Bên kia cánh rừng cũng có một người đang đi. Hắn có vẻ rất cảnh giác, vừa nghe thấy giọng của Ngu Thanh Giai liền lập tức dừng chân, đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới phát hiện ra hai người bọn họ. Nhìn thấy chỉ là hai thanh niên trẻ tuổi, hắn thoáng sững sờ, sau đó chậm rãi tiến lại gần.
"Hai vị tiểu hữu, các ngươi cũng đi đến trấn Tây Tùng tìm chỗ trọ sao?"
"Trấn Tây Tùng?" Ngu Thanh Giai quên luôn chuyện đang chiến tranh lạnh với ai kia, quay đầu lại vui mừng kéo tay áo Mộ Dung Viêm. "Ở đây có trấn đấy!"
Mộ Dung Viêm bình thản nhìn người trước mặt đang từng bước tiếp cận, chỉ hờ hững "Ừm" một tiếng.
Đến gần rồi, người thợ săn mới phát hiện đây là hai thiếu niên có dung mạo đẹp đến mức không tưởng. Thực ra, trong hai người có một người hắn cũng không dám chắc là nam hay nữ. Nhưng nhìn thiếu nữ còn lại với dáng vẻ thanh tú, đẹp tựa tiên nữ, cùng hành động thân thiết của nàng đối với người bên cạnh, e rằng người kia cũng là nữ tử.
Thợ săn cười chất phác, nhiệt tình chào hỏi: "Trấn Tây Tùng cách đây không xa, thường ngày có rất nhiều thương đội ghé qua, náo nhiệt lắm. Nếu hai vị cô nương không biết đường, chi bằng để ta dẫn đường cho?"
Ngu Thanh Giai ánh mắt sáng lên, quay sang nhìn Mộ Dung Viêm dò hỏi.
Mộ Dung Viêm nhẹ gật đầu, đáp: "Được, phiền huynh rồi."
Thợ săn xua tay, cười khà khà bảo "Không phiền," rồi quay người dẫn họ đi ra khỏi rừng.
Trên đường đi, thợ săn không ngừng hỏi han về thân phận của họ, vì sao lại đến trấn Tây Tùng. Muốn Mộ Dung Viêm mở miệng là chuyện không thể, nên chỉ còn Ngu Thanh Giai ứng phó, cố gắng chắp vá một câu chuyện nửa thật nửa giả.
Càng đi, dấu vết sinh hoạt của con người càng nhiều hơn. Đột nhiên, thợ săn kêu lên một tiếng, có phần ngại ngùng nói:
"Hai vị cô nương chờ một lát, ta đi giải quyết chút việc."
Mặt Ngu Thanh Giai lập tức đỏ bừng, không biết phải nói gì. Trái lại, Mộ Dung Viêm lại chỉ cười nhàn nhạt, gật đầu: "Được."
Thợ săn vừa quay người đi, Ngu Thanh Giai còn chưa kịp phản ứng, bỗng thấy một tia sáng lạnh lóe lên trong tầm mắt.
Phập!
Một mũi tên lóe ánh sáng xanh biếc cắm phập vào lưng thợ săn.
Thợ săn như không thể tin nổi, quay đầu lại, ánh mắt hung dữ trừng trừng, nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi... các ngươi..."
Nhưng câu nói còn chưa dứt, thân thể hắn đã đổ ập xuống đất, co giật vài cái rồi hoàn toàn bất động.
Ngu Thanh Giai trợn to mắt, hồi lâu không thể nhúc nhích.
Mộ Dung Viêm chỉ thản nhiên đứng nhìn, đến khi chắc chắn thợ săn đã chết, hắn mới bước lên kiểm tra thi thể.
Vừa đi được hai bước, hắn liền bị Ngu Thanh Giai túm chặt lấy cánh tay.
"Ngươi làm gì vậy?!"
"Chúng ta vẫn còn truy binh phía sau." Mộ Dung Viêm bình tĩnh trả lời. "Hắn đã nhìn thấy chúng ta, sau này khó tránh khỏi sẽ để lộ tung tích. Đương nhiên phải giết người diệt khẩu."
Ngu Thanh Giai nhìn chằm chằm hắn.
Nàng biết hắn lạnh lùng, nhưng tận mắt chứng kiến hắn không chút do dự giương cung bắn chết thợ săn kia vẫn khiến nàng cảm thấy kinh hoàng.
"Chỉ vì hắn có thể tiết lộ hành tung của chúng ta, có thể phản bội chúng ta, ngươi đã ra tay giết người?"
Mộ Dung Viêm cũng thản nhiên nhìn lại nàng.
Đó chỉ là một khả năng, có lẽ truy binh hoàng đế phái đi sẽ không tìm đến nơi này, có lẽ hắn đã phán đoán sai. Nhưng nếu đã biết có rủi ro, tại sao còn phải để nó tồn tại?
Người chết mới là an toàn nhất.
Chỉ cần giết đối phương, bọn họ thậm chí không cần đánh cược với rủi ro nữa.
Thật ra, ngay từ đầu, Mộ Dung Viêm đã có sát ý. Một người thợ săn lại đi vào rừng lúc chạng vạng tối, vốn đã bất thường. Nhưng đến khi hắn nhìn thấy ánh mắt gã thợ săn nhìn Ngu Thanh Giai, Mộ Dung Viêm liền biết, người này chắc chắn phải chết.
Không cần lý do, cũng không cần hoài nghi.
Mộ Dung Viêm dừng lại cách thi thể một bước, dùng đoản đao lấy từ thích khách lần trước lật tìm trên người hắn, quả nhiên tìm thấy rất nhiều vật dụng màu đen giấu trong áo. Đúng như hắn đoán, người này dẫn bọn họ đến đây vốn đã chẳng có ý tốt. Có lẽ, hắn căn bản cũng không phải thợ săn gì cả.
Ngu Thanh Giai nhìn những món đồ rơi vãi trên đất, trong lòng đã hiểu, e rằng gã này vốn chẳng phải hạng lương thiện. Khi nãy hắn lấy cớ rời đi, biết đâu là định thừa cơ rat ay với họ. Thời loạn lạc, hai nữ tử trẻ tuổi, đơn độc, dung mạo xuất chúng, quá dễ trở thành mục tiêu bị nhắm đến.
Ngu Thanh Giai biết hắn chết không oan, e rằng trên tay đã từng vấy máu của bao nhiêu cô nương vô tội. Nhưng nàng cũng hiểu, đây là hai chuyện khác nhau. Thợ săn vốn không sạch sẽ chỉ là tình cờ, dù kẻ chết hôm nay có là một thôn dân bình thường, Mộ Dung Viêm cũng chẳng ngại hạ sát để diệt khẩu.
Nơi này vốn là địa điểm hắn ta chọn sẵn để gây án, vì thế cũng đỡ tốn công xử lý thi thể. Mộ Dung Viêm rút tên của mình ra, lau sạch dấu vết rồi mới đi ra khỏi rừng.
Gã thợ săn nói không sai, dưới chân núi quả nhiên có một trấn nhỏ. Dù không thể xem là phồn hoa, nhưng trên trấn vẫn có khách điếm, chợ búa, những thứ cần thiết để dừng chân đều đầy đủ.
Ngu Thanh Giai chẳng có kinh nghiệm gì với những chuyện như thế này, liền để mặc Mộ Dung Viêm dẫn đường, tìm đến khách điếm trông có vẻ khang trang nhất trên trấn. Hai người vừa bước vào cửa liền khiến vô số ánh mắt đổ dồn về. Loạn thế nhân mệnh không đáng giá, nhưng mỹ mạo lại được tôn sùng, từng có kẻ yếu ớt chỉ vì quá xinh đẹp mà bị dân chúng vây xem đến chết.
Bình thường thấy một mỹ nhân đã đủ xôn xao, huống chi hôm nay lại có đến hai người. Nếu không phải Mộ Dung Viêm cả người tỏa ra khí thế “chớ tới gần nếu không muốn chết”, có lẽ khách điếm đã bị chen lấn đến sập.
Ngu Thanh Giai đứng trước quầy, không khỏi thấy bất an. Chỉ trong khoảnh khắc từ lúc họ bước vào đến khi ghi danh thuê phòng, cửa sổ, cửa chính, lan can tầng hai của khách điếm đều chật kín người. Có kẻ thậm chí không chen được ở tầng một, phải trèo hẳn lên mái nhà đối diện để nhìn.
Chưa từng gặp cảnh tượng như thế này, Ngu Thanh Giai bất giác đứng ngẩn ra, may mà Mộ Dung Viêm cũng không thích bị nhìn chòng chọc, không biết hắn đã nói gì với chưởng quầy, chỉ biết rất nhanh sau đó người này liền ghi danh cho bọn họ, rồi nhiệt tình dẫn họ lên lầu.
Thấy hai mỹ nhân rời đi, bên dưới khách điếm thậm chí còn vang lên một trận xuýt xoa tiếc nuối.
“Bọn họ đâu biết chúng ta đến từ hướng nào, huống hồ, bây giờ chúng ta là hai nữ tử.” Mộ Dung Viêm nhìn lướt qua đám người kia, vẻ mặt lạnh nhạt không chút để tâm, nhưng vừa dứt lời, hắn vẫn hơi nheo mắt lại, đôi môi mỏng buông ra mấy chữ lạnh lùng: “Một đám rảnh rỗi.”
Nếu ở Nghiệp Thành, ai dám nhìn Mộ Dung Viêm như vậy, hắn lập tức móc mắt đối phương ngay tại chỗ.
Ngu Thanh Giai nhìn biểu cảm của hắn, bỗng cảm thấy buồn cười. Nàng ngồi trên tháp, duỗi chân thoải mái, thuận miệng nói: “ngươi nói kỳ lạ thật đấy, vốn dĩ chúng ta đã là hai nữ tử mà. Nhưng thế này quả thực không tiện lắm, đợi ngày mai chủ quán mua màn che về, chúng ta có thể ra ngoài như bình thường rồi.”
Do dân chúng quá mức si mê mỹ nhân, ngay cả việc giả trang nam nhân cũng không có tác dụng. Cái đẹp không phân biệt giới tính, thế gian tôn sùng phong thái đến mức cực đoan, thậm chí nhiều nam nhân còn để ý đến dung mạo hơn cả nữ nhân. Nam tử đánh phấn thoa son, tỉa tót lông mày, xức nước hoa, trong tầng lớp thượng lưu đây vốn là chuyện quá đỗi bình thường.
Mộ Dung Viêm bật cười một tiếng, lướt qua vấn đề của Ngu Thanh Giai, lại hứng thú nhìn nàng: “Vừa nãy không phải ngươi còn rất bài xích chuyện giết người sao? Bây giờ ở cạnh kẻ hung ác tàn bạo như ta, ngươi không sợ à?”
Ngu Thanh Giai hừ lạnh: “ngươi đã có thể làm ra chuyện ném ta xuống xe, bỏ lại ta tự đi một mình, vậy ngươi có làm gì nữa, ta cũng chẳng ngạc nhiên đâu.” Nói đến đây, sắc mặt nàng trịnh trọng hơn, hiếm khi nghiêm túc nhìn thẳng vào Mộ Dung Viêm, nghiêm nghị nói: “Ta biết hôm nay ngươi ra tay với gã thợ săn, hoặc là bọn cướp kia là vì nhận ra điều bất ổn, cũng là vì tốt cho chúng ta. Nhưng suy nghĩ này của ngươi là sai. Lần này thợ săn là kẻ ác, nhưng nếu lần sau là một dân thường vô tội có lòng tốt dẫn đường cho chúng ta, ngươi cũng sẽ giết người diệt khẩu chỉ để giữ kín hành tung sao?”
Từ trước đến nay, Mộ Dung Viêm chưa từng cảm thấy giết người là chuyện gì to tát. Gia tộc hắn lưu truyền dòng máu khát máu, trước kia khi còn trên chiến trường, người ngoài chỉ thấy họ Mộ Dung dũng mãnh, nhưng đến khi Minh Vũ Đế và Thường Sơn Vương đăng cơ, huyết thống khác thường này của gia tộc bọn họ không thể che giấu được nữa. Minh Vũ Đế thuở đầu thưởng phạt phân minh, anh minh thần vũ, ngay cả vậy mà cũng không khống chế nổi sự cuồng loạn và bạo ngược của bản thân, huống chi là những kẻ khác, người thì tự chủ không đủ, kẻ thì chẳng buồn tự kiềm chế.
Mộ Dung Viêm chính là loại người như thế. Trước kia, hắn kiêng dè tửu sắc, áp chế cơn khát máu là vì đại kế phục quốc của mình, chứ không phải vì thương xót bách tính. Nhưng từ ngày nhìn thấy máu của Ngu Thanh Giai, con thú hoang trong hắn bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh. Đến khi chạy trốn suốt dọc đường, chính tay giết ba mạng người, dòng máu bạo loạn trong hắn cuối cùng đã phá tan xiềng xích, trở nên mất kiểm soát. Hắn thậm chí dần dần say mê cảm giác vi diệu của sự mất khống chế này, bởi thể lực, trí óc và cả cơ thể hắn, đều nhờ vậy mà đạt đến đỉnh cao khó tin.
Vậy nên, tất cả lời khuyên nhủ của Ngu Thanh Giai đều vô ích, thậm chí còn không bằng đàn gảy tai trâu. Trâu ít ra còn nghe, nhưng Mộ Dung Viêm thì không.
Ngu Thanh Giai nói suốt nửa ngày, tốn công chọn lựa từng điển tích xưa nay mang ý cảnh báo mà không tổn thương đến hắn. Thế nhưng, nàng nói đến khô cả miệng, Mộ Dung Viêm chẳng những không phản ứng, thậm chí ngay cả giả vờ lắng nghe cũng không thèm!
Ngu Thanh Giai tức giận hiếm thấy: “ngươi có đang nghe ta nói không đấy?”
“Không.”
Ngu Thanh Giai giận đến mức lửa giận bốc thẳng lên đầu, nhưng ngay sau đó, nàng lại tự nhắc nhở bản thân không được trở mặt, không được trở mặt—túi tiền vẫn còn trong tay hồ ly tinh kia.
Nghĩ đến đây, nàng cắn răng nghiến lợi. Mộ Dung Viêm ném hết bọc quần áo và hành lý linh tinh cho nàng, nhưng lại ung dung lấy đi những thứ quan trọng nhất như văn thư và bạc. Ban đầu, vì chưa có kinh nghiệm, nàng cứ thế để mặc hắn, giờ tỉnh ngộ ra thì cũng đã quá muộn.
Ngu Thanh Giai tức giận hồi lâu, cuối cùng vẫn phải cúi đầu chấp nhận sự thật rằng khoảng cách võ lực giữa hai người như trời với vực. Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Mộ Dung Viêm vẫn đứng yên bất động như núi, nên nàng đành phải tự mình chạy ra mở cửa.
Sự thật chứng minh, kẻ yêu thích cái đẹp không thiếu, dung mạo xinh đẹp luôn mang lại ưu thế nhất định. Ngay cả việc nhờ tiểu nhị chạy chân cũng nhanh hơn vài phần.
Ngu Thanh Giai nhận lấy đồ vật từ tay chưởng quầy, khẽ mím môi cười nhẹ: “Đa tạ chưởng quầy.”
Chưởng quầy khách điếm bị nụ cười của nàng làm cho chóng mặt, tay không ngừng xoa xoa, cười hì hì: “Không có gì, không có gì, nương tử có gì cần dặn dò, cứ việc gọi tiểu nhân là được.”
Mộ Dung Viêm đối với mấy lời xã giao vô bổ này không có hứng thú, chỉ nghe bên ngoài có người khiêng thứ gì đó vào, sau đó Ngu Thanh Giai đóng cửa, lại loay hoay một lúc, rồi bưng một cái mâm đi đến trước mặt hắn: “Hôm qua vết thương của ngươi chưa được băng bó cẩn thận, ta đã nhờ chưởng quầy đưa thuốc và băng vải sạch tới. Ta giúp ngươi thay thuốc nhé.”
Ánh mắt Mộ Dung Viêm lập tức trở nên cảnh giác: “Không cần.”
Ngu Thanh Giai nhíu mày, kiên nhẫn khuyên: “Ngươi đang bị thương, sao có thể không biết tự chăm sóc thân thể mình chứ? Một tay thay thuốc vừa đau vừa bất tiện, tội gì phải chịu khổ như vậy?”
Mộ Dung Viêm cúi đầu khẽ ho một tiếng, giơ tay chỉ vào chiếc bàn thấp bên cạnh: “Đặt đó rồi ra ngoài.”
Hai người giằng co một lúc, cuối cùng, Ngu Thanh Giai tức giận đặt mạnh cái mâm xuống bàn, mặt hầm hừ đi ra sau bình phong: “Tùy ngươi. Ta đi tắm, lười quản ngươi.”
Mộ Dung Viêm thoáng ngẩn người, sau đó lập tức phản ứng: “Không được!”