11
Một bàn tay khác đang buông thõng bên người ta bị nắm lấy. Bùi Lê nắm tay ta, hờ hững ngước mắt, nói:
"Trưởng huynh như cha, hôn sự của Tiết Tiểu Ngọc do ta làm chủ."
"Nàng không thể gả cho ngươi."
Mấy câu nói bình tĩnh này khiến ta choáng váng.
"Vì sao? Ca?"
Ta vội vàng truy hỏi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Bùi Lê chẳng thèm nhìn hay để ý đến ta, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách đối với vị thiếu gia kia.
"Mời công tử về cho."
Thiếu gia kinh ngạc nghiêng đầu. Đôi mắt đào hoa chứa chan tình ý kia giờ phút này nguy hiểm nheo lại.
"Xem ra, đại cữu ca có chỗ nào không hài lòng đối với ta?"
Hắn chậm rãi giơ tay về phía sau. Mấy gia đinh liền nhanh nhẹn mở hết tất cả các rương trong viện ra. Tiểu viện tiêu điều ảm đạm trong nháy mắt bị ánh sáng rực rỡ của vàng bạc châu báu chiếu sáng đến chói mắt.
"Một chút hoa quả thượng phẩm, ngàn lượng bạc nén, một trăm hai mươi tám thỏi vàng, hai mươi tấm lụa gấm Giang Nam, vòng vàng trâm ngọc mỗi loại ba mươi đôi, trân quý nhất vẫn là viên dạ minh châu Nam Hải này, đây chính là trân phẩm từ trong cung mang ra..."
Người hầu bên cạnh càng nói lại càng hăng, ta há hốc mồm kinh ngạc, cằn thiếu điều cũng muốn rớt ra. Trong lòng chấn động, hai tay run rẩy, chân đều sắp nhũn ra.
Tiết Tiểu Ngọc ta có đức hạnh gì mà xứng với nhiều đồ tốt như vậy chứ...
Thiếu gia nhếch môi, cười thầm liếc nhìn Bùi Lê:
"Thế nào, đại cữu ca, lễ này có vừa lòng không?"
"Nếu ngài cảm thấy còn chưa đủ, cứ việc mở miệng."
"Tạ Quan Hy ta có đủ khả năng."
Con trai duy nhất của gia đình giàu nhất Lân Châu, tùy ý kiêu ngạo, có đủ mười phần tự tin. Ta cảm động đến mức muốn lập tức quỳ xuống tạ ơn rồi. Nhưng vẻ mặt Bùi Lê vẫn nhàn nhạt như cũ. Ánh mắt không nhanh không chậm đảo qua một vòng những vàng bạc châu báu kia, hừ một tiếng không chút hứng thú rồi mở miệng:
“Chỉ với chút đồ này mà muốn mang Tiết Tiểu Ngọc đi, chẳng phải là quá không ó thành ý hay sao?”
Thiếu gia nhướng mày: "Ồ, vậy ngài nói xem còn thiếu cái gì?"
Thấy Bùi Lê thật sự muốn mở miệng nói tiếp. Ta vội bịt miệng hắn lại:
"Ca, đủ rồi, đủ rồi!"
Không ngờ ngày thường Bùi Lê một bộ dáng thanh cao chẳng màng danh lợi, thế mà trong giờ phút này đây còn tham tiền hơn cả ta.
Bùi Lê cau mày gỡ tay ta ra, mắng: "Không có tiền đồ."
Nói xong, hắn lạnh lùng quay đầu, đầu ngón tay khẽ chạm một chút vào viên dạ minh châu Nam Hải trân quý kia:
"Thứ đồ rách nát này mà ngươi cũng thèm thuồng? Đồ trong cung dùng để khảm bô, ta nhìn còn thấy ghê tởm."
Ta quả thực khóc không ra nước mắt:
"Ca, huynh đừng giả bộ nữa, tường nhà ta đều rụng thành cái dạng gì rồi..."
Sắc mặt thiếu gia dần dần mất kiên nhẫn, bảo gia đinh đậy rương lại.
"Ha, xem như ta đã hiểu, không phải là lễ nghĩa không được, mà là ngươi cảm thấy Tạ Quan Hy ta không ra gì."
Bùi Lê cười lạnh: "Không."
"Là lễ không được, người cũng không được."
Lời nói khinh miệt của hắn vừa dứt, mày mắt thiếu gia trong nháy mắt hiện lên vẻ hung ác: "Ngươi nói cái gì?"
Bùi Lê không hề kiêu ngạo cũng chẳng nịnh bợ, hắn giương cao cằm, giọng điệu trào phúng:
“Ở Lân Châu này, ai mà chẳng biết đến ác danh của Tạ công tử."
“Kiêu căng ương ngạnh, xa hoa dâm dật, còn chưa cưới vợ cả đã nạp đủ mười bảy phòng tiểu thiếp, việc học hành chẳng tới đâu, chẳng làm nên trò trống gì, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng.”
"Phế vật trong phế vật."
Bùi Lê nhếch mép cười nhạo, từng chữ như lưỡi dao tẩm độc, lạnh lẽo đâm thẳng vào tim gan người khác. Thiếu gia nghiến răng ken két, khí huyết sôi trào, vung tay lật tung bàn.
"Ngươi là cái thá gì mà dám đánh giá tiểu gia?"
Chiếc bàn gỗ đáng thương "ầm" một tiếng, lập tức vỡ tan tành. Tim ta run lên, run rẩy không ngừng. Xong rồi, giấc mộng vinh hoa phú quý của ta. Chắc cũng tan tành như cái bàn này thôi.
Không khí trở nên căng thẳng. Bùi Lê vẫn không hề nao núng. Liếc nhìn cái chân bàn gãy lìa, hắn hừ lạnh một tiếng. Chậm rãi mở miệng, đâm thêm một nhát dao cuối cùng:
"Tính tình vẫn còn thô bạo như vậy."
"Tiết Tiểu Ngọc coi thường loại người ăn chơi trác táng như ngươi."
12
Ta cứ ngỡ Bùi Lê chỉ khinh thường ta. Không ngờ, hắn khinh thường tất cả mọi người một cách bình đẳng.
Thiếu gia chưa từng chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy. Chắc chắn lát nữa hắn sẽ nổi giận, xé xác ta và Bùi Lê ra mới hả giận. Trong cảm thấy tan nát cõi lòng, cúi gằm mặt xuống như chim cút.
Nhưng nằm ngoài dự đoán, tuy thiếu gia giận đến tóc dựng ngược, đầu ngón tay run rẩy, nhưng hắn chỉ vào Bùi Lê, ngươi ngươi ngươi nửa ngày trời, lại không thốt nên lời phản bác nào.
Xem ra, Tạ Quan Hy thật sự không nên thân rồi. Mặt thiếu gia lúc đỏ lúc xanh, xanh rồi lại trắng, trắng rồi lại đen. Cuối cùng lại im lặng một cách kỳ lạ, ánh mắt lóe lên không ngừng.
Ta nhận ra có gì đó không đúng. Thiếu gia... hình như sắp mọc não rồi.
Một lúc lâu sau, thiếu gia suy nghĩ rất lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu lên. Giọng nói cũng bình tĩnh trở lại:
"Đúng vậy, Tạ Quan Hy ta, ngoài việc có tiền có sắc ra, thật sự chẳng có bản lĩnh gì đáng để khoe khoang."
"Nhưng có một điểm tên què nhà ngươi nói sai rồi, mà còn sai lầm rất lớn."
Nói xong, thiếu gia ném cho ta một ánh mắt đưa tình, cười đến ngạo mạn đắc ý:
“Dù ta phong lưu phóng đãng, không làm chuyện đàng hoàng, lại thêm tính tình ngang ngược thô bạo, là một tên lưu manh ăn chơi trác táng.”.
“Tiết Tiểu Ngọc cũng yêu thích ta.”
"Nhìn xem, tối qua nàng cắn rách cả môi ta rồi, đủ thấy nàng yêu ta sâu đậm đến nhường nào."
"Nếu chúng ta mến mộ lẫn nhau, đại cữu ca hà tất phải dùng trăm phương ngàn kế ngăn cản?"
"Xin hãy buông tha cho đôi uyên ương số khổ này đi!"
Nhìn thấy vết cắn ái muội trên môi Tạ Quan Hy. Hơi thở của Bùi Lê chợt trở nên gấp gáp, bàn tay đang nắm lấy tay ta bỗng nhiên siết chặt, mạnh đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Ta còn nghi ngờ hắn sắp bóp nát ta mất.
Giây tiếp theo, Bùi Lê nhíu mày, lạnh giọng quát:
"Hoang đường, ai biết vết cắn này là do tiểu thiếp phòng nào của ngươi gây ra, không thanh bạch, đừng có mà đổ thừa lên người Tiểu Ngọc."
Lời giận dữ của hắn vừa dứt, thiếu gia lập tức cười nhạo thành tiếng:
"Ồ, đại cữu ca không tin sao?"
"Nào, Tiểu Ngọc nhi, qua đây hôn thêm một cái nữa."
"Cho ca ca ngươi xem tận mắt, ngươi thích ta đến nhường nào."
Thiếu gia thản nhiên dang rộng hai tay, cười tủm tỉm mở rộng vòng tay về phía ta. Ta bị hành động đòi hôn công khai này làm cho nóng mặt. Bùi Lê ngước nhìn ta, ánh mắt u ám phức tạp, tay càng nắm càng chặt.
"Tiết Tiểu Ngọc, đừng để ý đến tên trăng hoa không biết xấu hổ này, đuổi hắn ra ngoài đi."