lành, Tiêu Cảnh Vũ cứng nhắc xoay đầu qua phía Ngư Tranh, bắt gặp cặp mắt sắc lạnh của cô dành cho mình, anh nhanh chóng nhìn thẳng về phía, gấp gáp sửa lời: “Ý con là... hiện tại bọn con chỉ là bạn bè bình thường...”
Ông bà Ngư phối hợp gật gù, miệng phát lên những tiếng cười gượng gạo ngăn bầu không khí căng thẳng dâng trào. Chỉ khi Ngư Tranh đứng dậy cầm bình trà trên bàn đi vào nhà bếp, cả hai vợ chồng cùng Tiêu Cảnh Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Đợi khi bóng dáng Ngư Tranh vừa khuất khỏi tầm mắt, bà Ngư không nhịn được mà thở dài: “Đúng là đáng tiếc, cây ngọt lại sinh trái đắng.”
“Giống em còn gì.”
Bị chồng lẩm bẩm nói xấu, bà Ngư trừng mắt nhìn ông cảnh cáo nhưng khi quay sang Tiêu Cảnh Vũ, bà lại thay đổi thái độ trở nên dịu dàng, giọng nói cũng mềm mỏng đi hẳn: “Còn chuyện con nói theo đuổi Ngư Tranh, là thật lòng hay buộc miệng để giúp nó?”
“Là thật ạ!” Tiêu Cảnh Vũ không hề chần chừ đáp thẳng, anh biết rõ với thân phận của mình không có tư cách trèo cao, nhưng anh không muốn để lòng tự trọng ích kỷ của mình ảnh hưởng đến Ngư Tranh.
Hơn hết, chính cô đã đồng ý để anh theo đuổi, đối với anh bấy nhiêu thôi đã đủ để tâm tư giấu kín mãn nguyện.
Thấy Tiêu Cảnh Vũ thẳng thắn thừa nhận, ông bà Ngư đều hài lòng không có ý phản đối. Có điều, với tư cách là phụ huynh nhà gái, ông bà không thể để con gái mình thiệt thòi.
Trái với sự lo lắng không đâu của Tiêu Cảnh Vũ, ông bà Ngư vẫn làm khó anh nhưng yêu cầu đặt ra hoàn toàn nằm trong khả năng, trừ khi anh không chịu cố gắng đạt lấy.
Trước sự bất an của Tiêu Cảnh Vũ, bà Ngư nhẹ nhàng cong môi cười, từng lời từng chữ nói ra đều mang lẫn dụng ý sâu xa: “Yên tâm, hai bác sẽ không vì thân thế của con mà cấm cản hai đứa đến với nhau. Nhưng bác nói trước, hai bác không có ý định cho Ngư Tranh thừa kế tài sản, càng không có ý định cho nó thật nhiều tiền làm của hôi môn lúc gả đi. Vậy nên, nếu hai đứa tính chuyện lâu dài, ngoại trừ có được Ngư Tranh, con sẽ không có gì nữa.”
Ý của bà Ngư đã quá rõ ràng, nếu Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh tiến đến hôn nhân trong tương lai, thứ duy nhất anh có được là cô, còn tài sản của nhà họ Ngư anh sẽ không có cơ hội đụng vào. Mà trùng hợp, Tiêu Cảnh Vũ không hề muốn xài tiền của Ngư Tranh, càng không muốn bị mang danh đào mỏ.
Giữa lúc Tiêu Cảnh Vũ còn đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng, bà Ngư đã tiếp lời nhắc nhở: “Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hai bác sẽ để con gái mình chịu khổ. Có thể năm năm hoặc mười năm sau, con vẫn không có chỗ đứng trong xã hội, không thể xây nhà, không thể mua xe, không có tiền trong tài khoản tiết kiệm thì đương nhiên, con cũng không thể có được Ngư Tranh.”
Chưa bao giờ Tiêu Cảnh Vũ cảm thấy sự nhiệt huyết phấn đấu sục sôi như hiện tại, giống như bản thân vừa được giao cho một trách nhiệm đầy cao cả, trách nhiệm mang đến cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc trọn vẹn cho Ngư Tranh.
Tiêu Cảnh Vũ gật đầu hiểu ý, nếu anh muốn theo đuổi và ở bên cạnh Ngư Tranh lâu dài, điều đầu tiên anh phải làm chính là thay đổi cuộc sống của chính mình.
Đồng tiền không nhất thiết phải là nền tảng cho một mối quan hệ, nhưng để duy trì một mối quan hệ không thể không có tiền.
Khởi đầu cho hành trình theo đuổi Ngư Tranh, được chính cô và cha mẹ cô đồng ý, chỉ cần Tiêu Cảnh Vũ cố gắng vươn lên, một ngày nào đó không xa anh chắc chắn sẽ có tư cách ở bên cạnh cô.
Tiêu Cảnh Vũ kiên định hạ quyết tâm trong lòng, lúc này Ngư Tranh bỗng từ nhà bếp đi ra, trên tay còn cầm theo khay nhỏ đựng bốn ly nước màu vàng xanh trong, anh liền theo phản xạ nhướng người giơ tay cầm giúp cô.
Thấy Ngư Tranh mang nước ra, ông bà Ngư vui vẻ ra mặt, còn thay phiên nhau chậc lưỡi cảm thán: “Ôi trời, hôm nay Ngư Tranh còn biết pha trà xanh nữa đây.”
Hai vợ chồng hiếm khi được con gái bưng trà rót nước, nay có cơ hội được “hưởng ké” Tiêu Cảnh Vũ, ông bà không đòi hỏi gì thêm chỉ bưng nước uống. Tuy nhiên sau khi uống xong một ngụm đầu, sắc mặt ông bà Ngư chuyển từ hào hứng sang cứng đờ, tiếp đó cả hai vợ chồng chỉ len lén nhìn nhau không ai dám nói gì.
Phía bên đây Tiêu Cảnh Vũ cũng cầm ly trà lên uống, mùi lá trà xanh tươi thoang thoảng thơm ở đầu mũi, thế nhưng nước trà trong vắt khi chạm đến đầu lưỡi lại mang theo vị mặn của muối biển.
Tiêu Cảnh Vũ quên khống chế biểu cảm mà nhăn nhó mặt mày, buộc miệng hỏi: “Tranh à, cậu bỏ gì trong đây vậy?”
Ngư Tranh không chút nghi ngờ, bình thản đáp: “Nước trà, đường nhuyễn.”
Bầu không khí mới náo nhiệt vừa rồi bỗng rơi vào yên tĩnh, ngay cả Tiêu Cảnh Vũ chỉ biết bất lực nhìn Ngư Tranh, căn bản không thể thốt lên nửa chữ.
Chẳng bao lâu sau, tiếng cười khe khẽ của ông bà Ngư chợt truyền tới, ông Ngư dù thì thầm nói riêng với vợ cũng đủ để những người có mặt đều nghe thấy: “Lúc gả con đi em cứ cho của hồi môn nhiều nhiều một chút, xem như bù đắp cho chồng của nó. Bởi dù sao tương lai người chịu thiệt lâu dài cũng không phải con gái chúng ta.”