Tay trái chống cằm, nàng ngơ ngác nhìn về phía trước, thì thào nói: "Hắn thật muốn viết “Mỹ nhân phú”?" Trong đầu chợt nhớ tới ánh mắt của Tiêu Lang nhìn tới tiện nha đầu kia. Ánh mắt đó thực sự cũng rất bình thường. Nhưng mà, tiện nha đầu đó có gì tốt? Dáng dấp kém xa mình, xuất thân thì lại thấp kém, rốt cuộc nó có gì tốt chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác bốc hỏa khi nghĩ tới cảnh bị Tiêu Mạc lạnh nhạt hôm qua đã tan biến không ít. Có rất nhiều cô nương khi đắm chìm trong tình yêu đều thích kiếm cớ thay đối phương thích tự an ủi mình. Giờ cẩn thận nghĩ lại, thái độ lạnh nhạt của Tiêu Lang hôm qua cũng vì hắn đang tập trung tinh thần nghĩ xem nên viết bài “Mỹ nhân phú” kia như thế nào.
Trong nháy mắt, nàng lại nghĩ đếm hắn muốn viết về số đông các cô nương trong Trương phủ, không những thế còn muốn viết người có tuệ chất lan tâm gì đó thì lập tức cắn cắn môi, nói. "Bỏ đi."
Thấy đám nô tỳ chưa có lấy lại tinh thần, nàng quay đầu nghiêm túc nói: "Ta nói ‘bỏ đi’, các ngươi không nghe thấy sao?" Nàng vừa dứt lời, có một nô tỳ xinh đẹp chừng mười bảy, mười tám tuổi lập tức tiếp lời: "Nói với những người kia, nói là cô tử nói, tiện nha đầu đó không đáng được cô tử để tâm."
Chúng nô tỳ lập tức đáp lời: "Dạ, nô tỳ sẽ đi truyền lời ngay."
Chúng nô tỳ mới vừa lui ra, thì đằng kia, Trương Cẩm lại giơ tay trái lên chống cằm, nhưng ngón tay trắng nõn như không có hơi sức không ngừng viết đi viết lại hai chữ "Tiêu Mạc" ở trên mặt bàn.
***
A Lục bưng hộp đựng thức ăn, hào hứng chạy vào gọi, "A Khởi, A Khởi."
Đối diện với đôi mắt đang cười của Trương Khởi, A Lục cười hì hì đặt hộp đựng thức ăn trước mặt nàng rồi nhanh nhảu nói: "Nữ lang*, hôm nay người ở trong phòng bếp tốt một cách lạ kỳ. Hôm qua họ còn chẳng thèm để ý tới ta, hôm nay lại có mấy người tới bắt chuyện trước. Hì hì, đây là thức ăn ta chộp được, có phải rất lợi hại không?" (*Là cách gọi thời xưa của Trung Quốc dành cho các cô gái trẻ)
Trương Khởi nghiêm trang nói: "Ừm, rất lợi hại, ngươi rất có tố chất làm khỉ con!"
A Lục ngẩn người kêu lên: "Há, ngươi dám giễu cợt ta!" Nàng nhào về phía Trương Khởi, dáng người Trương Khởi bé nhỏ, lực yếu bị nàng nhào tới bổ một cái ngay choc, nên cả hai chủ tớ cùng một lúc đều ngã lăn xuống mặt đất. Tiếng cười nắc nẻ cũng theo đó mà truyền đi xa.
Đang cười, A Lục đột nhiên ngẩn người nhìn Trương Khởi rồi vội vã kêu lên: "A Khởi, giờ ta mới biết ngươi cười lên trông rất xinh đẹp à nha." Như sợ Trương Khởi không tin, sau khi nói xong nàng còn gật đầu thật mạnh.
Trương Khởi phì cười, nàng ngồi thẳng dậy dùng tay vuốt lại mái tóc hơi rối, nhàn nhạt nói: "Đẹp cũng đâu có lợi gì?"
"Đương nhiên là có lợi!" A Lục lập tức trừng mắt, thánh thót nói: "Đẹp, thì sẽ được nhiều người thích, ý trung nhân cũng sẽ thích!"
Trương Khởi nén cười, vươn tay xoa tóc nàng nói. "Được rồi, ta biết rồi, xinh đẹp thì người trong lòng A Lục sẽ thích A Lục."
A Lục đẩy tay nàng ra, vừa định đáp lời lại nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài truyền tới.
Không bao lâu, một giọng nói thanh thúy vang lên, "Trương thị A Khởi có đó không?" Là một giọng nói xa lạ.
A Lục phản ứng đầu tiên: "Ở đây, ở đây."
Giọng nói kia tiếp tục: "Thập nhị lang muốn gặp cô ấy."
Phụ thân muốn gặp nàng? Trương Khởi ngẩn ra trong khi A Lục vui tới nhảy cẫng lên, "Thật sao? Thật tốt quá, A Khởi, ngươi mau đi rửa mặt đi." Nói xong, nàng dùng sức kéo Trương Khởi đứng dậy.
Cần phải trang điểm một chút.
Trương Khởi nhẹ nhàng nói: "Ta biết rồi, xin chờ một lát." Nói xong, nàng tới trước gương đồng chải lại mái tóc vừa bị rối khi nãy cho gọn gàng lại. Chiếc trán đầy đặn bị chiếc lược kéo tóc xuống che đi, ngay cả lông mày cũng không nhìn thấy, làm nổi bật lên gương mặt bẹt không có chiều sâu.
Lấy từ trong rương ra một bộ váy xuân cũ kỹ mặc vào, Trương Khởi khẽ nói với A Lục, "Một mình ta đi được rồi." A Lục có phần lo lắng, còn định nói gì đó, nhưng khi thấy dáng vẻ chân thành của Trương Khởi, nàng liền buồn bực lui về phía sau.
Nô tỳ đứng ngoài tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tướng mạo thanh tú, trang phục tinh xảo. Nhìn cách ăn mặc, trông nàng ta còn giống cô tử hơn Trương Khởi.
Nô tỳ đứng dưới bậc thang đưa mắt quan sát Trương Khởi một lượt mới gật đầu nói: "Đi theo ta."
Chỗ của Trương thập nhị lang nằm ở vị trí trung tâm Trương phủ. Đây cũng chính là vị trí dành cho con trai trưởng và các trưởng bối Trương thị.
Trương Khởi theo sát nô tỳ kia, tầm hai khắc sau, nàng mới dừng lại trước sân một thư phòng.
"Cho con bé vào đi."
"Dạ."
Dưới sự dẫn dắt của tỳ nữ, Trương Khởi cúi đầu bước vào thư phòng. Nàng vừa đi vào, nô tỳ kia cũng lặng lẽ lui ra ngoài.
Trương thập nhị lang đang luyện chữ, khi nghe thấy tiếng bước chân của Trương Khởi, ông cũng không ngẩng đầu nói: "Ngồi đi."
Dựa theo nhân vật mà Trương Khởi sắm vai, lúc này nàng phải vui vẻ nhào tới tỏ vẻ xúc động với ông. Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc, chuyên tâm vào việc luyện chữ. Trương Khởi liền lặng lẽ đứng hầu bên cạnh, chứ cũng không ngồi xuống.
Một lúc sau, Trương thập nhị lang mới đặt bút lông xuống, ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Khởi.
Ông yên lặng nhìn Trương Khởi.
Nghiêm túc quan sát một lúc, Trương thập nhị lang mới nhíu mày nói: "Con gầy quá."
Nói nàng gầy quá là trách nàng vẫn chỉ là một cô bé hay trách nàng không có vẻ đẹp e ấp như nhụy hoa của thiếu nữ?
Thấy Trương Khởi nhút nhát nhìn mình, Trương thập nhị lang mềm lòng nói: "Đứa bé này!" Dừng một chút, ông mới thở dài nói: "Mẫu thân con nói muốn đưa một cô nương tới cho A Mạc, ta bỗng nhớ đến con. . . .Con là đứa nhỏ khiến cho người ta yêu mến, mà ngày hôm qua thấy A Mạc cũng không có ác cảm với con. Ta muốn đưa con qua đó." Thê tử của ông là nữ nhi Tiêu thị, vừa nói cho ông biết công chúa Khánh Tú đã nhìn trúng Tiêu Mạc, còn cố ý muốn gả cho hắn.
Tiêu thị không muốn kết thân cùng Hoàng thất nên muốn cho nhi tử nạp thiếp trước. Làm vậy, người trước nay luôn kiêu ngạo như công chúa Khánh Tú và bệ hạ sẽ mất mặt mà không nhắc tới hôn sự này nữa.
Hơn nữa, địa vị của Tiêu thị cao hơn Trương thị, lại thêm Tiêu Mạc vừa mới nổi danh, thông minh, hiểu lễ nghĩa, có thể nói là thế hệ xuất sắc một thời. Đứa con riêng này của mình nếu được đi theo hắn, âu cũng là phúc khí của nó.
Nhưng giờ nhìn lại, A Khởi vẫn còn quá non nớt, chưa hoàn toàn trở mã. Nếu nhan sắc của nó khá hơn chút nữa thì hay biết mấy.
Trương thập nhị lang lắc đầu thở dài: "Thôi, con đi ra ngoài đi."
Nghe ông nói xong, Trương Khởi quỳ gối cúi chào, rồi giống như một đầu gỗ lui ra ngoài. Con bé thế này, đâu còn dáng vẻ đáng yêu mà ông đã gặp vào hôm qua nữa?
Thấy hơi thất vọng, Trương thập nhị lang lại lắc đầu. Nhưng ông đâu biết, hiện giờ Trương Khởi không dám thân cận với ông. Ngộ nhỡ đến lúc cao hứng, ông sẽ quyết định đưa nàng qua làm thiếp cho Tiêu Mạc, đây chẳng phải là thua thiệt lớn sao?
Trương Khởi lui ra ngoài lặng lẽ khép cửa phòng lại. Nào ngờ vừa mới quay đầu đã trông thấy Trương Cẩm được hai nô tỳ hộ tống đi về phía này.