• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4

Thiếu gia giận đến mức muốn lấy gáo múc nước ném vào ta. Ta thê thảm chạy ra khỏi cửa sau Tạ phủ. Bên ngoài gió tuyết vẫn lớn như vậy, ngay cả ánh sáng ban ngày cũng mờ mịt.

Ta thở ra một luồng hơi trắng xoá, quấn chặt áo bông, lề mề đi về căn nhà nhỏ của mình. Dù trong lòng có uất ức đến mấy, không cam tâm đến mấy, tay vẫn cầm một hộp bánh hồng xốp mới ra lò của Phùng Hương Các.

Bởi miệng lưỡi của Bùi Lê quá kén chọn, không quen ăn cơm đạm bạc nên bữa sáng chỉ ăn bánh hồng xốp vừa ra lò của Phùng Hương Các thôi.

Ta nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay. Quyết định lát nữa sẽ ăn sạch sành sanh hộp bánh đắt đỏ hai trăm văn này trước mặt Bùi Lê. Không chừa lại cho hắn một miếng nào.

Chữ Hỷ dán trên cửa gỗ không chắc, bị gió lạnh thổi tung một nửa, đập vào thành cửa vang lên từng tiếng ồn ào. Ta nghe mà thấy phiền, dứt khoát gỡ xuống rồi mới đẩy cửa đi vào.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Bùi Lê tựa vào xe lăn, quay lưng về phía ta. Tóc đen búi hết sang một bên, lộ ra nửa cái cổ trắng nõn thon dài. Nghe thấy ta vào cửa, hắn khựng lại một chút nhưng không quay đầu, cũng không lên tiếng.

Vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững như thế. Chỉ là trong tay dường như đang nghịch thứ gì đó.

Làm bộ làm tịch.

Mặc mỏng manh như vậy cũng không sợ lại bị bệnh. Nếu bị bệnh còn phải tốn tiền của ta chữa trị. Ta giận đến mức âm thầm nghiến răng. Hơn nữa, người này cả đêm không đi vệ sinh, vẫn cố chấp không chịu mở miệng nhờ ta giúp đỡ.

Là đã quyết định muốn thanh cao đến cùng sao? Đợi lát nữa cũng cho bàng quang ngươi nổ tung đi!

Ta hung hăng mở hộp bánh ra. Căn phòng nhỏ lạnh lẽo, trong nháy mắt tràn ngập hương thơm ngọt ngào ấm áp của bánh hồng xốp. Lúc này Bùi Lê mới chịu quay đầu, liếc mắt nhìn ta một cái:

"Tiết Tiểu Ngọc, mua bữa sáng cũng cần phải ra ngoài lâu như vậy sao?"

"Ngươi có biết..."

Lời oán trách lạnh lùng của hắn đột ngột dừng lại. Trong giây tiếp theo, đôi mắt phượng xinh đẹp kia mở to, kinh ngạc nhìn ta há miệng ăn bánh hồng xốp. Cứ như trâu nhai mẫu đơn vậy, cứ thế mà nuốt chửng.

Vừa vào miệng đã tan ra, ngọt mà không ngấy, quả không hổ là món điểm tâm cao cấp đáng giá  hai trăm văn tiền.

Tiết Tiểu Ngọc ta, một năm rưỡi cũng chẳng nỡ mua thứ điểm tâm đắt tiền này, vậy mà hai tháng nay ngày nào cũng cố gắng mua về cho Bùi Lê ăn.

Chỉ lo xót xa cho hắn, mà chẳng hề xót xa cho chính bản thân mình.

5

Ăn được một lúc, ta rơi nước mắt. Bùi Lê nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên giơ đầu ngón tay lên. Ta lập tức nuốt miếng cuối cùng, đỏ mắt trừng hắn.

"Không có phần của ngươi."

Hắn lại cười một tiếng, đầu ngón tay lau đi nước mắt của ta, nhẹ giọng trêu chọc:

"Ngon đến vậy sao? Sao lại vừa ăn vừa khóc?"

Ta nghe giọng nói thản nhiên của hắn, lại càng tức giận:

"Không ngon mà mỗi ngày ngươi đều muốn ăn? Ngươi có biết nó đắt đỏ thế nào không? Hai trăm văn tiền, có thể mua rất nhiều thứ giá trị."

"Mỗi ngày ta làm việc vất vả kiếm tiền, chịu cảnh người ta giày vò mà vẫn phải cười nói với người ta, ngươi lại tiêu tiền như nước, hưởng thụ một cách an nhiên, mà đến vẻ mặt tốt dành cho ta cũng không có."

"Cứ như đáng lẽ là ta nợ ngươi vậy."

Bùi Lê nghe những lời oán hận này, chẳng những không giận mà còn nhàn nhạt nhướng mày.

"Ồ? Là ai giày vò ngươi, lại là ai khiến ngươi chịu uất ức?"

Ta cảm thấy mệt mỏi trong lòng: "Ngươi."

Bùi Lê ngẩn người. Ta hít hít mũi, bình tĩnh nhìn hắn. Khóc xong một trận, nước trong đầu ta như chảy đi hết thảy, suy nghĩ vô cùng tỉnh táo.

"Lời nói tối qua, không phải là tức giận."

"Bùi Lê, ta không thích ngươi nữa, ta không cần ngươi nữa."

"Cho dù..."

Ta cố nén chua xót nơi hốc mắt, kiềm chế cảm xúc:

"Cho dù năm xưa mẹ ta đã hứa gả ta cho ngươi, ta cũng không muốn nghe theo lời người, tiếp tục giày vò nhau nữa."

Gả cho thiếu gia lăng nhăng làm thiếp còn hơn cả đời ở cùng tượng đá lạnh lẽo vô tình này.

"Ta chuẩn bị bán ngươi cho người khác rồi, Bùi Lê."

Lần này không phải là lời giận dỗi.

Ta nói thật lòng.

6

Vốn dĩ mua Bùi Lê về làm phu quân chỉ là một sự tình cờ.

Hôm đó, vào lúc chạng vạng, ta lén trở về quê nhà, muốn xem mẹ ta sống có tốt không. Ai ngờ nghe hàng xóm nói, mẹ ta sớm đã bị cha dượng bán vào kỹ viện. Tiền chuộc là ba trăm lượng bạc.

Tiền tích cóp nhiều năm cộng thêm bán hết trang sức, tổng cộng được hai trăm năm mươi lượng bạc. Lại quỳ xuống vay thiếu gia năm mươi lượng nữa mới đủ tiền chuộc.

Nhưng khi đến nơi, người trong kỹ viện lại xua tay, nói: "Cô đi đi, mẹ cô chết rồi."

"Mới chết ngày hôm qua."

Tú bà ngoáy ngoáy tai, thở dài:

"Mấy tháng nay vẫn ổn, tự dưng hôm qua lại nổi khùng nổi điên, chọc giận một vị khách quý."

"Khách quý bị nàng ta chọc giận, buông lời thô t.ục mắng nhiếc vài câu, đột nhiên nàng ta phát điên, cứ thế đâm đầu vào cột, chậc, chết ngay tại chỗ."

"Xác chết còn ở hố đất phía sau kia kìa, vừa hay cô tới thì mang đi đi."

Ta thất thần bước tới. Nắm lấy bàn tay lạnh cóng của mẹ, nghẹn ngào không thở nổi. Tú bà vẫn còn thèm thuồng ba trăm lượng bạc trong túi ta. Thế là giả vờ rơi vài giọt nước mắt cá sấu, xưng mẹ ta là em gái đáng thương của bà ta, gọi người khiêng xác ra ngoài giúp ta.

An táng xong cho mẹ, bà ta không đợi được mà kéo ta đi chọn tiểu quan:

"Nha đầu, ngươi mất mẹ, chắc chắn trong lòng vô cùng khó chịu, phải mau chóng tìm một lang quân tri kỷ giúp ngươi khuây khỏa."

Đầu óc ta tê dại, không muốn để ý tới bà ta, quay người định rời đi. Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo ta, là Bùi Lê đang hấp hối.

"Tiết Tiểu Ngọc."

Hắn lần đầu gặp ta đã gọi chính xác tên ta. Bùi Lê yếu ớt nắm lấy tay ta, nói trước khi chết mẹ ta đã nói vài câu điên rồ. Hôm qua, bà ngồi xổm xuống lau mặt cho Bùi Lê, càng lau càng bẩn, cũng không thèm để ý. Cứ thế cười hì hì hỏi:

"Diện mạo công tử thật là khiến người ta kinh ngạc không thôi, cin hỏi đã có hôn phối chưa?"

"Nhà ta có một đứa con gái tên là Tiết Tiểu Ngọc, sức mạnh vô song, như hoa như ngọc, một bữa ăn hết năm bát cơm, không biết công tử có nuôi nổi không?"

"Nuôi không nổi, nuôi nổi, hay là nuôi không nổi?"

"Tiểu A Ngọc của ta, nuôi không nổi..."

Hát rồi, đột nhiên mẹ ta ngây người ra. Yên tĩnh rất lâu rất lâu. Sau đó bà ngồi xổm xuống, thất thần nói với Bùi Lê:

"Nếu sau này công tử gặp được con gái Tiết Tiểu Ngọc của ta, thay ta nói với nó một tiếng xin lỗi."

Thì ra, mẹ ta vừa vào kỹ viện đã phát điên rồi. Đến hôm qua, đột nhiên tỉnh táo trở lại. Nhưng một nơi như kỹ viện này, không điên cuồng thì không sống nổi.

Bà tỉnh táo lại thì sống không nổi nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK