Vòng vo một hồi, rốt cuộc hắn mới ngồi xuống, ra lệnh cho Trương Khởi: "A Khởi, tấu một khúc cầm cho ta nghe.". Sau đó, hắn lại nói: "Thôi hát một bài đi."
Trương Khởi đáp một tiếng, nhẹ nhàng ngâm nga .
Nàng hát một khúc rất phổ biến ở Nam Trần, 《 Yến Quy Lai 》, giai điệu bình thản, chậm như gió xuân.
Chìm đắm trong tiếng ngâm xướng của nàng, Vũ Văn Ung cũng từ từ bình tĩnh lại.
Trương Khởi cầm bình rượu vừa hâm nóng đi tới bên cạnh hắn, nàng ngồi xổm trước người hắn, vừa châm rượu, vừa khẽ nói: "Bệ hạ có phiền não?"
Thật ra nàng cũng không muốn hỏi, chỉ là thuận miệng nói ra, muốn Vũ Văn Ung có thể với bớt đi áp lực phần nào.
Mà lúc này Vũ Văn Ung đang nhắm hai mắt lại.
Trương Khởi đi tới phía sau hắn, tự động khẽ xoa mi tâm đang nhíu lại kia.
Sự quan tâm săn sóc này của Trương Khởi, vẫn luôn khiến cho Vũ Văn Ung thích nhất. Những phụ nhân Tiên Ti mà hắn từng gặp, cơ hồ không có một người nào có thể làm được điều này, vừa hiểu được tâm ý của trượng phu, lại biết tiến biết lùi.
Vì vậy, bình thường hắn vẫn để cho nàng tự do.
Dĩ nhiên, Trương Khởi cũng hiểu rất rõ, cho dù có tự do như thế nào, thì nhất cử nhất động của nàng, đều bị Vũ Văn Ung cùng với Vũ Văn Hộ, còn có cả đám quần thần săm soi chăm chú. Nàng không có hành động thì thôi, nhưng vừa gặp người nào, nói cái gì, thì cũng sẽ có người đặc biệt chú ý ghi chép báo cáo lại.
Mắt vẫn nhắm chặt, một lúc lâu sau Vũ Văn Ung mới trầm trầm nói: "Đột Quyết thế lớn....... Hôm nay bọn họ chỉ mới thử công thành, thế mà tướng sĩ phe ta lại có thương vong trên trăm người, còn bọn họ lại chết không tới mấy người. Đấy là phe ta còn chiếm lợi thế về địa hình. Trẫm không biết, nếu thật sự tác chiến......."
Nghe đến đây, Trương Khởi không khỏi nghĩ thầm: Các ngươi không phải đã nghe Cao Trường Cung nói hay sao? Trước phải ly gián hai bộ Nhu Nhiên cùng Đột Quyết đã, rồi nghĩ cách đối phó với từng bộ tộc một?
Có điều nàng lại không nói lời nào. Với sự tự phụ của Vũ Văn Hộ, hắn không thể nhìn ra được khuyết điểm của mình, thấy năm vạn kỵ binh của Cao Trường Cung rất thần dũng, cũng không quản đối phương đến từ Tề quốc, chỉ muốn nhét vào làm thủ hạ của mình để chỉ huy. Nếu không phải Vũ Văn Ung mở miệng, còn Cao Trường Cung lại muốn đơn độc tác chiến. Chỉ sợ sẽ tiếp tục vướng vào một cuộc tranh chấp lớn mà thôi.
Trong lúc Trương Khởi đang suy nghĩ như thế thì Vũ Văn Ung đột nhiên nói : "A Khởi, ngươi không tệ, quả thật là một người rất thông tuệ!"
Trương Khởi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Vũ Văn Ung liền chậm rãi nói: "Ly gián Đột Quyết và Nhu Nhiên. Điểm này Cao Trường Cung có thể nghĩ đến, ngươi chỉ với một câu kia liền nghĩ ra. Nhưng cũng chỉ vô dụng thôi, tất cả đều vô dụng, Vũ Văn Hộ sẽ không nghe, trẫm cũng không thể đối chọi lại lão ta, bây giờ trầm vẫn không thể......."
Nói tới chỗ này, Vũ Văn Ung không biết nghĩ tới điều gì liền đứng vọt lên, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi, mất một lúc lâu, Trương Khởi mới than nhẹ một tiếng.
Ngày hôm sau, Trương Khởi vẫn không nhìn thấy Vũ Văn Ung, cho đến lúc gần tối thì mới vội vã gặp mặt một lần. Lúc thấy nàng, sắc mặt của Vũ Văn Ung thật âm trầm. Thiếu niên mới vừa kế vị, còn không có bất kỳ được kinh nghiệm thực tế nào, đối mặt với trường hợp này quả thật tâm lực sẽ thấy mệt mỏi. Trương Khởi cũng có thể cảm nhận được rõ ràng điều này.
Trong khi Vũ Văn Hộ một ngày trước không biết là thật hay giả liền quay ra tấn công người Đột Quyết, thì ngay lúc đó, tin chiến thắng từ phía Cao Trường Cung liên tiếp báo về.
"Bẩm! Người nước Tề xuất hiện tại bên ngoài thành Địch Diêm, vây giết 5000 người Đột Quyết, thương vong 200."
"Bẩm! Người nước Tề xuất hiện bất ngờ, vây giết 3000 người Đột Quyết, thương vong hơn một trăm người."
"Bẩm! Người nước Tề xuất hiện tại thành Tế Hà, vây giết 6000 người Đột Quyết. Thương vong 90!"
... ...
Từng tin từng tin chiến thắng truyền đến, nhưng vẫn không khiến cho mặt người Chu cởi bỏ âm trầm.
Buổi trưa khi Vũ Văn Ung vừa về đến phủ, liền nặng nề vỗ mạnh lên trên bàn một cái, hắn cắn răng, nén giận nói: "Chưa tới hai mươi ngài. Năm vạn người nước Tề giết chết mười tám ngàn người Đột Quyết, mà phía ta, trước sau tổng cộng sáu mươi bảy mươi vạn đại quân, thế mà thương vong lên đến hai mươi vạn, còn người Đột Quyết thương vong chưa tới một vạn! Tốt! Rất tốt mà"
Vũ Văn Ung thực sự phẫn nộ, khiến cho mọi nơi cũng trầm mặc theo. Cao Trường Cung năm nay chỉ mới hai mốt, hai hai, mà đã có thể thần dũng như thế, vậy thì mấy năm nữa, cả nước Đại Chu này, còn có người nào đánh lại hắn?
Cả phủ chìm trong bầu không khí an tĩnh trầm ngâm khó tả, Trương Khởi cũng cảm thấy, ánh mắt của Vũ Văn Ung khi nhìn về phía mình ngày càng phức tạp.
Đảo mắt, lại nửa tháng nữa trôi qua rồi.
Hôm nay, Vũ Văn Ung mới từ chiến trường trở lại, vừa về tới phòng liền bắt Trương Khởi đàn cho hắn nghe, trong tiếng đàn trầm bổng du dương, đôi mắt của Vũ Văn Ung kìm chế đến đỏ bừng cuối cùng cũng nhắm lại.
Tiếng đàn như nước chảy bên tai, lúc Trương Khởi cho là Vũ Văn Ung đã ngủ thì đột nhiên ại nghe thấy hắn khẽ nói: "Thật hận không thể giết chết lão thất phu kia!"
Giọng nói của hắn rất thấp rất thấp, sát khí bừng bừng. Xem ra, đối với sự khư khư cố chấp của lão ta, ngay cả vị hoàng đế này cũng không thể mở miệng, có lẽ đã nhẫn nại tới cực điểm.
Trong khi Trương Khởi vẫn đang cúi đầu, tiếng đàn càng lưu loát uyển chuyển thì một hồi trống từ phía trường thành trầm trầm dồn dập đột nhiên vang lên!
"Thùng thùng —— Thùng!" "Thùng thùng —— Thùng!" "Thùng thùng —— Thùng!"
Nghe thấy tiếng trống này, Vũ Văn Ung vọt ngồi dậy, khàn giọng nói: "Nhanh, mau đưa xiêm y cho trẫm!"
Trương Khởi liền vội vàng tiến lên, lúc nàng đang mặc cho Vũ Văn Ung thì những tiếng bước chân hốt hoảng truyền đến bên tai, ngay sau đó, liền nghe thấy một đại thần ở bên ngoài kêu lên: "Bệ hạ không xong rồi! Tối hôm qua Đột Quyết đột nhiên tăng thêm ba vạn binh, hiện đang toàn lực công thành!"
Nghe bên ngoài có tiếng nổ ùng ùng, đại thần kia gấp gáp nói: "Máy bắn đá của bọn họ có uy lực cực lớn, phe ta thương vong thảm trọng!"
Vũ Văn Ung hất Trương Khởi ra, sải bước đi ra ngoài.
Hắn đi lần này, chính là một ngày một đêm, mà người Đột Quyết, cũng công thành một ngày một đêm.
Đối với người Đột Quyết mà nói, bọn họ vốn không giỏi về công thành, cũng không thích công thành, nhưng lúc này, cũng không biết bọn họ lấy được mấy cái máy bắn đá uy lực cực lớn, mỗi một lần phát động, đều làm cho thành Vũ Uy chấn động. Nghe tường thành "Hưng phấn" lên tiếng, Trương Khởi luôn có cảm giác bức tường này lập tức sẽ bị công phá.
Người có cảm giác như thế, không chỉ có một mình nàng.
Dù sao thành Vũ Uy cũng đã bị vây hơn ba tháng, tường thành cũng đã bị hủy hoại bốn năm phần, bây giờ bị công kích toàn lực như vậy, cũng không ai biết nó sẽ kháng cự được tới khi nào.
Đáng sợ nhất không phải là điểm này, mà là, hậu họa phía sau, người Đột Quyết lập tức sẽ như nước lũ tràn vào trong thành Vũ Uy! Hình như bọn họ đã phát động toàn bộ bộ tộc tham dự vào trận chiến này.
Xem ra, những người Đột Quyết, Nhu Nhiên lần này đã hạ quyết tâm, nhất định phải hạ bằng được thành Vũ Uy, sau đó phóng ngựa rong ruổi tung hoành khắp nước Chu.
"Bẩm —— Quận Vương, quân chủ lực của Đột Quyết tụ họp với hai cửa thành Tây và Bắc của Võ Uy. Cửa thành Bắc đã sắp sửa bị công phá, Vua Chu gấp rút xin Quận Vương xuất binh trợ giúp!"
"Biết, đi ra ngoài đi."
"Vâng."
Binh sĩ này vừa lui ra. Đám phụ tá tỷ tướng liền đưa mắt nhìn Lan Lăng Vương không chớp, chờ hắn ra quyết sách.
Trong bầu không khí yên tĩnh đó, một văn sĩ trẻ tuổi từ từ nói: "Bẩm Quận Vương, Phương mỗ cho rằng chúng ta nên kéo dài thêm mấy ngày nữa mới thích hợp."
Chống lại mọi ánh mắt sắc bén bắn tới, hắn cười toe toét khoe hàm răng trắng như tuyết, trông giống hệt như chó sói cười nói: "Lúc nào người Chu cùng đường thì lúc đó hẵng tới cứu, từ đó mới thể hiện được công lao to lớn của chúng ta, mà Quận Vương từ sau trận chiến này cũng có thể uy chấn thiên hạ!"
Hắn gật gù hả hê, đang còn muốn nói thêm nữa nhưng lại bị Lan Lăng Vương giơ tay lên chặn lại.
Tay của hắn vừa giơ lên, khắp mọi nơi đều ngưng thở, mọi ánh mắt hoàn toàn tập trung vào trên người vị chủ soái của mình.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản đồ, Lan Lăng Vương vẫn đang đeo mặt nạ nên không lộ ra chút biểu tình nào, sau đó hạ lệnh: "Lập tức chuẩn bị, hiện tại lập tức lên đường !"
"Nhưng thưa Quận Vương!" Tên văn sĩ kia không hiểu liền hỏi lại.
Lan Lăng Vương quay đầu nhìn hắn một cái, cười nhạt, đáp: "Lang quân Phương gia cần gì phải gấp gáp?". Rồi hắn khoát tay, trầm trầm nói tiếp: "Ta chưa nói gì cả, nhất định phải đến thành Vũ Uy, cùng với lão thất phu Vũ Văn Hộ kia thủ những thành nhỏ!"
Cặp mắt của các tướng lĩnh trong nháy mắt liền sáng lên. Mà lúc này vạt áo của Lan Lăng Vương đã vung lên, nhanh chân đi ra.
Thành Vũ Uy lúc này ngày sau càng khó khăn hơn so với ngày trước!
Mười mấy chiếc máy bắn đá của người Đột Quyết, đêm ngày bắn lên tường thành. Mà hai mươi vạn tinh binh được Vũ Văn Ung mang tới, mặc dù hùng dũng hơn người, nhưng bọn họ cũng không có đủ dũng khí để lao ra khỏi cửa thành, một chọi một với người Đột Quyết cùng chém giết dưới trời đất bao la này.
Mà bấy giờ Vũ Văn Hộ vẫn rất tự tin vào bức tường thành này, bị động tư thủ ở bên trong, vẫn nói năng rất hùng hồn: "Người Đột Quyết phá thành thì thế nào? Ta có hai mươi vạn tinh binh, đang ở quận Võ Uy. Kết cục của bọn chúng cũng chỉ có phơi xác mà thôi!". Lão ta hồn nhiên không quan tâm đến vấn đề quan trọng đó chính là một khi người Đột Quyết tràn vào Võ Uy, hiển nhiên sẽ cướp của giết người, tàn sát mọi thứ từ đó dẫn đến tổn thất khổng lồ cho nước Chu.
Chỉ cần ở trên đất bằng, ai có thể chống đỡ được sức mạnh của người Đột Quyết, tàn nhẫn đến mức ngay cả một ngọn cỏ cũng không chừa?
Vũ Văn Ung tuy cực kỳ thất vọng nhưng vẫn không quên giả vờ kém cỏi trước mặt Vũ Văn Hộ, vì thế liền âm thầm đem hi vọng ký thác lên trên người của Cao Trường Cung.
Ban đêm, hắn sẽ nhìn về phía Bắc Trường Thành rộng lớn, rồi nghiêm túc nói với Trương Khởi: "Theo trẫm thấy, chỉ có Cao Trường Cung mới dám chém giết một chọi một với người Đột Quyết ở ngoài thành mà thôi! Binh sĩ của hắn lại hùng dũng, nhất định sẽ chiến thắng! Trẫm cần một cuộc chiến thắng lợi để vãn hồi nhiệt huyết của tướng sĩ."
Có lúc, hắn cũng cảm thấy việc đem hi vọng ký thác lên một người ngoài có điểm không thỏa đáng. Quan trọng nhất là, người ngoài kia chưa chắc đã nguyện ý vì giang sơn nước Chu của bọn họ, có thể đem hết tâm huyết của mình cùng với các huynh đệ tả xung hữu đột dưới vó ngựa của người Đột Quyết. Vì vậy, hắn mới tinh tế thăm dò Trương Khởi, về con người và cá tính của Cao Trường Cung.
Chìm trong bầu không khí trầm muộn làm cho người ta hít thở không thông kèm theo tất cả chờ mong, thế mà Cao Trường Cung lại không có tin tức gì!
Tin tức về hắn liền lặn mất không thấy chút tăm hơi nào!
Rõ ràng lúc sứ giả trở về, còn nói, Cao Trường Cung đã đồng ý rồi, nhưng bao nhiêu lâu vẫn không thấy năm vạn quân Hắc Giáp tới đây!
Trong lúc người Chu chiến đấu thủ thành, thương vong ngày càng tăng cao, vì thế tinh thần của họ càng ngày càng xuống dốc, thậm chí vào ban đêm còn nghe thấy tiếng thở than của các binh sĩ, mặt của Vũ Văn Ung cũng càng ngày càng âm trầm.
Hắn không lạc quan được như Vũ Văn Hộ. Theo hắn thấy, với tinh thần bây giờ của quân Chu, một khi thành rách, rất có khả năng đám binh sĩ này sẽ chạy trốn tan tác!
Ngay cả đội quân mạnh nhất, tài ba nhất, quen thuộc nhất với địa hình nơi này, chỉ cần nhìn thấy binh sĩ khác chạy trốn, thì cho dù là Tôn Vũ(*) có sống lại cũng đành bất lực!
[i](*)Tôn Vũ: (545 TCN - 470 TCN) tên chữ là Trưởng Khanh, người Lạc An, nước Tề (nay là Huệ Dân - Sơn Đông - TQ), ở cuối thời Xuân Thu, năm sinh năm mất đều không xác định được, nhờ cuốn binh thư của mình mà được tôn là Tôn Tử, lại bởi hoạt động chủ yếu ở nước Ngô, nên được gọi là Ngô Tôn Tử để phân biệt với Tôn Tẫn (Tề Tôn Tử là người nước Tề ở thời Chiến Quốc)
[/i]
Thật sự nếu không thể thắng lợi được một lần, cho dù chỉ là một chiến thắng nhỏ nhoi để vãn hồi lòng quân thôi cũng được, thì hắn có thể nhìn trước được nước Chu sẽ hoàn toàn đại bại, thua không còn manh giáp!
Trong lòng vừa lo âu, phiền não Vũ Văn Ung liền bảo Trương Khởi tấu một khúc: 《 Gió xuân 》,《 Hành Thong thả 》, nhưng cũng đều vô dụng.
Vũ Văn Ung chưa bao giờ khát vọng một người nào giống như bây giờ, thậm chí người kia, còn là kẻ địch của tôn thất hoàng tộc!
Chìm lắng trong tâm trạng đè nén khó tả, thì đột nhiên, một loạt tiếng bước chân truyền đến!
"Bệ hạ ——"
Bởi vì tiếng người truyền báo lộ rõ vẻ vui mừng, Vũ Văn Ung không khỏi đứng bật dậy, một lát sau, hắn mới bình tĩnh lên tiếng: "Chuyện gì?"
"Cao Trường Cung đã có tin tức!"
"Nói!"
"Bọn họ đã thâm nhập phía sau lưng Đột Quyết, sau khi giết chết được khoảng 8000 binh sĩ tới tiếp viện, từ buổi trưa đã đạt được Võ Uy, cùng với chúng ta tạo thành thế gọng kìm vây kín người Đột Quyết!"
"Cái gì?"
Hai mắt của Vũ Văn Ung sáng lấp lánh, hắn rung giọng nói: "Lập tức đem tin tức này nói cho chư tướng, truyền khắp qoàn quân!". Tin tức này đến quá kịp thời, vô cùng kịp thời !
Cao Trường Cung đúng là một tướng tài, đến cứu hắn thật đúng lúc!