Mục lục
Cảnh Xuân Nam Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau Trương Khởi tỉnh lại, dưới mắt nàng hơi xanh.

Tối qua núp ở trong ngực Lan Lăng Vươngrun run nửa ngày, cho đến lúc ngủ, nàng còn níu chặt lấy xiêm y của hắn.

Rửa mặt xong, ngồi lên xe ngựa lần nữa, Trương Khởi đã bắt đầu vô cùng sùng bái những văn sĩ kiếm khách chỉ mang theo mấy người làm, liền dám lưu lạc chân trời.

Thế giới bên ngoài thật nguy hiểm, đặc biệt là buổi tối, quá đáng sợ mà bọn họ không hề sợ hãi.

Bởi vì lòng vẫn còn sợ hãi, nên sau khi lên đường một hồi lâu, nàng mới trán thoát khỏi ngực Lan Lăng Vương, dũng cảm ngồi một mình ở một bên buồng xe.

Dọc theo đường đi, trong đội ngũ đồng hành, thỉnh thoảng có người nhìn về phía Trương Khởi. Xem dáng vẻ bọn họ, rõ ràng là rất muốn hiểu rõ tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Nhưng thấy Lan Lăng Vương tao nhã như núi mặt không thay đổi ngồi ở đó, bọn họ dù có lòng, cũng không dám tiến lên.

Sáng sớm vẫn còn sương mù mịt mờ, gần tới trưa mặt trời lửa đỏ lại bay lên trời cao, phơi mọi người đến sốt nóng.

Lúc này, Lan Lăng Vương ra lệnh: "Tăng nhanh hành trình."

Cần tăng tốc, nếu không chỉ sợ phải qua mùa đông ở đất tuyết lạnh lẽo này. Lan Lăng Vương nhìn sang cơ thể mảnh mai điển hình như cô nương Giang Nam của Trương Khởi.

"Vâng"

Đội ngũ cỡi ngựa rời đi cực nhanh. Trong ánh mắt tiếc nuối của những thương hộ, năm trăm người chạy ra ngoài như bão cát. Dù là xe ngựa Trương Khởi ngồi, cũng do bốn con ngựa tốt kéo, hơn nữa trong buồng xe chỉ có hai người, không hề nặng, nên tốc độ chạy của bốn con ngựa tốt rất là kinh người.

Chỉ nửa ngày, đội ngũ đã chạy được trăm dặm.

Nhưng bây giờ vẫn chưa ra khỏi quận An Định.

Nhìn bầu trời dần dần tối xuống, Trương Khởi không nhịn được nhỏ giọng nói: "Trường Cung, quái vật tối qua đó, người có thấy rõ là gì không?" ^d|đ/l/q!đ^ Nàng cắn môi thầm nói: "Sau đó ta nghĩ lại, cảm thấy giống như ngựa?" Sau khi hết kinh hoảng, nàng càng suy nghĩ, càng thấy quái vật kia chính là một con ngựa.

Lan Lăng Vương đang xem binh thư nghe vậy ngẩng đầu lên, hắn nhìn Trương Khởi một cái, nhàn nhạt nói ra: "Đó không phải ngựa!" Chỉ có bốn chữ, chỉ có bốn chữ, vừa nói xong hắn liền tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Không phải ngựa. Vậy là cái gì? Đột nhiên, Trương Khởi cảm thấy bầu trời dần dần tối đen ở ngoài trở nên đáng sợ!

Ban đêm lại phủ xuống.

Trương Khởi bị dằn xóc cả buổi mệt mỏi tứ chi đều đau nhức. Dùng bữa tối xong, nàng xem xe ngựa đã trải đệm thật dầy có vẻ thoải mái vô cùng, lại nhìn Lan Lăng Vương đang nhỏ giọng nói chuyện với hộ vệ ở cách đó không xa. Cắn răng một cái, từ trong xe ngựa ôm tấm mền nàng thích nhất và một miếng da hổ, cúi đầu, hiên ngang lẫm liệt đi đến lều Lan Lăng Vương.

Lá gan của con người càng bị hù sẽ càng nhỏ, trước kia đêm nào cũng nghe sói tru, tối hôm qua lại bị cái bóng đen kia làm sợ hết hồn, Trương Khởi đã hết can đảm. Có lúc thấy nơi tối cũng sẽ không tự chủ được suy nghĩ lung tung.

Ngọn lửa chiếu rọi xuống, Lan Lăng Vương với diện mạo tuấn mỹ cao quý đến không có ai dám nhìn thẳng, liếc bóng dáng hiên ngang lẫm liệt kia một cái, hai mắt chói lọi như sao.

Hắn chuyển tròng mắt, uống một hơi cạn sạch rượu còn trong bình.

Để bình rượu xuống, hắn ngẩng đầu liền thấy vài đôi mắt cổ quái.

Nhìn chòng chọc bọn họ một cái, Lan Lăng Vương nhàn nhạt ra lệnh: "Dương Thụ Thành!"

"Có."

"Tối nay mấy người bọn họ trực đêm, nếu có ai ngủ gật, chỉ hỏi ngươi!"

Cái gì?

Không để ý tới mấy gương mặt khổ sở, Lan Lăng Vương đứng dậy, sải bước đi về lều.

Đi tới đi lui, hắn lại chần chờ.

Đứng ngoài lều, nhìn cơ thể mềm mại ở trong lều, hầu kết hắn giật giật, dứt khoát xoay người rời đi. Cho đến khi Trương Khởi hoàn toàn ngủ, hắn mới thả nhẹ bước chân, đi vào trong lều.

Trương Khởi ngủ một giấc tỉnh lại, theo thường lệ phát hiện mình nằm ở trong lồng ngực Lan Lăng Vương, còn hắn ngủ ngay ngắn chỉnh tề, quy củ, hai tay rũ xuống bên chân cứ như chạm trổ.

Ngẩng đầu lên, nàng kinh ngạc nhìn nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lan Lăng Vương trong ánh sáng mơ hồ, nhìn một lát, nàng rũ hai mắt xuống, thả lỏng ra ngủ lần nữa.

Đảo mắt, một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau trời vẫn trong xanh sáng sủa, đội ngũ tiếp tục tăng tốc vội vã.

Buổi tối, Trương Khởi vẫn đàng hoàng rời xe ngựa, ngủ ở trong lều của Lan Lăng Vương. Mặc dù mỗi lần trước khi ngủ, nàng đều ngủ ở trong góc cách hắn thật xa, nhưng mỗi khi tỉnh lại, nàng đều thấy mình nằm trong ngực hắn.

Như thế hơn mười ngày, ở trong ngày đông hiếm khi có ánh nắng, năm trăm người không ngừng vội vã, rốt cuộc rời khỏi quận An Định, đến Trường An.

Mới vừa đến Trường An, còn chưa vào thành, bầu trời đã thay đổi, lúc này, một hộ vệ kêu lên: “Tuyết rơi!”

Quả nhiên, bầu trời bắt đầu hạ tuyết.

Thật may là sắp vào thành Trường An rồi, Trương Khởi liền thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc đã đi đến nơi có nhiều người, đêm không còn sợ sói tru, lại không phải sợ nửa đêm ở nơi có quỷ.

Ở bên cạnh nàng, Lan Lăng Vương lại chau mày lại, nếu như có thể chậm mấy ngày, đủ rời khỏi Trường An đến thành khác thì tốt. Hắn thật không muốn trải qua mùa đông ở thành Trường An này.

Quay đầu, hắn quát lên với sau lưng: “Vào thành Trường An trước, chờ trời trong đã!”

“Vâng”

Vừa vào thành Trường An, 500 thiết kị cũng tỉnh táo lại. Những hậu vệ giả trang thành thương hộ bán ngựa, bắt đầu hắng giọng thương lượng, vào thành nên đến hồng lâu nào sung sướng.

Chỉ chốc lát tuyết lại rơi nhiều hơn, trong nháy mắt đã bay về xe, nhiễm cả trời và đất, càng nhiễm lên mọi người.

Bước chân của đoàn người lại nhanh lên.

Buổi chiều năm trăm người rốt cuộc tiến vào thành Trường An. Dưới sự an bài của người hộ vệ quen thuộc công việc vặt, năm trăm người tiến và trong một quán trọ lớn nhất thành Trường An.

Sau khi bọn họ dùng nước nóng tắm ấm áp, thay bộ đồ sạch sẽ thì trời đất đã trở nên trắng xóa, người đi đường càng thêm lác đác lơ thơ.

Trong tiếng thét, chúng hộ vệ tốp năm tốp ba ra khỏi quán trọ. Trải qua trận chiến đối với người Đột Quyết, mỗi hộ vệ của Lan Lăng Vương đều mập chảy mỡ. Dù là Trương Khởi, hiện tại cũng thành người giàu. Sau khi Lan Lăng Vương giết thủ lĩnh người Đột Quyết, liền thuận tay cầm bọc đồ trên lưng ngựa hắn, hiện tại ném cho Trương Khởi bảo quản, thuộc về tài sản riêng của Lan Lăng Vương. Cái túi đó rất là nặng, bên trong chứa vô số đồ vàng ngọc, có đến khoảng 35 – 40 kg.

Những tài phú mà đám Đột Quyết cướp được từ phú hộ ở Võ Uy, dù quân Chu lấy được cũng sẽ sung vô quốc khố hoặc làm tiền cho quân. Nhưng từ khi đội lính của Lan Lăng Vương thành lập tới nay, liền có chế độ, tiền lấy được từ chỗ giặc, bốn phần thuộc về mình, còn sáu phần sẽ dùng làm tiền cho quân.

Cơ hồ trong một đêm, Trương Khởi thành người cực giàu. Dĩ nhiên, những thứ này là của Lan Lăng Vương, hắn ném cho nàng, nàng liền thu, nhưng nàng không có sử dụng.

Cũng không biết A Lục như thế nào? Có nên liên lạc với nàng ấy ngay giờ không.

Thấy nàng đứng ở trên gác xếp, nhìn bóng người qua lại giữa ngã tư đường mất hồn. Lan Lăng Vương liền sải bước đến.

Hắn dựa vào nàng, thấy vành tai và ngón tay nàng đã cóng đến đỏ bừng, môi bĩu một cái ra lệnh: “Đi về nghỉ ngơi đi.”

Trương Khởi nhỏ giọng trả lời: “Ta còn muốn xem một hồi.”

Hắn không có trả lời, mà xoay người rời đi. Chỉ chốc lát. Trên lưng Trương Khởi liền ấm áp, có thêm một cái áo lông phủ trên người nàng.

Kéo nàng qua tỉ mỉ che kín từ đầu đến chân, buộc chặt dây áo lông cáo, bàn tay ấm áp của Lan Lăng Vương dắt lấy nàng, nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Bị cử động dịu dàng của hắn làm cho hoảng hốt, Trương Khởi kinh ngạc hỏi.

“Tùy tiện đi một chốc.”

Hai người tay nắm tay đi ở trên đường phố.

Vừa đi, Trương Khởi vừa thỉnh thoảng cúi đầu nhìn hai cái tay nắm chặt. Ngón tay của hắn thon dài có lực, hình dáng cực kỳ hoàng mỹ, nắm lấy tay nhỏ trắng mịn của nàng, hoàng mỹ cứ như đồ vật được điêu khắc ra, nhưng lại không có cảm giác chân thật.

Hai người cứ đi như vậy, bước chậm trong bão tuyết. Trong nháy mắt, trên mũ xa của hai người đã ủ đống một tầng tuyết thật dày, áo lông cáo càng thêm dính đầy tuyết.

Trương Khởi liếc mắt nhìn trang phục của Lan Lăng Vương, hắn chỉ mặc có hai lớp áo.

Rũ mắt xuống, nàng dừng bước lại, nhỏ giọng nói ra: “Chúng ta trở về đi thôi.”

Lan Lăng Vương đáp một tiếng, “Được.” Vừa muốn cất bước, hắn lại thấy Trương Khởi nhìn một bên trừng lớn mắt, không khỏi thuận mắt nhìn theo.

Đứng trong góc, là hai người ăn xin. Mẫu thân tóc tai bù xù, từ sống mũi đến môi có một vết thương rất sâu.

Áo nàng ta rách nát, chân mang giày cỏ lộ ra ngoài đã cóng đến sưng đỏ.

Nàng ta đang ôm chặt một bé gái cỡ hai ba tuổi, tiểu cô nương kia da bọc xương, cóng đến thoi thóp.

Nhìn phụ nhân kia bất lực quỳ xổm ở góc tường, không nháy mắt nhìn con mình, trên mặt không có nước mắt, chỉ có một vẻ chết lặng như lòng đã thành tro. Môi Lan Lăng Vương giật giật, từ trong lòng móc ra mấy viên thuốc do nước Chu chế, định bước lên lại nghe Trương Khởi run rẩy kêu: “Nhân tỷ tỷ!”

Cơ hồ là đột nhiên, Trương Khởi lệ rơi đầy mặt, nàng lẩm bẩm kêu: “Tỷ ấy là Nhân tỷ tỷ, tỷ ấy là Trương Nhân!” Nói xong, nàng vội vàng đi về phía hai người ăn xin một lớn một nhỏ.

Ngày đó bệ hạ mở tiệc ở hoàng cung nước Trần, đã thưởng các cô tử có xuất thân kém trong các thế gia cho sứ giả hai nước. Trong Trương phủ, nàng và Trương Nhân đều có mặt. Lúc ấy Trương Nhân bị một ông lão nước Chu chọn đi, không ngờ gặp lại tỷ ấy ở đây thì đã thành bộ dạng này.

Trương Khởi bước một bước dài vọt tới trước mặt hai người ăn xin, khi Trương Nhân nâng lên gương mặt khô héo tóc tai bù xù, thẩn thờ nhìn nàng thì Trương Khởi liếc nhìn bé gái đang thoi thóp một hơi, quay đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương.

Nàng nhìn Lan Lăng Vương, lệ rơi đầy mặt, nghẹn ngào nói: “Cứu đứa bé này.”

Nàng giương môi, khàn khàn, buồn bã nói: “Đây là tỷ tỷ trong Trương phủ của ta bị sứ giả nước Chu chọn đi. . .” Nàng nói tới chỗ này, Trương Nhân bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn chằm chằm Trương Khởi.

Trương Khởi vẫn còn nói chuyện với Lan Lăng Vương, bởi vì tâm trạng kích động, nàng không thể thu lại nước mắt, khiến tầm mắt mình mơ hồ. Thẳng tắp nhìn Lan Lăng Vương, nàng nghẹn ngào nói: “Lúc ấy ta và tỷ ấy được chọn, nhưng ta không bị nhìn trúng, tỷ ấy lại đến nước Chu. . . Trường Cung, A Khởi thật không biết , có phải có một ngày mình cũng sẽ bị hủy dung nhan đuổi ra ngoài, ôm đứa bé lưu lạc ở đầu đường.”

Dứt lời, nàng từ từ cúi đầu, nhẹ nhàng khẽ chào hắn, rung giọng nói: “Xin người giúp tỷ ấy.”

Đứa bé có vẻ bệnh rất nặng, chỉ có thông qua hắn, mới có thể bằng tốc độ nhanh nhất tìm được đại phu cao minh.

Thấy Trương Khởi cực kỳ bi ai xin mình như thế, môi Lan Lăng Vương run rẩy, hắn quay đầu nhìn qua bên cạnh để gió thổi khô hốc mắt ửng hồng. Chỉ đảo mắt, hắn lại quay đầu lại.

Đi đến trước mặt Trương Nhân, bế đứa bé từ trong ngực nàng ta lên, rồi hắn sải bước đi đến phía trước.

Thấy Trương Khởi lôi kéo Trương Nhân đuổi theo, Lan Lăng Vương đột nhiên ngừng bước chân, hắn quay đầu lại, hướng về phía Trương Khởi nói từng chữ từng câu: “Lần này, sẽ không!”

Nói ra bốn chữ này xong, hắn tiếp tục sải bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK