Nghe Chu Chỉ nói, ta sững sờ, bối rối không biết phải làm sao.
Mặc dù kiếp trước Chu Chỉ luôn nói rằng khi nào có thời gian sẽ dẫn ta đi Giang Nam, nhưng đó chỉ là nói thế thôi, Hầu phủ cần phải quản lý, còn phải đối mặt với sự thúc giục của hoàng đế muốn hắn kết hôn, cho nên đơn giản là hắn không thể dành thời gian cho ta. "
" Nguyệt nhi, đoạn đường này không biết còn bao nhiêu nguy hiểm. Có ta che chở chắc chắn là an toàn hơn. "
Chu Chỉ không để chuyện ta muốn cả hai coi nhau như người lạ vào tai.
Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên hắn chịu bỏ cái tôi của hắn xuống.
Cái này thật sự không giống hắn chút nào.
Ta đương nhiên tiếp tục từ chối, lý do ta rời kinh thành là vì ta không muốn vướng vào những người và những chuyện ở kiếp trước, tôi chỉ muốn chuyển đến một nơi không ai biết và nuôi dạy những đứa em của mình thật tốt.
Ngoài ra ta không muốn gì khác xa vời.
Nhưng Chu Chỉ vẫn lẽo đẽo theo ta xuống Giang Nam.
Dù ta có cố xua đuổi thế nào, hắn cũng chỉ cúi đầu im lặng, rồi theo sát cách ta mười bước, không thể nào cắt đuôi được.
" Tiểu Hầu gia, rốt cuộc ngươi muốn gì? "
Trước mắt đã là địa phận của Giang Nam rồi, ta muốn ở mảnh đất không người quen biết này bắt đầu mọi thứ một lần nữa, đương nhiên không muốn gặp lại người cũ.
Còn là người cũ đã từng dây dưa.
" Vì ta đã hứa sẽ bảo vệ nàng đến hết cuộc đời, nhưng nàng đã chết trong vòng tay ta ở kiếp trước, lời hứa đó vẫn được tính. Vậy thì đương nhiên kiếp này ta cũng phải tiếp tục bảo vệ nàng. "
Hắn nói cực kỳ nghiêm túc.
Mặc dù ta biết Chu Chỉ từ trước đến nay luôn coi trọng lời hứa, nhưng không ngờ sống thêm một kiếp nữa hắn vẫn muốn thực hiện, thậm chí còn muốn đi cùng ta.
Trong lòng ta có chút cảm kích.
Nhưng chỉ có thể là cảm kích thôi.
" Bây giờ ta đã có một cuộc sống mới, mối hận của ta đã kết thúc. Tiểu Hầu gia thực sự không cần phải nhớ lời hứa đó nữa. Kinh thành mới là nơi mà ngươi thuộc về. "
Ta vừa nói xong, Chu Chỉ lại đột nhiên đi tới trước mặt ta, nắm chặt tay ta, vô cùng nghiêm túc nói:" Không phải kinh thành, là nàng.. "
" Cái, cái gì? "
Ta không nghe rõ lắm, trong mắt đầy sự bối rối, nhưng Chu Chỉ lúc trước còn ánh mắt còn sáng quắc, sau khi nói xong câu kia thì buông lỏng tay ta ra, có chút mất tự nhiên.
Hắn không nói, ta cũng không tiếp tục ép hỏi nữa.
Về phần hắn cố ý đi theo ta, ta cũng không có cách nào để bắt hắn rời đi, đành chỉ giả vờ như không nhìn thấy.
Có lẽ đợi đến một ngày nào đó hắn chán chường, nhớ tới cuộc sống sung túc ở kinh thành, sẽ chủ động rời đi cũng nên.
Ta tìm được một căn nhà gỗ cũ nát.
Nhìn dáng vẻ này của nó thì có lẽ đã rất nhiều năm không có người ở rồi.
Nếu không có người ở, vậy ta sẽ tu sửa nơi này một chút, bắt chước cha mẹ làm một căn nhà bằng trúc, từ nay về sau chúng ta sẽ ở lại đây.
Quyết định vậy đi!
Vậy thì phải bắt đầu dựng nhà trúc, chuyện chặt tre đương nhiên chỉ có thể giao cho ta, A Nặc rất khéo có thể giúp ta, A Uyên thì kéo từng cây trúc ta chặt xuống để trước cửa nhà trúc.
Về phần Chu Chỉ, hắn cũng muốn giúp ta.
Hắn muốn đưa ta vào trong trấn, dùng ngọc bội đeo bên hông đổi một ngôi nhà lớn cho ta.
" Không có công thì không hưởng lộc, tiểu Hầu gia vẫn nên giữ lại ngọc bội thì hơn. "
Ta đã từ chối lòng tốt của hắn. Nhận ân tình của người khác, cuối cùng cũng cần phải trả lại bằng ân tình.
" Nguyệt nhi, nàng thật sự không muốn ta giúp nàng sao? "
Nhìn hắn có chút tổn thương, ta lại cảm thấy buồn cười không hiểu nổi.
Kiếp trước ta từng hỏi hắn ba lần - hắn có yêu ta không? Lần nào hắn cũng phủ nhận không chút do dự.
Nếu chưa bao giờ thích vậy thì chính là nhớ ơn cứu mạng, nhưng cũng không cần nhớ lâu như vậy, hắn hiện giờ không nợ ta một xu, ta cũng không nợ hắn gì cả.
" Tiểu Hầu gia, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Ta đã hỏi câu này rất nhiều lần trên đường đi rồi.
Hắn luôn muốn nói xong lại thôi, cuối cùng cứ cúi đầu trầm mặc, ta xoay người rời đi, thì lại lẽo đẽo theo sau ta.
Y hệt như lúc này.