Mục lục
Cảnh Xuân Nam Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Lan Lăng Vương vô vọng  tìm kiếm thì đảo mắt đã qua ba ngày.

Chạng vạng tối ngày hôm nay, Lan Lăng Vương đang cùng đám người Trịnh Du tìm kiếm Trương Khởi  khắp nơi thì lại nhận được ý chỉ của Thái hậu tuyên bọn họ vào cung.

Khi đoàn người đi vào trong điện thì Thái hậu mới vừa tiếp kiến mấy vị đại thần. Vẫy  chúng thần lui ra, phân phó để cho Lan Lăng Vương vào điện, Thái hậu liền tiến lên một bước, đưa tay đỡ vai Lan Lăng Vương, nén lệ nói: "Tôn nhi của ta, sao mà gầy thành như vậy rồi hả ?"

Liên tiếp mấy ngày, Lan Lăng Vương đều chưa từng ngủ ngon, nghe Thái hậu nhẹ lời an ủi, thấy khuôn mặt hiền lành của bà, hắn khẽ giườn khóe môi, muốn cười với bà nhưng cuối cùng chỉ hơi nhếch môi mà thôi.

"Ngồi xuống đi."

"Tạ ơn thái hậu."

Hai người cùng nhau ngồi xuống.

Thái hậu từ ái nhìn diện mạo tiều tụy Lan Lăng Vương, bảo cung nữ mang lên một ly rượu để cho hắn thấm giọng, rồi nhẹ nhàng nói: "Tôn nhi à, nghe nói sủng cơ của cháu biến mất?"

"Vâng." bởi vì liên tục mấy đêm không an giấc nên giọng của Lan Lăng Vương hơi khàn lại đục, trong mắt cũng giăng đầy tia máu .

Thái hậu quan sát hắn chốc lát, bảo cung nữ rót rượu cho hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Cũng chỉ là phụ nhân, sao tôn nhi của ta lại tiều tụy thành thế này?"

Nói tới chỗ này, bà cầm lấy tay Lan Lăng Vương ôn hòa nói tiếp: "Tôn nhi à, ngươi nói xem, phụ nhân kia, có phải hay không muốn kết hôn? Có phải vì nàng mà ai ngươi cũng sẽ không lấy hay không?"

Lời này của Thái hậu?

Khiến cho Lan Lăng Vương phải ngẩng đầu lên.

Trước mặt  Thái hậu, hắn cùng với rất nhiều con em Cao thị luôn vừa kính vừa sợ. Vì vậy, sau khi Lan Lăng Vương thoáng nghĩ liền kìm nén đáp: "Tôn nhi, chưa từng nghĩ qua sẽ cưới nàng......."

Sau khi nói xong câu này, hắn từ từ nói tiếp: "Nhưng Tôn nhi không thể rời bỏ nàng, về phần chánh thê, tự nhiên sẽ có người khác"

Mặc dù nghe qua vô số lần, nhưng một lần nữa nghe được, một bóng người phía sau màn, vẫn thoáng lung lay.

Nàng nên sớm biết....... Có lẽ cũng nên sớm hiểu rõ, thì có lẽ nàng sẽ không giùng giằng vô vọng như vậy. Kiếp trước, bên cạnh hắn không có nàng, thì kiếp này thật ra cũng giống như vậy. Mặc dù nàng tới sớm, nhưng kể cả có như thế thì hắn cũng không phải là duyên phận của nàng, không phải là người mà nàng có thể cưỡng cầu.......

Nàng ngẩng đầu lên, xuyên qua khe hở, nhìn theo bóng lưng của Trịnh Du đứng ở Thiên Điện, xiêm y hoa lệ, xinh đẹp động lòng người, dịu dàng nhìn Lan Lăng Vương....... Nàng ta mới chính là người hắn cần.

Còn nàng vốn là người thứ ba chen vào giữa hai người bọn họ, tuy chưa từng nghị hôn, cho dù hắn luôn nói với nàng, hắn không thể rời bỏ nàng, hắn muốn nàng ở bên cạnh mình, như vậy thì tốt hơn....... Hắn rời đi nàng, chẳng qua cũng chỉ mất một lúc không thích ứng mà thôi. Hắn còn có hùng tâm chí khí của mình, hắn còn có chính thê cần kết hôn nữa. Mà nàng sớm muộn gì cũng phải rời khỏi, nhưng phương thức rời đi khác xa so với dự liệu trước đây một chút .

Thái hậu thầm than, chậm rãi nói: "Tôn nhi là đại trượng phu, biết được cõi đời này, cá và gấu không thể nào ở cùng một chỗ được." Nghe đến đây, Lan Lăng Vương cũng là nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Hắn đưa mắt nhìn Thái hậu, hỏi: "Thái hậu muốn nói gì?"

Hắn vụt đứng lên, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào Thái hậu: "Cái gì mà không thể ở cùng một chỗ được? Thái hậu, phụ nhân kia đời này kiếp này đã sớm là của ta, nàng cũng chỉ có thể là của ta, nếu như mà chính thê của ta không thể dung nạp được nàng, vậy thì ta đây cũng sẽ không cưới."

Lời của Lan Lăng Vương, mỗi một câu nói đều bén nhọn mà nặng nề. Khí thế hùng hổ dọa người, nơi nào còn có ý cung kính?

Thái hậu trầm mặt đáp: "Lại đang mê sảng nữa rồi."

Thấy Lan Lăng Vương vẫn quật cường nhìn mình như cũ, Thái hậu thầm than một tiếng, rồi nhắm hai mắt lại, mân mê Phật châu nói: "Ngươi sai lầm rồi."

Thái hậu không nhìn hắn nữa, chỉ chuyên tâm xoay Phật châu, ôn hòa nói tiếp: "Tôn nhi à, trên đời này, không có người nào, không có thứ gì, vĩnh viễn thuộc về ngươi cả. Không phải ngươi vẫn đang tìm kiếm nàng khắp nơi sao? Nãi nãi sẽ nói cho ngươi biết nàng đang ở đâu."

Vừa nghe lời này của Thái hậu, hô hấp của Lan Lăng Vương cũng trở nên dồn dập. Hắn nắm tay thành quyền, nắm lại thật chặt, mắt không hề chớp nhìn vào Thái hậu, chờ bà mở miệng.

Giọng nói của Thái hậu vẫn bình thản mà chậm chạp: "Hôm đó, sau khi biết ngươi phải cưới chính thê, phụ nhân kia, liền kích động mang hai hộ vệ rời khỏi vương phủ......."

Mới nói được đến đây, Lan Lăng Vương liền muốn gầm hét rồi, nhưng lời còn chưa kịp nói ra liền lập tức thầm nghĩ. Cái này hoàn toàn có thể, phụ nhân kia, nàng vẫn muốn độc sủng , cưng chiều, lại xảo trá như vậy, theo tài trí của nàng, việc kích động mấy nam nhân vì nàng vào sinh ra tử, cũng không phải là chuyện khó.

Vừa nghĩ tới việc Trương Khởi chủ động rời đi, Lan Lăng Vương liền ngơ ngác ở đứng ở nơi đó. Mấy ngày mấy đêm tìm kiếm, bụng còn chứa đầy uất ức, nóng nảy, tương tư, lúc này lại hóa thành khổ sở.

Hắn đã nghĩ, cũng đã sớm nghĩ tới, có thể là nàng rời đi. Nhưng hắn vẫn cho là theo tính tình của nàng nếu rời đi cũng sẽ đường đường chính chính. Huống chi, nàng còn muốn lấy được chút bạc trong tay hắn. Thế nào lại nguyện ý rời đi không một tiếng động chứ?

Thái hậu liếc hắn một cái, thu nét mặt kia vào đáy mắt rồi tiếp tục nói: "Lần này nàng rời đi, đã tìm đến một vị cố nhân rồi. Mà vị cố nhân này vẫn một mực chờ đợi nàng....... Phụ nhân kia đã nói rồi, nếu Cao Trường Cung coi nàng là duy nhất, thì nàng sẽ coi hắn là duy nhất. Nếu như không thể, hắn cưới chính thê của hắn, ta gả cho lang quân của ta."

Nói tới đây, sắc mặt của Lan Lăng Vương đã xanh mét. Vừa đảo mắt, thì từ xanh mét lại  biến thành tái nhợt, lại biến thành một mảnh mờ mịt.......

Thái hậu lại liếc hắn một cái, thấy hắn ngây ngô đứng đó liền tiếp tục nói ra: "Tôn nhi, chuyện này nên dừng lại đi, phụ nhân kia tuy là nữ nhi người Hán, nhưng lại có sự can trường giống với nữ nhi của tộc ta. Nàng vừa một lòng cầu xin rời khỏi đây, vậy cũng nên thành toàn nàng thôi."

Thái hậu mới nói được đến đây, Lan Lăng Vương liền khàn giọng quát lên: "Không ——" hắn mãnh liệt lui về sau một bước, dứt khoát nói tiếp: "Không, ta không cho phép"

Lời vừa nói ra, Sắc mặt của Thái hậu liền biến chuyển, lập tức trầm xuống, tức giận không vui nói: "Ta nói, chuyện này sẽ dừng lại ở đây, mặc kệ ngươi có đồng ý hay là không cho phép, Chuyện này sẽ không bàn lại nữa."

Nói tới đây, Thái hậu lạnh lùng ra lệnh: "Đuổi ra ngoài ——"

Lệnh vừa ra, mấy thái giám liền đi lên phía trước. Bọn họ đang muốn chống chọi với Lan Lăng Vương, thế nhưng hắn lại quả quyết xoay người. Mới vừa ra đến cửa, Lan Lăng Vương đột nhiên quay đầu lại, hắn cúi đầu nói với Thái hậu: "Nãi nãi, ta không cưới chính thê nữa, ta chỉ muốn nàng......."

Hắn không lảng tránh nữa, giữa A Khởi và chính thê, nếu thực sự chỉ có thể chọn một, chẳng những chỉ có Trương Khởi nghĩ như vậy, mà tất cả giới qúy tộc ở Nghiệp thành muốn kết thân với hắn cũng đều nghĩ như vậy.

Lần này A Khởi rời đi, chỉ sợ có sự tham gia của bọn họ ở trong đó. Bọn họ đuổi A Khởi đi, là vì muốn cho hắn phải cưới chính thê, trong khoảnh khắc, có một cảm giác hối hận, uất ức nóng nảy cùng khổ sở không nói ra được đồng thời lan tràn khắp trái tim.

Nghe được lời này của Lan Lăng Vương, Thái hậu lạnh lùng nói: "Đã muộn rồi....... Nàng đã chọn người khác"

"Không phải là Tiêu Mạc sao?" Lan Lăng Vương tràn đầy lệ khí nói: "Ta đi tìm hắn"

"Không cần phải tìm hắn."

Thái hậu yên lặng nhìn Lan Lăng Vương, phất tay ý bảo mấy thái giám kia lui ra, từ tốn nói: "Đi ra đi."

Tiếng nói vừa dứt, màn che liền lay động. Từ phía sau màn trướng, có hai người đi ra.

Đột nhiên thấy hai người này, Lan Lăng Vương cũng quên cả hô hấp.

Khi hắn cấp bách nhìn chăm chú ở bên trong, Trương Khởi mặc trang phục của phụ nhân, cùng với Tiêu Mạc mặc lễ phục quan tam phẩm, đang đồng thời thi lễ với Thái hậu, rồi cùng đồng thanh nói: "Thần ( thiếp ) gặp qua thái hậu nương nương."

"Đứng lên đi."

"Vâng."

Hai người mới vừa đứng lên, Lan Lăng Vương liền sải bước đi tới. Hắn đi thẳng tới trước mặt của Trương Khởi, đang chuẩn bị gọi nàng, lại nghe được giọng ôn hòa của Thái hậu truyền đến: "Trương thị, lời Lan Lăng Quận Vương vừa mới nói, ngươi nghe được không?"

Trương Khởi cúi đầu, nàng nhẹ nhàng khẽ chào, trong vắt đáp lại: "Dạ, thiếp nghe được."

Thái hậu nhìn sang Lan Lăng Vương, rồi từ từ nói với Trương Khởi: "Vậy ý ngươi như thế nào?"

Trương Khởi khẽ cúi người, thấp đầu xuống, cung kính mà lạnh lùng đáp: "Ý của thiếp, Thái hậu mới vừa rồi cũng đã nói: nếu như Quận Vương đối đãi với ta trước sau như một, ta cũng sẽ như vậy. Nếu như không thể, hắn cưới chính thê của hắn, ta gả cho lang quân của ta."

Nghe được rõ ràng từ trong miệng Trương Khởi, thấy mặt nàng không chút thay đổi, lạnh lùng mà tuyệt tình nhìn mình nói ra những lời này. Vẫn không đem tâm tư của nàng để ở trong lòng qua, luôn nghĩ tới, nàng vẫn muốn rời khỏi đây nhưng chỉ cần hắn không buông tay, nàng cũng không thể đi được. Cao Trường Cung, đột nhiên lui về phía sau  một bước, mặt đã xám như tro.

Thái hậu liếc về phía Lan Lăng vương, trầm giọng nói: "Ngươi cũng đã nghe rồi đấy?" Rồi nhìn thái giám ra lệnh: "Đưa Lan Lăng Vương xuất cung"

Mấy tên thái giám to cao đi ra, đưa Cao Trường Cung đang ngây người ngẩn ngơ đứng đó đi ra ngoài, hắn vừa được đẩy đi vừa nghe được Thái hậu hỏi: "Trương thị, ngươi có bằng lòng gả cho Tiêu thượng thư hay không?"

Nhưng câu trả lời, thì hắn không nghe được. Hắn mới vừa xoay người thì mấy tên thái giám liền rút kiếm ra, đưa mũi kiếm lạnh như hàn hăng lên gáy của hắn, bọn họ mạnh mẽ đẩy hắn ra khỏi cửa điện.

Giờ phút này trong đại điện. Sau khi câu hỏi kia được đưa ra, Trương Khởi liền phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Nàng nặng nề dập đầu ba cái trước Thái hậu, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhìn thẳng vào gương mặt từ bi của Thái hậu, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài trên gò má, Tiêu Mạc đang mỉm cười, thấy một màn như vậy trong lòng đột nhiên rét lạnh, hắn nhanh chóng quay đầu, khẩn trương nhìn về phía Trương Khởi.

Trương Khởi lại không hề nhìn hắn, nàng quỳ gối tiến lên hai bước, lại hành lễ trước Thái hậu, ngẹn ngào nói: "Thiếp là người không được vẹn toàn, nên cũng không dám cầu xin mối lương duyên vợ chồng....... Xin Thái hậu đồng ý cho thiếp trở lại cố quốc, thiếp nguyện mai danh ẩn tích, che giấu dung nhan, ở trong dân gian tụng kinh niệm Phật, sống qua ngày."

Lời này làm cho Tiêu Mạc kinh hãi, hắn đau khổ thầm nghĩ: rõ ràng nói hay lắm , tại sao nàng lại có thể lật lọng như thế được? Phụ nhân giảo hoạt khiến hắn thật hỗn loạn, cũng không  nghe rõ câu hỏi của Thái hậu: "À, ngươi muốn xuất gia, sao không vào am ni cô mà tu hành?"

Trương Khởi khấu đầu không dứt đáp: "Thiếp là chẳng là người tốt gì, chỉ sợ làm dơ bẩn đất Phật Môn thanh tịnh."

Lời này cũng nhắc nhở Thái hậu một điều, Trương thị này dung mạo phong tình, kể cả vào am, cũng chạy không thoát theo đuổi của nam nhâni. Mai danh ẩn tích, chôn giấu dung nhan, đây đúng là một chủ ý thật tốt.

Quan trọng nhất là, hoàng nhi rõ ràng đã bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc, cả chuyện lừa gạt dấu diếm cũng còn làm được. Nếu nàng gả cho Tiêu thượng thư, khó bảo toàn sẽ không có người khác muốn ra tay với nàng.

Đưa nàng rời khỏi đất Tề ? Cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi.

Ngẫm nghĩ một lát, Thái hậu liền từ ái nói: "Đứa nhỏ cũng là mệnh khổ. Ngươi đã có yêu cầu như vậy thì tùy ngươi đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK