• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Snape cúi đầu nhìn chiếc áo ngủ xộc xệch, phản ứng đầu tiên của y là kéo áo bao kín lấy cơ thể, đặc biệt là cánh tay, sau đó y nhìn về phía Harry.

Snape cứng đờ.

Nửa người trên Harry tràn ngập vết hôn ngân hồng hồng hoặc tím bầm, một vết kéo theo một vết.

Là y cắn? Snape cố nhớ lại, y vừa nãy mới…….hoàn toàn không khống chế được.

“Hắt xì!” Trần trụi giữa mùa đông Harry không khỏi hắt xì một tiếng.

Snape phản xạ lập tức kéo chăn lên , bất quá động tác mới làm một nửa lập tức cứng đờ, hai người đắp chung một tấm chăn, kéo lên lập tức bao phủ lấy cả hai.

Sắc mặt Snape thực sự rất khó coi.

Harry liếc mắt nhìn Snape, dè dặt kéo bả vai đối phương, cậu muốn kéo thân thể này trở lại, cậu muốn tiếp tục, muốn biết chuyện tiếp theo sẽ tuyệt vời cỡ nào.

“……….tôi cảm thấy như vậy tuyệt lắm, thật sự.” Harry khẽ thì thầm như đang mê hoặc, cậu chậm rãi nâng người lên, từng chút tiếp cận, chỉ cần một nụ hôn, một nụ hôn có thể……

Đột nhiên Harry bị Snape đẩy mạnh ra, cơ thể ngã mạnh xuống giường.

Giây tiếp theo, Snape nhảy xuống giường, tuyệt vọng lao ra khỏi phòng.

Harry trừng mắt, lúc hồi phục lại tinh thần thì người kia đã chạy mất dạng.

Chạy………

Snape thế nhưng bỏ lại cậu mà chạy trốn.

Harry liếm liếm môi, uể oải mặc áo ngủ, sau đó lại càng chán nản hơn chú ý tới cây trụ trời của mình.

Snape là tên ngu ngốc, Harry vừa mắng vừa nhớ lại cảm giác lúc này, mê muội trong đó mà thở hổn hển tự giải quyết, biểu tình Harry tăng thêm vài phần quyến rũ, khoái cảm một lần nữa ụp tới theo dư vị lúc nãy còn sót lại.

Harry leo xuống giường, cài nút áo, nhìn lại đống bừa bãi trên giường không khỏi có chút xấu hổ.

Nuốt nước miếng, lại cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khốc, Harry bước ra cửa phòng, liếc mắt liền nhìn thấy Snape đang ngồi trên sô pha, xấu hổ cân nhắc xem nên nói gì với Snape, Harry bước xuống cầu thang, đi được một nửa cậu đột nhiên phát hiện tóc Snape rũ xuống, ướt cũng.

Chẳng lẽ? !

Khoảng cách ngượng ngùng lập tức biến thành hư không, Harry vội vàng chạy xuống.

Tiếng bước chân đánh gãy suy nghĩ Snape, y quay đầu lại thấy Harry lại muốn né tránh.

Tầm thủ xuất sắc của Gryffindor không phải danh hiệu thổi phồng, Harry túm lấy cánh tay Snape, mạnh mẽ giữ chặt, cảm xúc ập tới là lạnh băng tới tận xương: “Anh làm cái gì vậy!” Cậu rống to.

Không chỉ có mái tóc ướt sũng, còn có áo ngủ.

Snape xối nước lạnh, cường ngạnh áp chế khát vọng của chính mình, đồng thời làm mình tỉnh táo lại.

Harry chỉ là một đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, nhưng Snape không phải, làm sao y có thể hồ nháo theo Harry? Loại sự tình này, y không thể làm với Harry, không thể.

Snape liếc nhìn Harry, gương mặt đau đớn kia như kim châm vào mắt y.

Tín nhiệm như vậy, tình yêu như vậy, y không thể tiếp nhận nỗi.

“Thực xin lỗi.” Snape thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt lên tiếng.

Một tiếng xin lỗi này thực sự làm Harry tức giận: “Tôi nguyện ý thì có gì cần xin lỗi!”

Rõ ràng là ngươi tình ta nguyện, cũng không phải ép buộc gì!

Sự thẳng thắng của thiếu niên chỉ đổi lấy một trận trầm mặc.

“Anh bị lạnh, mau đứng lên!” Harry kéo Snape, nam nhân này định làm cậu đau lòng đến chết sao.

“Ta không sao.” Snape mạnh mẽ rút tay về, ngữ điệu lạnh lùng.

“Đừng cậy mạnh…….” Harry thả nhẹ giọng điệu, muốn kéo Snape đi ngâm nước nóng, cơ thể anh vốn đã không tốt, lỡ như ngã bệnh thì làm sao vây giờ, trời đang rất lạnh.

“……….ngươi không hiểu.” Snape khàn khàn nói, vẫn bất động như trước, lầm bầm: “Ngươi cái gì cũng không hiểu.” Âm thanh không lớn nhưng mang theo chán nãn cùng thống khổ đang cố gắng kiềm nén.

Harry sửng sốt, cuối cùng cậu cũng hiểu được nguyên nhân Snape lảng tránh mình.

Cậu là cứu thế chủ Harry : Potter, anh là tử thần thực tử Severus : Snape, anh lớn hơn cậu 20 tuổi, bọn họ trở mặt nhau trong suốt 6 năm, bọn họ thiếu nhau quá nhiều lời giải thích.

Snape không có khả năng biết rõ cậu là Harry : Potter mà chạm vào cậu.

Nam nhân này suy nghĩ rất nhiều, điểm này khác biệt với Harry, Harry chỉ nghĩ tới tình yêu, bởi vì yêu nên muốn thân thiết, vì yêu nên muốn ôm lấy.

Harry há mồm, cậu chua xót nói: “Sao anh biết tôi cái gì cũng không hiểu?”

Snape đáp lại chỉ là một cái hừ lạnh.

Nói cho anh biết, lời nói thành khẩn tới bên miệng lại phải nuốt vào.

Cho dù không phải là Harry : Potter, cho dù chỉ là Daniel, chỉ sợ Snape cũng không chạm vào cậu. Harry chăm chú nhìn người mình yêu: “Nếu tôi không hiểu, vì cái gì anh không thể nói cho tôi biết?”

Snape không nói, chỉ nghiêng mặt đi.

Harry muốn bức bách Snape phải thẳng thắng, nhưng đối phương hoàn toàn không có dự định mở miệng lần nữa.

Rất lâu sau, Harry đứng lên, nhẹ nhàng nói: “Sẽ bị cảm, tốt nhất anh nên đi tắm qua nước nóng rồi mặc nhiều quần áo một chút.”

Snape tựa hồ không hề nghe thấy cũng như không để ý tới.

Harry cười khổ, này có thể xem là giận lẫy không? Không thể hiểu nỗi, nếu không phải biết được khúc mắc của Snape, phỏng chừng đã sớm bị người này chọc tức mà chạy đi. Harry quả thực rất tức giận, giận Snape, cũng giận chính mình, lúc này cậu căn bản không có cách nào hạ mình dỗ Snape.

Harry nhíu mi, sau đó xoay người vào phòng tắm, vặn vòi sen, một dòng nước lạnh như băng xối thẳng từ đỉnh đầu xuống cơ thể, Harry lạnh đến phát run nhưng không chịu lùi bước, Severus a Severus, anh thực sự không dám nghĩ tới chuyện yêu Harry : Potter sao? Hay là, anh không dám tin tưởng thế giới này có một người thực sự yêu thương mình, không hề sợ hãi anh là một tên vô liêm sỉ xấu xa?

Snape mờ mịt tự ti làm Harry đau lòng, mà khoảng không tín nhiệm của Snape làm cậu khổ sở cùng tức giận, cậu có thể cùng anh đối mặt với bất kỳ điều gì, bất cứ khó khăn hay trở ngại nguy hiểm, cậu không phải một đứa con nít, nếu Snape hiểu cậu thì phải càng tin tưởng vào cậu, tin tưởng tình yêu của cậu, cương quyết và tin tưởng chứ không phải như thế này…. do dự hết lần này tới lần khác.

Nhiệt độ cơ thể hạ lạnh băng tới mức chết lặng, môi Harry bắt đầu tím tái.

Loảng xoảng, cửa phòng tắm mở bung.

Harry không chút thay đổi sắc mặt quay đầu lại, là Snape.

Lần này tới phiên Snape vô thố, y vội vàng tắt vòi nước, rút đũa phép muốn làm một thần chú giữ ấm cho Harry.

Harry bắt được đũa phép của Snape: “Tôi không sao.” Cậu quăng câu nói cùng giọng điệu hệt như lúc nãy Snape đối với cậu ngược trở về.

Cho dù cậu yêu nam nhân này, nhưng cậu có tính cách của riêng mình.

Harry ngoan ngoãn, nhưng không có nghĩa là nhu nhược.

Snape ngơ ngác, nhiệt độ lạnh băng truyền tới từ cánh tay Harry làm y nhanh chóng bừng tỉnh: “Nhóc con…….” Snape đề cao âm lượng, theo thói quen mà âm điệu trở nên trầm thấp cùng hơi thở nguy hiểm: “Ngươi tốt nhất nên nghe theo ta…….”

Thật sự không nói đạo lí, Harry lạnh nhạt nhướng một bên mi, chuyện Snape có thể làm, cậu lại không thể?

“Anh có thể tắm nước lạnh, đương nhiên tôi cũng có thể.” Harry cất cao âm điệu, dùng khí thế không chút yếu kém đánh trả: “Chẳng lẽ còn phải được sự cho phép của anh?”

Harry đẩy tay Snape ra, bước ngang qua người anh.

Điều này hiển nhiên đã vượt khỏi phạm vi kiểm soát của Snape, y có thói quen làm người xung quanh phải nghe theo mình, không hề có chút phản bác, y đã quen với những hình thức đơn giản, một là thuận theo hoặc biết khó mà lui, tính tình quá mức nghiêm khắc làm Snape không am hiểu về cách thức xử lý quan hệ tình cảm.

Những lần Harry khắc khẩu với y, y chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà bảo trì im lặng, không phải trầm mặc là chủ ý tốt, mà vì Snape không có cách nào khác, lần này cũng vậy, Harry phớt lờ y mà bỏ đi, y thực sự không biết nên làm gì bây giờ.

Là lỗi của y, chính xác vì y đã quá phận.

Snape thở dài.

………

Harry chui vào chăn, không hề mặt quần áo.

Áo ngủ đã ướt sũng, cậu cũng lười đi tìm bộ khác.

Chăn bông ướt nhẹp cũng không ấm áp chút nào, Harry cũng mặc kệ, Snape đang rét run dưới lầu, cậu cũng cùng chịu đông lạnh với anh.

Nhớ tới lúc nãy hai người còn thân mật khắng khít trong chăn, Harry liền cảm thấy thực ủy khuất, trên đời này có lẽ không có ai nháo loạn được thế này như cậu với Snape, một chút vớ vẫn, một chút buồn cười.

Harry cuộn mình thành một đoàn, chăm chú nhìn cửa phòng, trong lòng vẫn hi vọng người nào đó tiến vào, đáng tiếc nửa ngày cũng không thấy.

Ngu ngốc, đại ngu ngốc!

Severus : Snape, xem như anh lợi hại! Harry oán hận.

Harry hạ quyết tâm không ra ngoài, có đói chết cũng không ra, dần dần đầu cậu bắt đầu choáng váng, một lúc sau liền mất đi tri giác.

Không biết qua bao lâu, Harry lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu cảm thấy đầu rất nặng, hoảng hốt nhìn thấy Snape đang ngồi bên cạnh.

“Tê…….” Harry vừa định ngồi dậy, đầu liền đau nhức, cậu phát hiện trên trán có cái gì đó…… khăn mặt? Nhiệt độ xung quanh cơ thể vô cùng ấm áp, Harry mê mang nhìn về phía Snape.

“Ngươi bị cảm.” Snape mất hết nửa ngày mới phun ra được một câu.

Cậu thực sự vô dụng, Harry tự giễu, nghiêng đầu qua một bên.

“Uống hết độc dược đi.” Snape vừa nói vừa đưa qua một bình độc dược.

Harry không để ý tới.

Khí thế của viện trưởng Slytherin hoàn toàn không có tác dụng trước mặt sư tử Gryffindor, Snape trong nhất thời không tìm được biện pháp ứng phó.

Harry đơn giản nhắm mắt lại.

Chỉ số tình cảm quá thấp, Snape vắt óc suy nghĩ hết nửa ngày, không thể không bức chính mình mở miệng: “Buổi sáng, không phải ta cố ý.”

Harry nheo mắt.

“………ngươi vẫn chưa trưởng thành, ta cảm thấy……..không tốt.” Snape gian nan phun ra.

“Đủ rồi!” Harry quay người lại, mạnh mẽ ngồi dậy, một trận choáng váng lập ức ập tới: “Ai thèm giận chuyện này! Làm thì làm, không làm thì không làm, tôi nhỏ nhen tới mức tức giận chuyện này sao? Anh, cái tên đại ngu ngốc này, gầy hơn chiếc đũa còn bày đặt xối nước lạnh giữa mùa đông, anh có muốn mạng không hả!” Harry vừa yếu ớt rống vừa đưa tay sờ trán Snape.

Harry bực bội Snape do dự đối mặt với cậu, bực bội Snape không tin tưởng cậu, bất quá sau khi tức giận tan đi, cậu lại cảm thấy đau lòng hơn, đau lòng vì nam nhân này chỉ biết âm thầm giãy dụa cùng tự tổn thương mình.

“Trước khi làm gì nghĩ tới cảm giác của tôi một chút, được không?” Harry nhấn mạnh: “Tôi để ý tới ấm lạnh của anh, an nguy của anh, tất cả của anh!”

Hoàn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK