Khoảnh khắc hắn nhìn thấy ta, hắn đã hiểu ra tất cả mọi chuyện đều do ta tính toán, nhưng biểu hiện trên mặt hắn rất bình tĩnh, không hề tức giận, còn có phần thoải mái.
"Năm năm qua vừa nghĩ đến nàng vì ta mà mất đi người thân ta không thể ngủ nổi. Bây giờ mới biết tất cả chuyện này, là do tỷ tỷ ta hại nàng, hại hai đứa bé kia, ta biết nỗi hận trong lòng nàng. Cho nên khi nàng lừa ta đào hôn, ta cũng không có bất kỳ do dự nào."
"Chỉ là A Nguyệt, ta dùng cái mạng này của ta để hóa giải hận trong lòng nàng, nàng đừng ra tay với tỷ tỷ và người nhà của ta, được không?"
Nhìn kìa.
Trong mắt hắn tràn ngập sự hối hận.
Thật nực cười.
Những người này đều vì phụ mẫu huynh đệ của mình cầu xin, rõ ràng bọn họ đều hiểu được cốt nhục tình thâm, không cần tự tôn, thậm chí vứt bỏ tính mạng cũng muốn bảo vệ người nhà.
Thế tại sao khi hại chết người thân của người khác lại tàn nhẫn như vậy?
"Được thôi, ngươi tự sát. Ta sẽ bỏ qua cho bọn họ."
Lúc ta nói nhưng lời này hắn có vẻ không tin, chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Ta giơ tay lên thề với trời.
"Thẩm Khuynh Nguyệt ta xin thề, nếu Bùi Tự tự sát, ta sẽ không tiếp tục báo thù nữa, nếu không tính mạng khó giữ, chết không có chỗ chôn!"
Hắn tin.
Vì vậy, sau khi ta rời đi, hắn đã đâm đầu vào tường và chết.
Tiểu Đào đi theo ta, hình như vẫn có chút không thể tin được: "Cô nương thật sự quyết định không tiếp tục báo thù nữa sao?"
Thù đương nhiên phải báo chứ, một người cũng không thể thiếu.
Tiểu Đào nắm lấy cánh tay ta: "Nhưng cô nương đã thề, nếu phạm.."
Ta ngắt lời cô ấy.
"Cái mạng này của ta, ông trời muốn thì cứ việc lấy. Chết không có chỗ chôn cũng được, ngũ mã phanh thây cũng được, chỉ cần ta có thể báo thù, cái mạng này của ta có đáng là cái gì?"
Ngay từ đầu, ta đã không có ý định sống sót.
Dù sao ta cũng hại chết đứa con trai duy nhất của đương kim thừa tướng rồi.
Bùi Tự không còn.
Thừa tướng cầm kiếm lao vào Hầu phủ đòi chém đòi giết.
Chu Chỉ đứng trước mặt ta: "Thừa tướng ông như này là có ý gì? Bùi Tự sợ tội tự sát, đó vốn là tội lớn, đương kim hoàng thượng nhân từ mới không tiếp tục truy cứu, hôm nay ông lại đến phủ ta có ý đồ giết người của ta, ông có nói đạo lý không?"
"Đừng tưởng rằng ta không biết là ả tiện nhân này hại chết Tự nhi của ta, kẻ giết người phải đền mạng!"
Thừa tướng vẻ mặt oán giận.
Ta lại cảm thấy rất là buồn cười.
"Nếu Thừa tướng nói kẻ giết người phải đền mạng, vậy năm đó con gái ông hại chết hai mạng người nhà ta, hại ta lưu lạc phong trần, món nợ này nên tính thế nào đây?"
Thừa tướng sửng sốt, lập tức nói: "Là do ngươi không biết trời cao đất rộng, còn dám quyến rũ con trai ta. Cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì, làm sao có thể xứng vào cửa lớn Bùi phủ ta? Cả nhà ngu muội, chết cũng đáng đời!"
Tốt! Chết cũng đáng đời sao?
Nhìn xem, đây chính là chỗ tốt của quyền lực.
Ngay cả giết hại người vô tội cũng có thể tìm một lý do đẹp đẽ, ngay cả khi lý do đó thật kinh tởm.
Chu Chỉ nắm lấy tay ta, mắt như hàn sương.
"Nàng là nữ tử như thế nào?"
"Nguyệt Nương hiền lành, cho dù thân ở loạn thế, nhưng vẫn giữ được tấm lòng, đủ khả năng sẽ giúp tất cả người có thể trợ giúp, trừ kẻ thù, chưa bao giờ lạm sát người vô tội."
"Nhưng con gái ông thì sao?"
"Trong tay dính đầy máu của người vô tội, lại không cần thể diện, tự mình đi tìm hoàng thượng xin tứ hôn, bổn hầu nhìn vẻ mặt lấy lòng của cô ta đã thấy buồn nôn!"
Chu Chỉ lải nhải một hồi, không chỉ Thừa tướng sững sờ tại chỗ, ngay cả ta cũng chậm chạp cũng chưa nói gì.
Ta chưa từng nghĩ tới hắn vì bảo vệ ta mà nói những lời này.
Cuối cùng Thừa tướng cũng đi rồi, nơi này dù sao cũng là Hầu phủ, muốn giết chết ta trước mặt Tiểu Hầu gia, đương nhiên là không thể nào.
Sau khi hắn đi, Chu Chỉ liền kéo ta vào phòng.
"Gần đây ngươi làm những chuyện gì, có biết chỉ cần hơi không cẩn thận đã có thể khiến ngươi rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục không!"
Hắn hổn hển, thậm chí còn muốn giáo huấn ta, cuối cùng chỉ bóp mạnh mặt ta một cái.
"Ta biết chứ. Nhưng vậy thì sao? Dùng mạng của ta, đi đổi mạng người Bùi gia.
Không thiệt thòi."
"Ngươi!"
Chu Chỉ tức giận.
Lập tức xoay người định rời đi, khi hắn mở cửa chuẩn bị đi, ta hỏi hắn: "Chu Chỉ, ngươi có yêu ta không?"
Lại một lần nữa hắn không lên tiếng.
Im lặng như vậy là đã đưa ra đáp án.
Trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm: "Không yêu cũng tốt, ta bây giờ cũng có thể tự mình báo thù."
Hắn xoay người, ánh mắt có chút trào phúng.
"Tới tận bây giờ, ngươi hỏi ta mấy lời này, nào có để ý ta có yêu ngươi hay không, cái ngươi để ý chẳng qua là ta có thể bởi vì yêu ngươi mà báo thù cho ngươi hay không mà thôi!"
Lần này đến lượt ta im lặng.
Đúng thế thì sao?
Một tiểu Hầu gia được hoàng thượng sủng ái, ở trong kinh thành người người tôn kính hâm mộ, có được cuộc sống tốt đẹp như vậy đương nhiên cũng nên thích nữ tử tốt đẹp nhất trên thế gian.
Ta từng bị chà đạp xuống bùn lầy làm sao có thể đi yêu cầu xa vời cái gì?
Ta chỉ muốn trả thù.
Trả thù cho gia đình ta!
* * *