• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa quay đầu đã thấy một thiếu niên áo đỏ tay cầm trường kiếm, ra tay lạnh lùng, nhanh chóng giải quyết hai tên thổ phỉ xông về phía hắn.

Trường kiếm vung lên chạm vào đao phát ra mấy tiếng leng keng.

Chỉ một lát mười mấy tên thổ phỉ đã ngã hết ra đất.

"Các ngươi yên tâm, những tên thổ phỉ này đều bị ta giết sạch rồi, sẽ không có ai dám động đến các ngươi nữa."

Thiếu niên áo đỏ phất phất tay với mọi người, định tiến lên phía trước thì có một đứa trẻ thấy tay hắn đầy máu sợ tới mức khóc lớn.

Hắn dừng bước, có chút xấu hổ đưa tay gãi gãi đầu, sau đó nhanh chóng lui về phía sau ba bước, lau tay vào vạt áo, rồi lấy kẹo đường đặt trước mặt đứa bé kia.

Có lẽ thấy ta nhìn chằm chằm, thiếu niên áo đỏ quay đầu nhìn ta: "Không cần lo lắng, người của quan phủ sẽ tới ngay thôi. Những tên này đều là kẻ liều mạng, nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này."

Ta lôi kéo A Nặc và A Uyên đi về phía hắn để cám ơn.

Nha đầu A Nặc này, vừa rồi còn sợ hãi, nhưng lúc này lại nhìn thiếu niên anh tuấn này đến nỗi không chớp mắt.

Nó len lén kéo kéo ống tay áo ta: "Tỷ tỷ, đây chính là đại anh hùng trong truyện sao?"

Hắn bị lời nói của A Nặc chọc cho cười mấy tiếng, đi tới trước mặt A Nặc, lại móc ra mấy viên kẹo nhét vào trong tay nó: "Ca ca đúng là muốn làm đại anh hùng, nhưng mà còn phải phiêu bạt một thời gian nữa."

Nhờ có A Nặc ta mới biết thiếu niên áo đỏ trước mắt tên là Cảnh Châu, xuất thân từ Cảnh gia có danh vọng ở Vân Châu.

Vân Châu địa bàn của những người trong giang hồ.

Cảnh gia, đương nhiên cũng là người trong giang hồ.

Mà Cảnh Châu thuở nhỏ đã lập chí hướng, đợi đến ngày trưởng thành, sẽ hành tẩu giang hồ làm việc trượng nghĩa, trừng gian trừ ác.

Đây là chuyện bất bình đầu tiên hắn gặp phải từ khi hành tẩu giang hồ tới nay.

"Chỉ có ba người đi lại quả thực rất nguy hiểm, cách đó không xa có một khách điếm, mọi người có thể ở đó nghỉ ngơi một đêm rồi hãy lên đường."

Cảnh Châu đưa tay chỉ chỉ hướng ngã rẽ bên trái.

Ta cảm ơn hắn.

Dù sao cũng là ân cứu mạng, còn bảo vệ hai đứa em của ta, cho dù quỳ xuống dập đầu cũng không có gì quá đáng.

Cảnh Châu vội vàng ngăn cản ta, không chịu để cho ta quỳ xuống.

"Thế gian này người khổ cực rất nhiều, ta có thể giúp một người chính là may mắn của ta. Chỉ là tiện tay mà thôi, sao cần lòng cảm kích. Thẩm cô nương, đừng quỳ như thế."

Hắn đã nói như vậy, nếu ta cứ cố ý quỳ xuống nói lời cảm ơn, chắc hắn sẽ cảm thấy nặng nề.

Trời đã bắt đầu tối.

Cảnh Châu nói hắn cũng cần tiếp tục lên đường, dặn dò ta vài câu, sau đó thu kiếm vội vàng chuẩn bị rời đi.

Chỉ là còn chưa đi hai bước.

Hắn lại lập tức quay trở lại, nhìn ta, hình như là có chút xấu hổ, đưa tay gãi gãi gáy, nhếch miệng cười nói: "Thẩm cô nương, ta không biết đường, có thể chỉ cho ta đường đến kinh thành không?"

"Hả?" Ta sửng sốt, cũng không kịp thời phản ứng.

Thì ra là một kẻ không biết đường.

Chỉ đường xong, ta dẫn A Uyên và A Nặc đến nơi nghỉ trọ mà Cảnh Châu nói. Đi hồi lâu vẫn chưa tìm được, cho đến khi tìm được một chỗ trọ khác, hỏi ông chủ mới biết được, chỗ trọ mà Cảnh Châu ám chỉ, nằm ở một con đường khác.

"Cảnh ca ca võ nghệ cao cường, nhưng thật sự là một kẻ mù đường."

A Nặc che miệng cười ra tiếng.

Ta không để cho nó tiếp tục trêu ghẹo ân nhân cứu mạng, mà là nhanh chóng trả tiền một gian phòng, sau đó mau chóng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, phải tiếp tục lên đường.

Chỉ là khi ta mới mở cửa, đã thấy Chu Chỉ phong trần mệt mỏi đứng ở ngoài cửa.

Khi hắn nhìn thấy ta, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm vào đúng khoảnh khắc đó.

Không nói một lời, hắn ôm ta vào lòng và nói: "Nguyệt Nhi, cuối cùng ta cũng gặp lại nàng."

Tiểu Hầu gia Chu Chỉ là người đương kim hoàng thượng sủng ái nhất.

Là người phóng khoáng tiêu sái, làm việc không màng trước sau, vì thế đắc tội không biết bao nhiêu quan to hiển quý.

Trời sinh tướng mạo xuất chúng.

Vô số quý nữ kinh thành đều thầm thương trộm nhớ, kiếp trước con gái Thừa tướng là Bùi Tương giết hai đưa em ta, sau đó ngưỡng mộ Chu Chỉ.

Mà ta bởi vì ngoài ý muốn cứu hắn một mạng, được hắn hứa hẹn sẽ che chở cho ta một đời.

Kiếp trước ta được báo thù, cũng do hắn bảo vệ nên ta mới không bị nhà Thừa tướng giết hại ngay từ đầu.

Sau cùng, ta rơi xuống từ tường thành rồi chết ở trong lòng hắn, hắn đã khóc, nước mắt nóng hổi.

Hoặc có lẽ là do ta suy nghĩ nhiều thôi.

Trong kinh thành tiểu Hầu gia kiêu ngạo nhất, làm sao có thể bởi vì cái chết của ta mà rơi lệ được?

Ta cười như tự giễu.

Cảm thấy mình giật mình sao lại có ảo tưởng như thế.

Suy nghĩ như thủy triều dâng ngược.

Chu Chỉ vẫn nhìn ta chằm chằm, vẻ mặt thật sự không giống người lần đầu tiên gặp, còn có hắn gọi ta một tiếng Nguyệt Nhi đầy cảm xúc.

Ta bỗng nhận ra - Chu Chỉ cũng giống ta, trùng sinh rồi.

Cho nên khi mở cửa nhìn thấy hăn, ta lại không tự chủ được mà muốn chạy trốn.

Hắn tiến lên nắm lấy cánh tay ta, sau đó ôm chặt ta vào lòng.

"Nguyệt nhi, vì sao nàng phải rời khỏi kinh thành?

Hắn dường như cũng không muốn giấu chuyện mình được quay lại, vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, nếu ta không trùng sinh, chắc chắn lúc này phải cứu Bùi Tự ở lại kinh thành, chứ không phải vội vàng lựa chọn chạy trốn.

Cho nên hắn cũng biết ta đã trùng sinh.

Chỉ là nếu đã biết, tại sao còn hỏi ngu xuẩn như thế?

Ta cố gắng đẩy Chu Chỉ ra, nhưng không có kết quả.

Sức của hắn hơn ta nhiều lắm, ta bị siết chặt có chút khó chịu, lấy đâu là sức mà đẩy hắn ra.

" Trong kinh thành có người muốn giết ta, rời đi sớm một chút, ít nhất có thể giữ được một mạng. "

Ta trả lời một câch lạnh lùng.

Kiếp trước đã tan thành mây khói, vốn dĩ không nên quen biết nhau. Không có đoạn nhân quả lúc trước, chúng ta chỉ nên làm người xa lạ là tốt nhất.

Thay vì như bây giờ, tiếp tục dây dưa không rõ ràng.

Nghe được câu trả lời của ta, Chu Chỉ cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng vẫn sợ ta chạy trốn, nắm lấy cổ tay của ta không buông.

Ánh mắt cực kỳ phức tạp, như là có trăm ngàn lời muốn nói, rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu, hai vai đều đang khẽ run, không còn thong dong như trước.

" Nàng có thể tới tìm ta, ta có thể che chở cho nàng. "

Hắn mở miệng dường như đang giận hờn trách móc ta.

Có lẽ là ta chưa từng thấy qua bộ dáng Chu Chỉ như vậy nên có chút ngây ngẩn cả người.

Hắn, giận hờn? Vì ta không đi tìm hắn?

Làm sao có thể!

Thẩm Khuynh Nguyệt ơi Thẩm Khuynh Nguyệt, ngươi đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy.

Ta lắc lắc đầu, muốn vứt hết những ảo tưởng không thực tế này ra khỏi đầu.

" Sống lại một đời, ta và ngươi đều có thể tránh được kết cục không may. Ta không cần báo thù, ngươi cũng không cần phải nhớ đến ơn cứu mạng lúc trước nữa, vốn dĩ là hai người không liên quan, từ nay về sau vẫn là người lạ tốt hơn."

Ta ép buộc chính mình phải tỉnh táo, hất tay hắn ra, yên lặng lui về phía sau hai bước, dắt hai đứa nhỏ muốn lướt qua hắn.

Một số người không thể dây dưa, cũng không thể ôm bất cứ ảo tưởng nào.

Giống như Bùi Tự lúc trước.

Đó là một bài học đắt giá,

Chu Chỉ vẫn đứng nguyên tại chỗ, hắn vốn là tiểu Hầu gia cực kỳ kiêu ngạo, đời trước thấy ta chết ở trước mặt hắn, nhớ đến ân tình cứu mạng của ta lúc trước, cho nên sống lại một đời, hắn cũng muốn giúp ta một tay mà thôi.

Nhưng không cần thiết nữa.

Ta từ chối hắn, dựa theo tính tình của hắn, đương nhiên cũng sẽ không muốn dây dưa quá nhiều.

Nếu không thể diện của tiểu Hầu gia hắn nên để ở đâu đây?

Nhưng lần này, hình như ta đã đoán sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK