• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian trôi vụt qua.

Harry chọn được một quyển sách xong thì phát hiện không thấy bóng dáng bạn trai mình đâu, cậu kỳ quái tiến tới quầy thu ngân.

“Ồ, đứa nhỏ kia à, chạy ra ngoài rồi, hình như có việc gấp.” Ông chủ nghe Harry hỏi xong trả lời: “Sắc mặt cậu ấy cũng không tốt lắm.”

Sắc mặt không tốt? Harry hơi hoảng một chút, vừa tính tiền xong liền lao ra khỏi cửa, nhưng trên đường cái vắng vẻ hoàn toàn không có tung tích Allen.

Đi đâu mất rồi? Trong lòng Harry vô cùng bất ổn, cậu vội vàng chạy về đường Bàn Xoay: “Allen, Allen!” Cậu không có chìa khóa không thể mở cửa được, chỉ có thể đứng ở ngoài gọi lớn hơn mười phút nhưng không có ai trả lời.

Không về nhà?

Harry thực lo lắng, cậu dọc theo những con phố tìm kiếm, một bên tìm một tên gọi tên đối phương, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, vẫn không có kết quả, rơi vào đường cùng, cậu lại quay về đường Bàn Xoay, ngồi trước cửa vừa hà hơi vừa chờ. Allen không biết vì sao lại vô cớ bỏ đi, nhất định là nhìn thấy người nào đó không thể không rời khỏi, nhất định là như vậy.

Harry dựa vào ván cửa ngơ ngác ngồi suốt buổi tối, ban đêm nơi này rất im lặng, ngay cả một tiếng bước chân cũng không có, hoàn toàn không có một tia hi vọng cho Harry. Cuối cùng Harry chống đỡ không được liền nửa mơ nửa tình co rụt vào cạnh cửa nặng nề thiếp đi, mãi đến khi đầu cắm xuống đất đau đớn làm tỉnh lại mới phát hiện ra mặt trời đã lên cao.

Allen cả đêm không về, chuyện này thực sự làm Harry có chút khủng hoảng.

Lúc này Harry có phần sợ hãi, cậu cùng với Allen quen biết có một thiếu sót nghiêm trọng chính là Allen mất đi một phần trí nhớ, thậm chí tên mình cũng không biết, nếu như Allen bởi vì nhớ được cái gì mà rời đi, Harry thực sợ hãi nếu người này rời bỏ mình, nếu Allen đã sớm có người làm bạn thì sao? Harry càng nghĩ càng hỗn loạn, nhưng cậu lại tự thuyết phục mình, nếu như có người như vậy, không có khả năng suốt kì lễ Giáng Sinh không hề xuất hiện lần nào.

Harry tiếp tục nỗ lực tìm kiếm một vòng nhưng vẫn không có kết quả gì.

Bốn giờ chiều, Harry không thể không rời đi, cậu không thể về muộn tiệc tối của trường Hogwarts.

Chạy tới cửa hàng Muggle mua giấy viết, viết lại vài chữ sau đó nhét tờ giấy vào khe cửa, hi vọng Allen lúc trở về có thể nhìn thấy. Cuối cùng lưu luyến nhìn căn nhà một lần, gương mặt Harry có chút tái nhợt rời đi.

Năm giờ chiều.

Snape trực tiếp độn thổ tiến vào trong nhà, xuyên thấu qua cửa sổ, y nhìn thấy bên ngoài không có au, vô thức thở nhẹ, ngay sau đó y liền nhìn thấy tờ giấy.

Nội dung thế này:

Allen: Tôi phải về trường học, cuối tuần sẽ tới tìm anh.

Daniel của anh.

Lời nhắn hệt như con người của cậu, không hề muốn gây áp lực cho người khác.

Snape muốn thở dài, nếu Daniel oán hận cậu đột nhiên rời đi, nói không chừng y sẽ tốt hơn một chút.

………

Bảy giờ tối, đại sảnh Hogwarts.

Dư vị của lễ Giáng Sinh vẫn còn tràn ngập khắp các ngóc ngách ở đại sảnh, đám học trò líu ríu bàn luận về các món quà trong kỳ nghỉ cùng các tin đồn thú vị.

Đeo lại mắt kính làm Harry có chút không quen, cậu ngồi giữa Ron và Hermione, không có chút tinh thần nào, tâm trí của cậu vẫn đặt tại căn phòng u tối kia, Allen có nhìn thấy tờ giấy hay không?

“Harry!”

“A…………” Harry nghiêng đầu miễn cưỡng cười một chút.

“Bồ làm sao vậy, sắc mặt không được tốt lắm?” Hermione thân thiết hỏi, sau đó đột nhiên nhỏ giọng: “Bồ có dùng dược của mình không?”

Harry gật đầu, lần này lộ ra nụ cười có phần chân thật: “Rất tuyệt, cám ơn.”

Hermione cũng cười, lộ ra hàm răng xinh đẹp của mình: “Bồ vui là tốt rồi.”

“Hermione…….” Harry lộ ra thỉnh cầu: “Bồ có thể làm thêm loại độc dược này cho mình được không? Nhiều một chút.” Hai bình cho một lần chuyển đổi thân phận, nếu sau này mỗi cuối tuần đều phải ra ngoài thì cậu cần rất nhiều.

“Làm nhiều một chút? Chính là, Harry, bồ vui vẻ mình rất cao hưng.” Hermione tìm từ: “Nhưng mà thứ này cũng không thế giúp bồ trốn tránh sự thật.”

“Không, không phải.” Harry chần chờ, nếu muốn Hermione trợ giúp tốt nhất là cậu nên thẳng thắng, cá tính Hermione không thể cứ mập mờ mà tiếp tục làm thứ gì đó: “Buổi tối, buổi tối tụi mình nói chuyện được không?”

“……..Được.” Ánh mắt Hermione càng thêm lo lắng.

“Hắc, Harry.” Ron thúc bả vai bạn thân: “Bồ xem lão dơi kìa, lễ Giáng Sinh này lão nhất định rất kinh khủng, biểu tình tựa như muốn giết tụi mình vậy.”

“Là giáo sư Snape!” Hermione lập tức cắt ngang: “Hơn nữa thầy không thể giết học trò.”

“Mình chỉ đùa một chút thôi mà.” Ron nhún vai, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ: “Xong đời, ngày mai tụi mình có lớp độc dược.”

Loảng xoảng một tiếng, Neville đang ngồi đối diện làm rớt cái dĩa khỏi tay, đứa nhỏ đáng thương vừa vặn vô tình nghe thấy lời nói của Ron.

“Ron!” Hermione nhíu mi, xoay qua phía Neville: “Neville, ngày mai mình với bồ một tổ.”

Neville lập tức chuyển ánh mắt cảm kích.

Ron thét lên: “Còn mình thì sao?”

“Bồ giúp Harry.” Hermione bộc lộ khí phách nữ vương sắp đặt.

“Hai anh em chúng ta khổ rồi.” Ron nắm bả vai Harry, động tác vô cùng khoa trương.

Harry mỉm cười ứng phó.

Bữa tối Harry ăn rất ít, cậu ăn không vô.

Buổi tối lúc đối mặt với Hermione, Harry thực xấu hổ.

Hermione lo lắng hiểu rõ mà chờ đợi, không hề thúc giục.

“Mình………thích một người.” Harry túm chặt vạt áo chùng của mình.

“A?” Hermione không hề lời mở đầu lại là chủ đề này, rất nhanh cô lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Mình nghĩ điều này rất tuyệt.”

Harry ngượng ngùng cười, tiếp tục nói: “Nhưng mà mình lại dùng bộ dáng ngụy trang.”

“Cô ấy không biết bồ là Harry Potter?” Hermione hiểu ra: “Vậy cô ấy có thích bồ không?”

Harry cứng đờ, cậu biết đây là phần gian nan nhất, nuốt nuốt miếng, cậu không muốn nói dối Hermione: “Anh ấy thích mình.”

Là anh, không phải là cô.

Nụ cười của Hermione đông cứng lại: “Anh ấy?” Cổ họng khô khan.

Harry gục đầu xuống, cắn răng: “Ừm.”

Người đối diện có chút bối rối trầm mặc.

Đầu Harry ngày càng cúi thấp hơn.

“A, thật có lỗi, Harry, mình chỉ là có chút giật mình.” Hermione ý thức được sự trầm mặc của mình tạo thành hiệu quả tiêu cực, cô bé nhẹ nhàng đỡ lấy bả vai Harry: “Việc này không có vấn đề gì cả, mặc dù có chút bất ngờ.”

Harry cảm kích ngẩng đầu: “Bồ không ngại sao?”

“Tụi mình là bằng hữu, không phải sao?” Hermione thuyết phục đồng bạn: “Tình yêu kỳ thật là chuyện riêng, mình không nghĩ phải để tâm đến điều đó, nhưng mà không thể phủ nhận, mình thật sự kinh ngạc.”

Harry nhẹ nhàng thở ra: “Mình cũng không nghĩ mọi việc sẽ như vậy.”

“Bồ có vui vẻ không?” Hermione liếm môi: “Cùng với anh ấy?”

Harry lập tức gật đầu, không chút do dự.

Hermione ôm chầm lấy Harry: “Là bằng hữu, mình nên chúc mừng bồ nhỉ?”

“Cám ơn.” Harry cảm thấy kế tiếp dễ dàng hơn: “Anh ấy đã tốt nghiệp rồi, mình hi vọng cuối tuần có thể gặp nhau, vì thế mình hi vọng bồ có thể giúp mình làm loại dược này.”

Hermione cuối cùng cũng hiểu rõ, gật đầu đồng ý.

Harry liền bày tỏ cảm tạ, sau đó đứng dậy trở về phòng ngủ.

“Harry………”

Harry quay đầu lại.

“Mình sẽ giúp, nhưng mà” Hermione nói ra suy nghĩ của mình: “Mình cho rằng bồ nên nói anh ấy biết sự thật, tình yêu không nên có sự lừa dối.”

“……….mình sẽ suy nghĩ.”

…………..

Sử dụng bột floo di chuyển tới hầm.

Snape dùng tốc độ nhanh nhất chỉnh lí xong mớ nguyên liệu độc dược ngày mai cần sử dụng sau đó liền nằm lên giường.

Căn phòng không đốt đèn, tối như mực, rất lạnh.

Snape vô thức nâng tay, tư thế chuẩn bị ôm lấy người nào đó.

“Chết tiệt.” Snape ý thức được chính mình đang làm gì, y cứng đờ, lại mắng lần nữa.

Ba tuần, hai mươi mốt ngày đủ để tạo thành một thói quen.

Thói quen chết tiệt!

Snape tự ép chính mình nằm thẳng, nhìn lên trần nhà.

Những lúc rảnh rỗi, y lại không thể quản được suy nghĩ của mình, y lại nhớ tới Daniel, thiếu niên tràn ngập ấm áp kia.

Snape lại không ngừng tự khinh bỉ chính mình, cùng lúc đó y lại kiềm không được mà hồi tưởng lại, y đờ đẫn nhìn trần nhà, có lẽ chỉ có thời điểm ban đêm yên tĩnh như thế này, y mới có thể buông lỏng mình một chút, thoáng nhớ lại một ít chuyện cũ. Bất luận là tình bạn hay tình yêu, y không phải chưa từng khát vọng, nhưng đó chỉ là thời điểm còn trẻ, hai mươi năm qua, hắc ám cùng tuyệt vọng từng chút ăn mòn y, cô độc cùng lạnh lẽo bao quanh cuộc sống của y, y đã sớm nản lòng, cùng kiên quyết sẽ không ước ao những thứ xa xỉ căn bản không hề tồn tại đó, đồng dạng cũng là thứ y không xứng đáng có được.

Hơn nữa, y cùng Daniel lúc đó tính là cái gì? Snape cảm thấy chính mình thực kinh tởm làm người ta buồn nôn.

Nếu Daniel biết được mình là ai, nhất định cũng sẽ cảm thấy ghê tởm.

Trớ trêu cho mớ cảm xúc và mối quan hệ này, y phải cắt đứt nó.

Snape ngồi bật dậy, trở lại phòng khách, nếu Daniel lại đến tìm y, y nên làm cái gì.

Thuốc lãng quên.

Thần chú lãng quên có gây ra một vài tác dụng phụ, Snape loại bỏ, vậy dùng thuốc lãng quên đi, loại độc dược này so ra rất ôn hòa cũng không có tác dụng phụ, chính là có thể phá giải được, bất quá cũng không dễ, dù sao đối với Daniel mà nói, đây dù sao cũng chỉ là 21 ngày trong tuổi 15 mà thôi, cũng không phải…… rất quan trọng.

Snape thắp sáng đèn, chăm chú xử lý dược liệu, đặt nồi quặng lên ngọn lửa màu xanh nhẹ nhàng lay động, giống như ma trơi.

Nam nhân tóc đen không chút thay đổi sắc mặt, động tác vô cùng thành thạo.

Bốn giờ sau, độc dược màu bạc được rót vào lọ thủy tinh.

Snape nhìn lọ độc dược, thật lâu thật lâu, cuối cùng cầm lấy nó vào phòng ngủ, đặt trên đầu giường.

Lần thứ hai nằm lên giường, Snape mạnh mẽ áp chế tình tự đang trào dâng trong lòng, y dùng bế quan bí thuật, chậm rãi làm trống rỗng đầu óc, sắc mặt lạnh như băng bao trùm lên giương mặt Snape.

Snape nhắm mắt lại.

Làm như không nhìn thấy chính mình lúc 18 tuổi đang khóc trong nội tâm.

Hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK