Chu Chỉ là người trọng sĩ diện, nếu ta nói những lời khó nghe, chọc giận hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ không đến làm phiền ta nữa.
"Tiểu Hầu gia, nếu ngươi.."
Lời còn chưa dứt, Chu Chỉ đã giành nói trước: "Nguyệt nhi, nàng có biết kiếp trước khi nàng nhảy khỏi thành, trong bụng đã mang giọt máu của ta không?"
Có con?
Lúc nhảy xuống khỏi thành, ta đã có con!
"Làm sao có thể, ta làm sao có thể có con được?"
Ta cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của mình, đời này ta chưa gặp phải những chuyện không tốt kia, ta vẫn là cô nương trong sạch, làm sao có thể có con được.
Nhưng ta lại vô thức vuốt ve bụng dưới của mình.
Kiếp trước nơi này thật sự có một đứa bé sao?
Ta không biết.
Nhưng cho dù là sự thật, vậy thì sao?
Đó là cơ hội tuyệt vời có thể báo thù cho hai em ta, cho dù phải trả giá bằng mạng sống ta cũng không tiếc, huống chi đứa bé còn chưa thành hình kia.
Thấy ta trầm ngâm không nói gì, Chu Chỉ lại tiếp tục nói:
"Chuyện trước kia ta biết nàng không muốn nhớ lại. Nhưng bây giờ tất cả đều có ta che chở cho nàng, che chở hai em của nàng. Nguyệt nhi, nàng theo ta về kinh thành được không?"
Một câu nói của hắn đã kéo ta trở về hiện thực.
Hình như ta hiểu ý của hắn.
"Tiểu Hầu gia muốn ta về kinh thành làm thiếp cho người sao?"
Ta thử hỏi, hắn lắc đầu, giọng điệu kiên quyết.
"Ta hứa nàng sẽ là chính thê, từ nay về sau ta sẽ che chở bảo vệ nàng, được không?"
Ta cũng không có đồng ý.
Trước kia Bùi Tự cũng nói muốn cưới ta làm chính thê, sau lại rơi vào thảm cảnh như vậy.
Đòn đau thì nhớ lâu, ta sẽ không vấp ngã hai lần trên cùng một đoạn đường đâu.
Chu Chỉ còn muốn tiếp tục nói gì đó, ta đẩy hắn ra, không cho hắn cơ hội nói tiếp, xoay người chạy ra ngoài rừng trúc.
Nhưng ta vừa mới chạy ra ngoài.
Vài kẻ mặc đồ đen che mặt vọt ra, trong tay bọn họ cầm cả kiếm, vừa nhìn thấy ta, đã chĩa kiếm xông tới.
Động tác dứt khoát tàn nhẫn, không có nửa phần do dự.
Ta vừa định mở miệng kêu cứu, bỗng có một bóng đỏ hiện lên, đánh nhau với mấy tên mặc áo đen, động tác rất nhanh khiến ta không thei kịp
"Cảnh Châu?"
Ta nhìn thiếu niên áo đỏ trước mắt, lại chưa từng nghĩ có duyên phận như thế, hai lần gặp nạn, đều là hắn đến cứu giúp.
Hai lần mang ơn cứu mạng, cũng không biết nên báo đáp như thế nào.
Hắn quay đầu nhìn ta một cái, nở nụ cười tươi: "Thẩm cô nương? Cô nương mau trốn đi, ta phải giết tất cả bọn chúng!"
Ta nghe lời hắn tìm một chỗ, tạm thời trốn đi.
Chỉ là cũng không trốn cách quá xa, chung quy hắn cũng là vì cứu ta, mới đánh nhau cùng với những kẻ này, nhỡ đâu bị thương, hoặc là mất mạng, ta cũng không sống an ổn được.
Võ công của Cảnh Châu thực sự không tầm thường, cho dù mấy hắc y nhân che mặt kia võ công cao cường đến đâu chỉ sau một trận đánh nhau, Cảnh Châu đã đánh bọn họ la liệt dưới đất.
"Lại là một ngày hành hiệp trượng nghĩa!"
Cảnh Châu thu kiếm lại, dáng vẻ thoải mái, sau đó đi tới trước mặt ta, vẻ mặt có chút lo lắng: "Thẩm cô nương, cô không bị thương chứ?"
Ta lắc đầu, lại một lần nữa tạ ơn cứu mạng.
"Cái này có là gì."
Hắn phất tay, ra vẻ không hề để ý.
"Bổn công tử hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình, cứu người cực khổ, không cần nói cám ơn."
Ta nhìn hắn, trong mắt tràn đầy cảm sự kích. Chỉ là cũng nhớ tới lúc trước chia tay, rõ ràng là hắn muốn đi kinh thành.
Sao bây giờ lại ở chỗ này?
Đối mặt với câu hỏi của ta, Cảnh Châu lúc trước bày ra bộ dạng tùy ý tiêu sái đột nhiên đỏ mặt, có chút nhăn nhó không chịu mở miệng, thật lâu sau mới nói:
"Hình như ta lại đi nhầm đường, đi thế nào cũng thấy sai, sau đó ta cứ nén bừa một hòn đá, rồi đi theo hướng hòn đá đó đến nơi này."
Hắn càng nói càng nhỏ tiếng, giống như cảm thấy rất mất mặt, không dám ngẩng đầu nhìn ta.
Nghe hắn nói khiến ta buồn cười.
Vừa cúi đầu mới phát hiện trên cánh tay hắn bị rạch một kiếm.
Màu máu lẫn vào màu áo nên cũng không rõ ràng, ban đầu ta cũng không để ý, cho đến khi máu tươi từ đầu ngón tay nhỏ xuống mặt đất ta mới thấy.
"Cảnh Châu, huynh bị thương rồi?"
Ta thốt lên, sau đó nhanh chóng xé váy vải, thay hắn cầm máu trước.
Mà tiếng động đao kiếm vang ra bên ngoài rừng trúc.
Cuối cùng cũng thu hút được Chu Chỉ và các em của ta ở trong rừng trúc, bọn họ đều chạy ra, đập vào mắt là cảnh ta đang băng bó vết thương cho Cảnh Châu.