Harry cuối cùng cũng có thể chuyên tâm đọc sách, cuộc thi đã tới trước mắt, cha đỡ đầu dứt khoát ở trong phòng ngủ của cậu, Sirius muốn bồi con đỡ đầu của mình. Những người bạn cùng phòng, Ron, Nevile cùng Seamus đều thực thích đại cẩu, Hogwarts tạm thời không có người của Bộ Pháp Thuật, thiên hạ thái bình.
Bất quá Harry không thể mỗi ngày đều ở suốt trong phòng ngủ, người có thể xem lại bài tập của cậu hiện đang ở thư viện trường—— tiểu thư vạn sự thông Hermione Granger chính là bậc thầy đứng đầu trong việc ôn tập.
Sáng ngày thi, Harry hoàn toàn không rãnh rỗi để ý tới cha đỡ đầu, từ sớm bốn người trong phòng cùng dắt tay nhau tới thư viện.
Sirius ngủ thẳng cẳng, thức ăn của Hogwarts không tệ, con đỡ đầu có nhờ Dobby chuẩn bị thức ăn cho hắn, rất tuyệt vời, Sirius ăn xong liền lắc đuôi ra ngoài tản bộ, hắn đã lâu rồi không ngắm nhìn Hogwarts, từng ngóc ngách ở đây đều có những ký ức rất đáng nhớ.
Hàng lang, vách tường, hắn từng viết nguệch ngoạc làm đám bức họa thét chói tai.
Cầu thang di động, hắn từng lập bẫy làm người ta té ngã, hắn liền đứng một bên cười ha ha, sau đó bị người kia tức giận rượt đuổi khắp Hogwarts. Sirius thích đùa dai, nghiêm khắc mà nói, trò đùa dai của hắn không chỉ dành cho Snape, mà là tất cả mọi người, chẳng qua, cậu học trò Slytherin tóc đen kia luôn có thể kích thích phần Black u ám nhất trong người hắn, cả ngày cứ bày ra vẻ mặt như người chết làm người ta cứ muốn bắt nạt!
Ngẩng đầu chó, Sirius nhảy xuống bậc thang, không khí ngoài lâu đài vô cùng tươi mát, rừng rậm cùng bãi cỏ xanh mướt làm từng tế bào trong người Sirius đều reo hò vui sướng, khai mở hai chân, Sirius bắt đầu chạy, vận động hắn thích nhất khi hóa thành dạng chó là truy thỏ, trước kia James không ít lần đã chế nhạo hắn vì chuyện này.
Chạy một hồi Sirius lại đói bụng, lúc làm chó sức ăn so với người lớn hơn rất nhiều.
Sirius đi về hướng sân sau, hắn nhớ rõ James đã cầu hôn Lily ở đây, hắn núp trộm phía sau cỗ vũ cho bạn tốt, đáng tiếc lần đó thất bại, Lily lập tức bắt được hắn, nhân tiện khinh bỉ cả hai.
Sau đó không biết James làm thế nào lại thành công, Sirius buồn bực, James cười gian không chịu nói cho hắn biết, thực nghĩ không ra.
Sân sau có người.
Sirius ngừng lại, khó chịu, tựa như đang nhớ lại những ký ức tốt đẹp lúc xưa lại bị đánh gãy.
Sirius lộ đầu chó ra nhìn.
Màu bạch kim vô cùng nổi bật.
Nhãi con nhà khổng tước!
Sirius ngán ngẩm, nhóc con này lớn lên giống hệt cha nó, nghe nói vẫn luôn đối đầu với Harry, hay là cắn nó một ngụm? Sirius mới vừa nhe răng lập tức từ bỏ, khi hóa thú bản năng động vật của hắn tăng lên rất nhiều, thích cùng chán ghét sẽ càng rõ rệt hơn, âm thầm khinh bỉ chính mình, dù thế nào cũng không được chấp nhặt với quỷ con.
Draco ngồi một mình ở sân sau đọc sách chú ý tới kẻ xâm nhập.
Một con đại cẩu màu đen? Bạch kim thiếu niên buông sách, nheo mắt lại, là sủng vật của ai? Không phải của lão khổng lồ ngốc nghếch kia đi, Draco đánh giá Hagrid rất thấp, bất quá lần này thưởng thức của Hagrid xem ra cũng…… độc đáo.
Đại cẩu trước mắt thuộc giống xuất sắc, Draco suy đoán.
Sirius không chút để ý, giả vờ làm một sủng vật bình thường.
Giống như bị quỷ ám, Draco vươn tay, chỉ là mới nửa giây lập tức như điện giật rụt tay về.
Sirius nhạy bén bắt được chớp mắt này, hắn sửng sốt, giáo dục gia tộc từng học qua lập tức nhảy lên trong đầu, cha từng nói quyết không được tỏ ra hứng thú với những thứ bên ngoài, quý tộc phải có phong phạm của quý tộc, Sirius từng làm trò nói ngắn gọn là mặt không thay đổi chính là phong phạm, về phần sủng vật thì lại càng không cho phép nuôi dưỡng, Sirius nhớ rõ Regulus chỉ từng muốn sờ một con thỏ đã bị cha kéo tay về chà đến đỏ ửng, về phần con thỏ kia, nó trở thành bữa tối của bọn họ.
Cái nhà kia, con mẹ nó đúng là cái trại tập trung biến thái.
Mấy ngày nay Draco thật sự không được tốt, tinh thần luôn cảm thấy nặng nề, vì thế cậu mới tránh mặt những người khác, tìm một góc yên tĩnh đọc sách, vừa nãy đơn thuần là khi bị cảm xúc quấy phá, những động vật hình thể lớn dễ dàng làm người ta có cảm giác an tâm, nhất là loài chó.
Suy nghĩ của Sirius cũng bị xóa sạch, hắn đi qua ngồi xổm trước mặt thiếu niên, chỉ vì bộ dáng đảo mắt của Draco Malfoy rất giống em trai hắn, không phải bộ dáng, mà là thần thái, tựa như rất thích nhưng lại không thể không giả vờ như chán ghét.
Đại cẩu không đi, Draco sau khi lấy lại tinh thần liền nhìn trái nhìn phải, không có ai.
Chần chờ một hồi cậu vẫn vươn tay tới sờ lên đầu đối phương, thật cẩn thận, cảm giác không tệ, ánh mắt màu xám của Draco lóe ra ánh sáng nhu hòa.
Sirius hoàn toàn sửng sốt, nhãi con này càng nhìn càng giống Narcissa, nếu không phải Narcissa gả cho Malfoy, quan hệ của bọn họ cũng không trở nên lạnh nhạt như vậy, hắn, Narcissa, Andormeda vẫn luôn là chị em họ thân thiết. Hắn cùng Andormeda bởi vì phản nghịch mà nổi loạn một trận, Narcissa vẫn luôn âm thầm giúp đỡ bọn họ.
Hắn hôm nay nhớ lại rất nhiều chuyện, Sirius lại bước tới vài bước, quay người ngối xuống bên cạnh đứa nhỏ.
Không hề sợ nó sẽ đột ngột cắn người, Draco nghiêng đầu sờ sờ lớp da lông màu đen của đại cẩu, cảm xúc thật chân thật ấm áp: “……..tao mệt mỏi quá.” Vì thế mới muốn tìm một chút an ủi trên người một chú chó.
Nhẹ nhàng ôm lấy đại cẩu, Draco đặt trán mình trên chỗ phần cổ mềm mại của đại cẩu, thật lâu sau cậu mới thở nhẹ một hơi.
Tách ra một khoảng cách, Draco đứng lên, đẩy đại cẩu qua một phương hướng: “Qua bên kia chơi đi, bên này đi một chút là rừng cấm, không an toàn.”
Dừng một chút, Draco tự giễu lắc đầu: “….. mình thật sự điên rồi, cùng một con chó nói cái gì kia chứ.”
Một lần nữa cầm lại quyển sách, Draco khôi phục lại bộ dáng thường ngày.
Sirius không rời đi, nếu là Lucius Malfoy nhất định sẽ một cước đá hắn văng ra ngoài, chính là đứa nhỏ này bất đồng.
Đứa con của Narcissa, cháu ngoại trai của hắn, được rồi, người làm cậu này cứ bồi Draco là được rồi.
Đại cẩu một lần nữa nằm rạp xuống, tựa đầu lên hai cẳng chân ngủ, hai lỗ tai khẽ vẫy vẫy.
…….
Cuộc thi kéo dài suốt một tuần.
Harry bận rộn tới sức đầu mẻ trán, thần kinh bị căng cứng rốt cuộc cũng được giải thoát sau khi kết thúc môn thi cuối cùng.
“Rốt cuộc cũng thi xong rồi!” Ron cùng Seamus reo mừng, Neville ngồi ở bên cạnh cúi đầu phụ họa.
Harry cúi đầu mới phát hiện ra mấy ngày nay không hề thấy bóng dáng cha đỡ đầu của mình, chạy đâu rồi? Harry tuyệt đối không thể ngờ, cha đỡ đầu thân ái của mình mỗi ngày đều chạy tới chơi với đối thủ một mất một còn của cậu, hơn nữa hai người ở chung còn vô cùng hòa hợp, Sirius mấy ngày nay đều được ăn điểm tâm thượng hạng do Malfoy mang tới.
Bất quá Harry cũng không nghĩ nhiều, thi xong rồi, tâm tư của cậu toàn bộ bay tới người Allen, lấy quyển nhật ký ra, đã nhiều ngày như vậy không liên lạc, Allen một chút cũng không lo lắng sao?
Vừa nhìn thấy tờ cuối cùng không phải chữ viết của mình, Harry lập tức vui mừng, nhưng khi nhìn thấy nội dung xong, cả người lập tức xìu xuống, ghi chép trong nhật ký đều có hiển thị ngày tháng, dòng này là thời gian nhiều ngày trước, đại khái chính là lúc chú Sirius vừa tới, chỉ có một từ: vô sỉ!
Hay là nên dịch là đồ đần độn?
Vội vàng viết vội một câu: 【gần đây có cuộc thi nên rất bận, không thấy được tin nhắn, thực xin lỗi. 】
Trừng mắt nhìn quyển nhật ký đến mức ánh mắt Harry sắp đốt lủng cả trang giấy.
Không có trả lời.
Harry muốn rời khỏi trường nhưng bất đắc dĩ bị túm lại ở phòng sinh hoạt chung ăn mừng cuộc thi chấm dứt.
Cũng may, buổi có có câu trả lời, chỉ là một từ đơn giản: 【 Ừ. 】
Hoàn toàn không thể nhìn được tâm trạng của người kia, Harry rối rắm: 【 lần trước anh tức giận chuyện gì? 】
【 không có. 】Trong hầm có người nào đó nghiến răng nghiến lợi, lúc trước thuận tay mới viết cái từ kia, vừa viết xong y lập tức hối hận, trong đời này y chưa từng ngây thơ đến vậy.
Harry múa may bút lông chim, không biết nên nói gì nữa: 【 không còn sớm nữa, ngủ ngon. 】Cuối cùng cậu cũng chấm dứt câu chuyện, Allen xa cách như vậy làm cậu không biết nên nói gì nữa, cho dù tức giận cả hai không liên hệ được nhưng đối phương cũng có trách nhiệm mà.
Nói chuyện với Allen thì đối mặt vẫn hơn, Harry quyết định nghỉ hè phải tới tìm bạn trai.
Đêm cùng ngày.
Harry gặp ác mộng.
Vết sẹo vô cùng đau đớn, Harry cuộn tròn cơ thể, vô thức cắn chặt môi.
Phong cảnh u tối, có rất nhiều kệ, một đám cầu thủy tinh được xếp thẳng hàng, trên nền đất giữa hàng kệ là một người đang nằm……là cha đỡ đầu của cậu? !
“Ở đâu?” Âm thanh khàn khàn đáng sợ xao động trong đầu Harry, là Chúa tể Hắc Ám, cho dù đối phương có hóa thành tro Harry cũng nhận ra được.
Sirius lắc đầu.
“Tra tấn!”
Harry hoảng sợ nhìn cha đỡ đầu vặn vẹo gào thét đau đớn.
“Không!” Harry giật bắn tỉnh dậy, mồ hôi lạnh đổ đầy người.
Là mơ? Harry sờ trán, vết sẹo vẫn còn nóng rực cùng đau đớn, không, nó giống hệt như lúc Arthur Weasley gặp chuyện không may, chẳng lẽ……..
Một cái bóng đen lủi lên giường cậu.
“Sirius?” Harry choáng váng, thì thào. Lo lắng nhìn lại quả thực chính là cha đỡ đầu.
A? Đây là chuyện gì? Harry lau mồ hôi lạnh trên trán, cao thấp đánh giá: “Trời ạ……”
Những người khác trong phòng đều đã ngủ say, Harry rút đũa phép ra làm một tĩnh âm chú sau đó mới lớn tiếng thở dốc.
“Harry?” Sirius cảm thấy có chút không thích hợp, biến trở về hình người ôm lấy con đỡ đầu, sờ sờ cái trán, cả kinh: “Có chuyện gì?”
“Lại là mơ……..” Harry hổn hển thở, cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ, bế quan bí thuật cậu học cũng chỉ có thể ngăn cản không lộ ra tin tức, nhưng không thể ngăn cản Chúa tể Hắc Ám đưa hình ảnh vào, bất quá, cũng vì năng lực của cậu đã mạnh mẽ hơn hơn Chúa tể Hắc ám mới không thể thăm dò được việc chú Sirius đang ở trường học, ở bên cạnh cậu.
“Cái gì?” Vẻ mặt chú Sirius nghiêm túc.
“Cái tên ngu ngốc kia……” Harry nghĩ như vậy liền mắng ra: “Hắn tạo ra một ảo giác ngu ngốc, muốn con nghĩ rằng chú đang ở trong tay hắn.” Nói xong, Harry lại cảm thấy sợ hãi, cậu thật sự không thể phân biệt được ảo ảnh cùng hiện thực, nếu không phải chú Sirius đang ở đây, cậu nhất định đã bị mắc mưu, nghĩ như vậy cậu ôm chặt lầy cha đỡ đầu, cảm tạ Meilin, Sirius đang ở đây.
Nam nhân nheo mắt lại, biểu tình căng thẳng: “Nói rõ xem, Harry.”
Vì thế Harry kể tóm tắt lại nội dung trong giấc mộng.
Nam nhân ngồi bên cạnh lắng nghe, ánh mắt dần sáng rực: “Đi theo chú.” Sirius nhảy xuống giường, dùng hình thái cẩu đi trước dẫn đường.
Harry hoang mang, đi theo tới văn phòng biến hình, phòng ngủ của McGonagall ngay ở phía trong văn phòng.
Harry thực vinh hạnh thấy một kỳ cảnh, viện trưởng Gryffindor với cái đầu rối bù.
“Chúa tể Hắc ám muốn dẫn dụ Harry tới cục.” Một câu của Sirius làm McGonagall đang tức giận lập tức giật bắn lên.
“Ta đi triệu tập mọi người.” Sirius vội vàng nói: “Mau lên!”
Sirius dẫn theo Harry vẻ mặt còn đang mờ mịt chạy tới phòng hiệu trưởng, nơi này tạm thời không có ai, thông qua lò sưởi âm tường, Sirius mang Harry trở về nhà cũ Black.
Harry căn bản không theo kịp vấn đề, Sirius bày ra một tấm giấy da vội vàng khoa tay múa chân một lúc, chỉ một lát sau đã có rất nhiều người tới, rất nhiều người cậu quen biết, tỷ như vợ chồng Weasley, Remus cùng Moody, Moody hưng phấn nhìn cậu, con mắt giả không ngừng xoay tròn.
“Kể lại một lần nữa.” Chú Sirius đẩy nhẹ Harry.
Harry xấu hổ lắp bắp kể lại chuyện trong giấc mơ của mình.
“Đó là Bộ Pháp Thuật.” Kingsley lập tức đưa ra nhận xét của mình.
“Cơ hội tuyệt vời.” Moody càng hưng phấn hơn: “Bọn họ nhất định đã thiết kế cạm bẫy, chúng ta vừa khéo có thể một lưới bắt gọn!”
Harry cuối cùng cũng hiểu được, Chúa tể Hắc ám muốn dùng cảnh trong mơ để làm cậu mắc mưu, những người này tính toán tương kế tựu kế, nhưng việc này thực sự rất nguy hiểm.
“Nhìn thử cách bố trí này xem.” Sirius trải tấm bản đồ kế hoạch của mình trước mặt mọi người, hiện tại thời gian là vàng.
Đám nam nhân lập tức chuyên chú thảo luận, không hề đếm xỉa tới Harry.
Molly đi tới cho Harry một cái ôm: “Con giỏi quá, đứa nhỏ.”
“Bọn họ…..” Harry lo lắng.
“Tin tưởng chúng ta.” Một cô gái trẻ tuổi đi tới bắt lấy tay Harry: “Tình báo của em vô cùng hữu dụng.”
Harry kinh ngạc nhìn màu tóc của cô gái biến đổi từ màu đen thành màu tím.
“Chị là Nymphadora Tonks, thần sáng, lần đầu gặp mặt.” Cô gái cười hì hì.
“A, xin chào.” Harry bắt tay, còn nhìn chằm chằm vào tóc đối phương, chúng nó hiện tại đã biến thành màu vỏ quít.
“Tonks là một Animagus trời sinh.” Molly mỉm cười, ai nhìn thấy Tonks lần đầu tiên luôn có bộ dáng như vậy: “Đến uống một cốc sữa nóng đi?” Molly vừa nói vừa đi vào phòng bếp.
“Đó……” Harry mơ hồ, nhìn lướt qua bả vai Tonks, cậu nhìn thấy một người: “A, anh ấy là Shaker!” Là người đi với bộ trưởng tới bắt hiệu trưởng.
“Không cần lo lắng, anh ta là người bên chúng ta.” Cô gái trẻ tuổi nghịch ngợm nháy mắt.
“Bên chúng ta?” Harry nhíu mi hiểu ra, cái mà bộ trưởng Fudge gọi là tổ chức pho pháp hẳn chính là cái này đi?
Rất nhanh, Molly quay lại đưa cho Harry một cốc sữa nóng, chất lỏng ấm áp làm Harry cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Mười lăm phút sau, mọi người rốt cuộc cũng tìm được phương án, bắt đầu rời đi.
“Sirius?” Harry kêu lên.
“Yên tâm đi.” Nam nhân ôm Harry thật chặt: “Hôm khác chú sẽ giải thích với con, được không? Bây giờ ngoan ngoãn ở lại đây, Molly, nơi này giao lại cho chị.”
“Mọi người cẩn thận.” Molly nói xong ôm chồng mình một cái rồi mới xoay người lại nắm lấy tay Harry.
Căn phòng rất nhanh liền vắng vẻ, lúc này Harry mới có dịp quan sát căn nhà tràn ngập hắc ám cùng âm trầm này, khắp nơi tràn ngập hơi thở không được tới gần, đây là đâu? Harry co người ngồi trên sô pha, muốn hỏi Molly nhưng bộ dáng của bà rõ ràng đang rất lo lắng.
Đúng vậy, bọn họ đều lo lắng, ai cũng không biết được Bộ Pháp Thuật đang phát sinh chuyện gì.
Harry nuốt trở lại nghi vấn trong lòng, yên lặng cầu nguyện: mọi người phải bình an trở về.
Hoàn