22
Bùi Lê hộc hôn mê.
Đại phu của Tạ phủ bắt mạch, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói:
"Mạch tượng của người này gấp gáp, hẳn là thường xuyên mất ngủ, tim đập nhanh, ưu tư quá độ, khí huyết đều hư, khí lạnh xâm nhập thân thể khiến khí nghẽn công tâm..."
Công tử đứng bên cạnh sốt ruột đi qua đi lại, vừa giơ tay liền ngắt lời lão đại phu đang lảm nhảm như tụng kinh. Chỉ hỏi điều quan trọng nhất:
"Gần nhất có nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Cái đó thì không."
Đại phu dừng lại một chút rồiđáp:
"Chỉ cần uống thuốc bổ, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, thả lỏng tâm trạng, từ từ bồi bổ khí huyết là được."
Đại phu vừa dứt lời, ta và thiếu gia đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Thiếu gia dừng bước, thong thả vén áo ngồi xuống bên bàn. Vắt chân lên, chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng. Lắc đầu cảm thán:
"Này, ngươi nói xem vì sao tính tình của ca ca ngươi còn khó chịu hơn cả ta thế?"
"Tư tưởng còn cổ hủ hơn cả lão tử nhà ta, nổi giận lên là trực tiếp ói máu, chậc chậc, thật đáng sợ."
"Hắn mà thật sự bị tức chết ngay tại chỗ, tiểu gia có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được cái tiếng xấu ức hiếp người!"
Trong phòng đốt hương an thần. Thiếu gia thong thả uống vài ngụm trà nóng để trấn tĩnh, lại phát hiện hồi lâu ta vẫn không nói gì.
Hắn hoang mang ngẩng đầu: "Tiểu Ngọc Nhi?"
Thấy vẻ mặt của ta, hắn sững sờ, lập tức đặt chén trà xuống, kéo ta đến bên cạnh. Nghiêng đầu, nhẹ nhàng véo má ta:
"Ngươi làm sao vậy, thất hồn lạc phách, không phải đại phu không đã nói ca ca ngươi không sao rồi sao—"
Ta cắn môi, trong lòng dâng lên chua xót. Trong đầu toàn là nụ cười châm chọc của Bùi Lê.
"Không có gì, ta chỉ cảm thấy hơi... khó chịu."
Ta cúi đầu vùi vào lòng thiếu gia, uất ức nói:
"Ca ca ta... ca ca ta luôn coi thường ta, dường như trong mắt hắn ta làm gì cũng đều là sai trái, là ngu ngốc, là thấp kém hơn người khác."
"Ta không hiểu vì sao, chẳng lẽ, ta thật sự kém cỏi như vậy sao?"
Thiếu gia lặng lẽ lắng nghe, bàn tay ấm áp vu.ốt ve sống lưng ta, nhẹ nhàng vỗ về. Nụ hôn dịu dàng rơi trên tóc mai của ta. Thiếu gia đau lòng nhìn vào mắt ta, khẽ thở dài:
"Tiểu Ngọc Nhi, ngươi không hề kém cỏi, là ca ca ngươi quá ngốc."
"Hắn quá cố chấp, cố chấp dùng tiêu chuẩn của mình để đánh giá người khác, không đạt được kỳ vọng của hắn, hắn liền thất vọng nổi giận, nhưng lại không có cách nào thay đổi cục diện, cho nên chỉ có thể dùng những lời lẽ lạnh lùng sắc bén để làm tổn thương người khác—"
"Người như vậy, sống quá mệt mỏi, cũng quá ngu xuẩn."
"Ngươi nha, ngàn vạn lần không được vì không đạt được tiêu chuẩn của hắn mà nghi ngờ bản thân, như vậy thì bị trói buộc rồi."
"Hắn coi thường ngươi, cũng coi thường ta, nhưng đó là chuyện của hắn, liên quan gì đến chúng ta?"
"Ảnh hưởng đến việc ta tiếp tục hôn ngươi ôm ngươi yêu thương ngươi sao? Không có."
"Hơn nữa ngươi xem—"
Thiếu gia trào phúng, liếc mắt nhìn Bùi Lê đang hôn mê trên giường. Trong giọng nói mang theo vẻ hả hê khi thấy người gặp hoạ:
"Ngươi không để ý đấy, hắn không những không làm tổn thương được ngươi, ngược lại còn tự khiến chính mình tức đến ói máu, ha."
"Đây mới là kẻ ngu xuẩn thực sự."
Thiếu gia hôn lên khóe môi ta, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, mỉm cười.
"Hiểu chưa, Tiểu Ngọc Nhi, đừng buồn rầu nữa."
Ta mơ hồ gật đầu, ôm lấy thiếu gia ấm áp, an tâm nhắm mắt ở trong lòng hắn. Ai nói thiếu gia là công tử bột, ta thấy thiếu gia mới là người thông minh thực sự. Ta nghĩ, lần này quả thực là Bùi Lê sai rồi, hơn nữa hắn còn sai lầm rất nghiêm trọng.
Thiếu gia rất tốt. Tốt đến mức khiến ta cam tâm tình nguyện bước vào lồng giam, trở thành một con mèo được hắn nuôi dưỡng. Cho dù chỉ là sự sủng ái tùy tiện ban cho, cũng đủ để ta cam tâm tình nguyện.
Ấm áp là được rồi.
23
Bùi Lê vẫn chưa tỉnh, ta và thiếu gia ngồi bên bàn, vây quanh lò sưởi nướng khoai lang. Thiếu gia ôm ta, vừa bỏ hồng cùng long nhãn lên lò, vừa thản nhiên phân phó Văn Lễ đang hầu hạ bên cạnh:
"Thuốc dùng loại đắt nhất, bồi bổ đồ tốt cho đại cữu ca ta, đừng để lát nữa hắn nhìn thấy ta và Tiểu Ngọc Nhi ân ái ngọt ngào, lại bị tức đến chết đi sống lại."
"Gần đây cứ để hắn ở trong viện này tĩnh dưỡng, sai hai người đến hầu hạ, viện của Tiểu Ngọc Nhi vẫn chưa chuẩn bị xong, buổi tối cứ ở phòng ta trước."
Thiếu gia tiêu tiền hào phóng, hơn nữa từ trước đến nay không cần thông báo cho chủ mẫu quản lý sổ sách. Bởi vì tiền của thiếu gia đều là do mẫu thân của hắn là Thẩm Lan Nhân để lại. Phú hộ từng giàu có nhất Lân Châu là họ Thẩm, không phải họ Tạ.
Văn Lễ gật đầu vâng lời, đang muốn đi ra ngoài, lại đột nhiên nhớ tới điều gì đó, chần chừ quay đầu, do dự nhìn sang:
"Đúng rồi, thiếu gia, di nương phòng thứ mười ba vừa mới gọi ngài qua, bộ dạng rất gấp..."
Thiếu gia kinh ngạc nhướng mày:
"Thế nào?"
"Liễu Yên choáng váng đầu óc lại buồn nôn, vị đại phu kia không chẩn trị tốt sao?"
"Cứ gọi ta làm gì?"
Thì ra đại phu chẩn mạch cho Bùi Lê xong cũng không vội đi mà đến phòng của Liễu di nương. Gần đây nàng ăn uống không ngon, luôn thấy buồn nôn, chuyện này ta cũng biết.
Nhà bếp thường xuyên phải làm cho nàng vài món canh chua khai vị. Văn Lễ muốn nói lại thôi:
"Ấy, nói là chuyện lớn tày trời, gọi ngài mau chóng qua đó."
Thiếu gia chậc một tiếng. Không tình nguyện buông đồ trong tay xuống, đứng dậy:
"Ta xem xem chuyện gì lớn hơn cả trời."