15
Hắn say khướt gục đầu trên bàn, đuôi mắt đỏ hoe. Nước mắt như trân châu đứt chuối, không ngừng tuôn rơi. Thiếu gia khàn giọng, thấp giọng nức nở:
"Nếu mẹ ta còn sống, bà sẽ không ép ta vẽ cái gì tùng mai trúc hạc, bà thích nhất là nhìn ta vẽ mèo con chó con."
"Cho nên mỗi ngày ta đều vẽ, mỗi ngày đều đốt cho bà mấy tấm, để bà đừng quên ta."
Thiếu gia mất mẹ từ sớm, chủ mẫu Tạ gia hiện giờ là kế thất do lão gia cưới về sau này.
"Nhưng mẹ ta một lần cũng không về báo mộng cho ta."
"Một lần cũng không có."
"Ta không trách bà."
"Ta biết, khẳng định là vì cha ta khốn kiếp—"
Trong lòng ta chấn động mạnh, vội vàng bịt miệng thiếu gia lại, bảo hắn đừng nói ra những lời đại nghịch bất đạo. Miệng thiếu gia bị ta bịt lại, nhưng đôi mắt bi phẫn ai oán kia vẫn không ngừng rơi lệ nóng hổi. Nóng đến mức ta đau lòng kinh hãi.
Ta nhỏ giọng dỗ dành hắn, nói: "Lão gia đối với ngài rất tốt."
Hắn lại lắc đầu: "Cái đó không gọi là tốt."
"Cái đó gọi là áy náy, gọi là giả dối."
Mấy ngày trước, chủ mẫu cuối cùng cũng chẩn ra hỉ mạch. Lão gia mừng rỡ khôn xiết, nhưng sau đó lại trầm tư, nói chuyện này phải giấu thiếu gia trước đã.
"Ông ta lo ta sẽ hại nàng ta, hại con trai của ông ta."
"Ông ta không biết, ta sớm đã nghe thấy rồi."
“Ông ta nói Tạ Quan Hy ta xem như phế rồi, ông ta còn đang tuổi tráng niên, muốn mau chóng sinh thêm mấy đứa con nữa.”
Thiếu gia cười tự giễu:
"Ba ngày tiệc rượu linh đình này, ngoài mặt thì nói là tổ chức cho ta, nhưng thực chất là cha ta muốn dỗ dành người thiếp đang mang thai ba tháng của ông ấy vui vẻ."
"Là bữa tiệc chúc mừng cho đứa con trong bụng bà ta."
"Bọn họ tưởng rằng giấu ta kỹ lắm."
"Nhưng Tạ Quan Hy ta, cũng không thật sự ngốc."
"Chỉ một chữ 'tốt', sao có thể khiến các thúc bá ở cách xa trăm dặm đều đến tận cửa tặng quà chúc mừng?"
"Thật giả tạo, thật nực cười biết mấy!"
Thiếu gia hung hăng lau nước mắt, đem hết tranh mèo con chó nhỏ vẽ tối nay ném vào lò than. Ta nhìn bức tranh mèo con chó nhỏ ôm nhau khóc lóc gọi mẹ, bị ngọn lửa nuốt chửng từng chút một.
Thiếu gia cầm lấy bình ngọc, ngửa đầu uống cạn. Mắt đỏ hoe, hằn học nói:
"Ngay cả rượu Lan Lăng này cũng không phải ông ta thưởng, là ta tự mình trộm từ trong tủ của ông ta."
Ba ngày nay, tất cả mọi người ở Lân Châu đều cảm thán Tạ lão gia thật sự quá sủng ái đứa con ăn chơi trác táng này. Các thúc bá đến dự tiệc cũng cười nói với thiếu gia:
"Xem kìa, con chỉ nhận được một lời khen thôi mà cha con đã ầm ĩ muốn chúng ta đến tặng quà chúc mừng rồi, sau này nếu con thi đỗ Trạng nguyên, chẳng phải cha con sẽ vui đến mức mở tiệc ăn mừng đến tán gia bại sản sao? Phải tiếp tục cố gắng, đừng phụ lòng mong mỏi của ông ấy!"
Thiếu gia nghe những lời khen nhưng thực chất là ngầm chê bai này, chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái. Không nói một lời, quay người rời đi.
"Ài, đứa trẻ này, tính tình vẫn còn vô lễ như vậy, đúng là giống hệt người mẹ vô phép tắc kia của nó."
"Haizz, nghe nói học hành cũng chẳng ra gì, quả nhiên là phế vật. May mà lão Tạ nhìn xa trông rộng..."
"Nào nào, lại biếu Tạ huynh hai bình rượu ngon, sản xuất ở Lan Lăng, mạnh lắm đấy, bảo đảm sau ba năm nữa Tạ huynh lại bế thêm hai đứa!"
...
Thảo nào mấy ngày nay thiếu gia cứ ủ rũ không vui. Ta không biết nên nói gì để an ủi thiếu gia. Ta cũng không thể nói gì. Chỉ có thể lặng lẽ giúp hắn lau nước mắt.
Thiếu gia khóc đủ rồi, tựa vào vai ta. Hắn khàn giọng, nhẹ nhàng hỏi ta:
"Tiểu Ngọc Nhi, sao ngươi cũng khóc vậy?"
"Là tiền không đủ tiêu sao?"
"Bạc của ta, ngươi cứ việc lấy..."
Thiếu gia không cần tiền, thiếu gia cần rất nhiều rất nhiều tình yêu thương. Ta với hắn không quá giống nhau. Ta cần tiền, cũng cần cả yêu thương. Ta buồn bã thở dài một hơi. Cũng cầm lấy bình ngọc kia, muốn học thiếu gia uống cạn giải sầu. Nhưng phát hiện trong bình đã trống không. Chỉ có thể khẽ li.ếm một vòng rượu còn sót lại trên miệng bình.
Chán nản, thẳng thắn nói:
"Người ta thích, hình như không thích ta."
"Trong lòng hắn dường như cất giấu rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ muốn kể cho ta nghe."
"Hắn đẹp đẽ, cao quý, là người đẹp nhất ta từng gặp trên đời."
"Ở trước mặt hắn, ta luôn hèn mọn không ngẩng đầu lên được."
"Cho nên ta luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn, dùng hết thủ đoạn hiến bảo lấy lòng hắn, chỉ hy vọng hắn có thể coi trọng ta, đừng vứt bỏ ta."
"Dù chỉ là, cười với ta nhiều hơn một chút."
"Ta cũng rất mãn nguyện rồi."
Ta càng nói càng khổ sở. Càng nói càng sa sút. Thiếu gia nhìn ta ánh mắt cũng càng thêm xót xa.
"Ta lại không biết, khiến muội phải chịu uất ức lớn đến vậy..."
Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt của ta. Sau đó cúi đầu, hôn lên môi ta một cái như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã rời đi. Thiếu gia nâng mặt ta lên, dịu dàng mà nghiêm túc:
"Tiểu Ngọc Nhi, đừng buồn, ta cũng thích ngươi."
“Thích ngươi từ lâu rồi.”
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn. Đôi mắt chan chứa tình cảm, giờ phút này nóng rực như ánh nến. Cũng ánh lên chút điên cuồng quyết liệt. Thiếu gia nói:
"Tiểu Ngọc nhi, nếu ngươi thích ta, vậy thì hãy đưa ta cùng bỏ trốn, được không?"