Mục lục
Ân Vua Khó Nhận - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Châu phấn khởi chạy vào báo tin vui.

Vừa nãy, người gác cổng vừa chuyển thư của Ngu Văn Tuấn đến.

Từ sau khi bị tập kích trên đường núi, lang chủ vẫn bặt vô âm tín, giờ cuối cùng cũng gửi thư về, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ hồi phủ.

Ngọc Châu vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy ngay đến báo tin cho Ngu Thanh Giai.

Lòng nàng tràn đầy kích động, nhưng khi vòng qua bình phong, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cả người lập tức khựng lại.

Tiểu thư và Cảnh Hoàn… đang làm gì vậy?

Đánh nhau hay đùa giỡn?

Ngu Thanh Giai đang hung hăng muốn tính sổ với Mộ Dung Viêm, bỗng nhiên nghe thấy giọng người khác thì ngây ra.

Ánh mắt nàng va phải cái nhìn đầy kinh ngạc của Ngọc Châu, rồi theo phản xạ cúi xuống nhìn chính mình, lúc này mới nhận ra tư thế của bản thân.

Nàng đang nửa quỳ trên tháp, hai tay bị Mộ Dung Viêm nắm chặt, còn hắn thì hơi ngả người ra sau, bàn tay siết lấy cổ tay nàng.

Hai người ngồi chung một chỗ, bởi vì nàng vừa nhào tới nên khoảng cách bị rút ngắn đáng kể, đến cả vạt áo cũng quấn vào nhau.

Ngu Thanh Giai đờ đẫn ngồi xuống.

Mộ Dung Viêm cảm giác lực nàng đã buông lỏng, lúc này mới thả tay ra.

Sau khi ổn định lại, nàng phát hiện Ngọc Châu vẫn đang nhìn chằm chằm hai người như thấy quỷ, bèn cúi đầu ho khan một tiếng, trầm ổn nói:

“Ngươi vừa nói có chuyện gì?”

Ngọc Châu không biết nên hình dung tâm trạng lúc này ra sao.

Nàng vốn dĩ đã quen với việc tiểu thư thân thiết với Cảnh Hoàn, hai người thường xuyên ở cạnh nhau, cùng nhau đàn ca vẽ tranh cũng chẳng phải chuyện hiếm.

Một vị đích nữ lại có thể hòa hợp với thiếp thất của phụ thân đến mức này, quả thực là tấm gương mẫu mực cho gia phong hòa thuận.

Nhưng mà… cùng nhau vật lộn trên một chiếc tháp, có phải hơi quá rồi không?

Trong lòng Ngọc Châu có gì đó không đúng, nhưng nghĩ mãi không ra, đành quy hết công lao này cho lang chủ Ngu Văn Tuấn.

Lang chủ quả thực trị gia có phương pháp!

Nhà khác mà có một mỹ thiếp như thế nhập phủ, nữ quyến không đối đãi như kẻ địch mới là lạ.

Tiểu thư lại là con vợ cả, lẽ ra phải có hiềm khích tự nhiên với những thị thiếp xinh đẹp, vậy mà nàng không chỉ không đối đầu với Cảnh Cơ, mà vị mỹ thiếp này cũng không vì được sủng ái mà làm càn, âm thầm hại con gái chính thất.

Những quý phụ trong hậu viện các gia đình khác tranh đấu đến mức long trời lở đất chắc chắn phải đến Ngu gia mà học hỏi, đây mới thực sự là gia đình hòa thuận, thân thiết như một nhà.

Sau khi cảm thán xong về lang chủ, Ngọc Châu mới sực nhớ mình đến đây để làm gì.

Nàng chớp mắt, chậm rãi "ồ" một tiếng, rồi lấy từ trong tay áo ra một bức thư:

“Tiểu thư, lang chủ có thư hồi âm.”

Ngu Thanh Giai lập tức tinh thần chấn động, không còn để ý đến sự xấu hổ lúc này, vội vàng nói với Ngọc Châu:

“Mau đưa thư cho ta.”

Nàng nhanh chóng bóc phong thư, rút giấy ra đọc lướt qua một lượt.

Đọc xong, nàng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng:

“Tốt quá rồi, phụ thân đã không còn đáng ngại, mấy ngày nữa là có thể lên đường. Tính cả thời gian gửi thư, có khi bây giờ người đã đang trên đường về rồi.”

Sau khi xem xong, theo bản năng, Ngu Thanh Giai đưa thư cho Mộ Dung Viêm.

Mộ Dung Viêm khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

“Ta đã xem qua rồi.”

Lời này nghe có vẻ bình thường, nhưng Ngu Thanh Giai lại cảm thấy có gì đó không ổn.

Nàng đang định suy nghĩ kỹ hơn, thì bỗng nghe thấy giọng nói chân thành của Ngọc Châu:

“Tiểu thư, trên mặt người bị gì vậy? Đây là kiểu trang điểm mới sao?”

Ngu Thanh Giai sững sờ, lập tức phản ứng, vội giơ tay áo che mặt, giọng vừa tức vừa gấp:

“Không có gì, ta vô tình bôi lên thôi. Ngươi mau ra ngoài đi…”

Ngọc Châu vừa mới bước được hai bước thì lại bị nàng gọi giật lại:

“Khoan đã, mang cho ta một chậu nước sạch.”

Ngọc Châu nhanh chóng bưng nước ấm vào.

Dọc đường đi, nàng còn nhiệt tình đề nghị giúp tiểu thư rửa mặt, nhưng bị Ngu Thanh Giai từ chối quyết liệt.

Bị đuổi ra ngoài, Ngọc Châu không khỏi tiếc nuối thở dài:

“Tiểu thư, người làm sao lại bôi thành thế này? Rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp như vậy…”

Ngu Thanh Giai hận không thể đào một cái hố chui xuống.

Đợi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng đóng lại, nàng mới buông tay áo xuống, tức giận trừng mắt nhìn Mộ Dung Viêm:

“Xem ngươi làm chuyện tốt gì đây!”

“Chính nàng bảo ta vẽ xấu mà.”

Mộ Dung Viêm vẫn rất thản nhiên, đến tận bây giờ vẫn ung dung tự tại, giọng điệu điềm nhiên:

“Ngay từ đầu nếu nàng nói muốn vẽ đẹp, thì lại đơn giản hơn nhiều.”

Một hơi nghẹn lại trong lồ|\|g ngực, Ngu Thanh Giai tức đến mức muốn nhào lên cắn hắn.

Nàng nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của hắn, lại nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của mình lúc này, bỗng nhiên thấy tủi thân.

Nàng đưa tay che mặt, giọng nói lộ ra chút nghẹn ngào:

“Ngươi ra ngoài đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Mộ Dung Viêm khựng lại khi thấy ánh mắt nàng long lanh nước.

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt hắn lạnh đi.

Hắn cho rằng nàng chỉ đang xúc động nhất thời, không suy nghĩ mà nói ra câu này.

Hắn nắm lấy cổ tay nàng, giọng điềm đạm:

“Buông tay xuống, ta giúp nàng lau sạch.”

“Có lau sạch được không?”

“Được.”

Mộ Dung Viêm cầm lấy chiếc khăn mà Ngọc Châu đã vắt khô, tay kia nắm chặt cổ tay Ngu Thanh Giai, nửa dỗ dành, nửa cưỡng ép kéo tay nàng xuống:

“Ta vừa thử rồi, có thể rửa sạch.”

Ngu Thanh Giai bán tín bán nghi buông tay xuống.

Mộ Dung Viêm cầm khăn, nhẹ nhàng lau hai bên má nàng.

Chiếc khăn ẩm ướt, chạm vào da mang theo cảm giác mát lạnh bất ngờ.

Ngu Thanh Giai theo phản xạ muốn lùi về sau, nhưng lại bị hắn giữ chặt sau gáy:

“Đừng động.”

Ngu Thanh Giai lập tức không dám nhúc nhích.

Mộ Dung Viêm cúi đầu, chuyên chú lau đi vết son trên mặt nàng, một tay còn giữ nhẹ lấy tóc nàng.

Hai người ngồi đối diện nhau, hơi thở giao hòa trong không khí.

Ngu Thanh Giai trợn tròn mắt, khoảng cách gần như vậy khiến nàng nhìn thấy rõ ràng hàng mi dài rậm của hắn, sống mũi cao thẳng, làn da trắng mịn như ngọc.

Hàng mi hắn khẽ cụp xuống, ánh mắt tập trung vào vết đỏ trên gương mặt nàng.

Ngu Thanh Giai có chút mất tự nhiên, muốn tránh đi, nhưng ngón tay hắn vừa dài vừa rắn rỏi, giữ chặt gáy nàng, khiến nàng không thể lùi lại cũng chẳng thể quay đi.

Toàn thân Ngu Thanh Giai cứng đờ, đến cả hô hấp cũng không dám quá mạnh.

Mộ Dung Viêm dùng khăn nhúng nước, tỉ mỉ lau sạch lớp son trên mặt nàng.

Hắn nhìn đống phấn son còn sót lại có chút gai mắt, thế là thuận theo ý mình, lau hết những gì không cần thiết, để lộ làn da trắng mịn tự nhiên của nàng.

Mộ Dung Viêm thả khăn vào chậu đồng, ngón tay thon dài ngập vào làn nước trong, từ tốn vắt khăn.

Những động tác này không nhanh không chậm, nhưng với đôi tay kia, dường như ngay cả chậu đồng và chiếc khăn cũng trở nên quý giá hơn vài phần.

Ngu Thanh Giai cảm thấy trên mặt mát lạnh, đoán rằng son phấn đã được lau sạch.

Nàng nào dám để Mộ Dung Viêm động tay thêm nữa, lập tức giật lấy khăn từ tay hắn, vội vàng nói:

“Ta tự làm.”

Bàn tay Mộ Dung Viêm bỗng chốc trống không, nhưng hắn cũng chẳng so đo với nàng, chỉ tiện tay cầm lấy khăn khô bên cạnh, chậm rãi lau nước trên tay.

Ngu Thanh Giai giằng co suốt cả buổi sáng, cuối cùng đành bất lực phát hiện ra tất cả đều thành công cốc.

Nàng lau khô mặt, chẳng buồn trang điểm lại, dứt khoát buông xuôi:

“Thôi vậy, cứ để vậy đi. Sớm biết thế này, ta đâu cần tốn công vô ích…”

Ngu Thanh Giai còn chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đã vang lên giọng của Ngọc Châu:

“Tiểu thư, người chuẩn bị xong chưa? Bên viện chính có người tới tìm.”

Ngu Văn Tuấn viết thư về nhà, ngoài gửi tin cho ái nữ, hẳn cũng không thể quên thông báo với Ngu Lão Quân.

Lúc này phần lớn là bên Ngu Lão Quân đã nhận được tin, truyền nàng qua để hỏi chuyện.

Ngu Thanh Giai đứng dậy, hôm nay nàng mặc y phục đơn giản, khuôn mặt không son phấn, trông rất hợp với dáng vẻ của một hậu bối đang lo lắng cho bệnh tình của trưởng bối mà chẳng còn tâm trí điểm trang.

Nàng chẳng cần thay áo, chỉ tùy ý chỉnh lại tay áo rồi bước ra ngoài.

Đi được hai bước, nàng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Viêm, nhẹ giọng hỏi:

“Ta đi đây?”

Mộ Dung Viêm quỳ ngồi trên tháp, ngón tay vẫn còn đọng vài giọt nước chưa kịp khô, lười biếng tựa lên mép bàn thấp.

Nghe tiếng nàng, hắn ngước lên, khẽ mỉm cười:

“Ừ.”

Sự do dự trong lòng Ngu Thanh Giai bỗng chốc tan biến.

Nàng rạng rỡ nở nụ cười với hắn, nhanh chóng chạy ra ngoài, nói với Ngọc Châu đang chờ sẵn:

“Đi thôi.”

Lúc này, bên viện chính, Ngu Lão Quân đã được nha hoàn dìu vào, hơi nghiêng người tựa trên giường.

Tin tức gần nhất về Ngu Văn Tuấn vẫn là do Ngu Thanh Giai mang về khi một mình vội vã hồi Duyện Châu.

Từ đó đến nay, hắn không hề gửi thêm tin tức nào.

Bình thường, Ngu Lão Quân luôn không hài lòng khi Ngu Văn Tuấn tự ý quyết định mọi chuyện, nhưng đến khi thật sự có chuyện xảy ra, người lo lắng nhất vẫn là bà.

Cả đời bà chỉ có hai người con, mà Ngu Văn Tuấn là huyết mạch duy nhất của đại phòng và nhị phòng.

Dù ngày thường có trách mắng thế nào, trong thâm tâm bà cũng không dám để hắn gặp bất kỳ sai sót gì.

Giờ đây, cuối cùng Ngu Văn Tuấn cũng gửi thư về, còn nói sẽ sớm trở về phủ, tinh thần Ngu Lão Quân lập tức phấn chấn hẳn lên, vội vàng muốn ngồi dậy.

Thị nữ đỡ Ngu Lão Quân dậy, một người cười nói:

“Quả nhiên Đại lang vẫn luôn nhớ thương Lão Quân, chắc hẳn trong lòng có linh cảm, biết Lão Quân bệnh nặng nên nóng lòng không yên, thế nên mới đúng lúc gửi thư về hôm nay.”

Vì chuyện của Du thị, quan hệ giữa Ngu Văn Tuấn và Ngu Lão Quân trở nên căng thẳng.

Hắn đi biền biệt ba năm, ngay cả những dịp lễ tết cũng không gửi một bức thư về, khiến Ngu Lão Quân bao phen khó xử.

Bây giờ nha hoàn nói vậy, sắc mặt vàng vọt của bà cũng lộ ra một chút vui vẻ.

Một nha hoàn khác thấy vậy không chịu kém cạnh, vội cười nịnh nọt:

“Đúng thế, Lão Quân bệnh đã lâu, vừa nghe tin Đại lang, tinh thần liền tốt hơn nhiều. Xem ra hai người quả thật tâm linh tương thông, đây chính là tấm lòng hiếu thảo của Đại lang đối với người!”

Ngu Thanh Nhã quỳ ngồi bên giường của Ngu Lão Quân, nghe đến đây thì khẽ cười lạnh đầy khinh thường. Đúng là biết cách tự dát vàng lên mặt mình, Ngu Lão Quân có thể ngồi dậy đâu phải nhờ Ngu Văn Tuấn, rõ ràng là do thuốc nàng vừa pha thêm vào nước.

Ngu Văn Tuấn gửi thư về, tâm trạng Ngu Lão Quân vô cùng tốt, mấy ngày nay bầu không khí âm u trong chủ viện hiếm lắm mới có được chút vui vẻ như bây giờ. Đám tỳ nữ tranh nhau lên trước nịnh bợ bà, ngay cả Lý thị cùng mấy nàng dâu, cháu dâu ngày thường ở đây chăm sóc cũng đứng quanh giường, từng người một cẩn thận nịnh nọt.

Lý thị và mọi người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng nhiên tỳ nữ ngoài cửa vén tấm rèm dày nặng lên, giọng nói lanh lảnh thông báo: “Lục nương tử đến rồi.”

Nụ cười của Lý thị lập tức cứng đờ.

Ngu Thanh Giai bước vào phòng, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua mọi người rồi mới cúi mắt xuống, thản nhiên hành lễ vấn an Ngu Lão Quân. Động tác của nàng không thể nói là thân thiết hay gần gũi, quanh thân mang theo một sự xa cách vô hình, thế nhưng lễ nghi lại không thể chê vào đâu được.

Ngu Lão Quân nhìn thấy nàng, nụ cười trên môi cũng nhạt đi. Bà lạnh nhạt gật đầu, Ngu Thanh Giai liền đứng thẳng dậy, an tĩnh đứng một bên, ánh mắt rũ xuống nhìn nền nhà. Tất cả những động tác của nàng đều trầm ổn và chuẩn mực, trước mặt trưởng bối không lớn tiếng nói chuyện, cũng không tùy ý đảo mắt xung quanh, nghiêm túc đến mức không thể bắt lỗi. Thế nhưng nhìn nàng như vậy, trong lòng Ngu Lão Quân lại cảm thấy không thoải mái.

Dẫu biết rằng vãn bối trước mặt trưởng bối không nên ồn ào cười nói, không được tự tiện lên tiếng khi chưa được hỏi, nhưng đó chỉ là lý thuyết, còn khi ở chung lại là chuyện khác. Những vãn bối khác khi vào phòng, ai mà chẳng ríu rít hỏi han, hoặc cố ý làm nũng để lấy lòng bà, chỉ có mỗi mình Ngu Thanh Giai là bước vào rồi lạnh nhạt đứng yên một bên, ngay cả một câu dư thừa cũng không chịu nói.

Ngu Lão Quân nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Thiếu nữ không tô điểm phấn son, trên người chỉ mặc một chiếc váy giản dị thanh nhã, không có bất kỳ trang sức dư thừa nào, thế nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn đẹp đến mức khiến người ta phải kinh diễm.

Ngu Thanh Giai giống mẫu thân nàng, nhưng lại xinh đẹp hơn mẫu thân nàng năm đó rất nhiều. Nàng không chỉ thừa hưởng tài năng ca múa của mẫu thân, mà còn có khí chất thanh quý xuất trần của phụ thân. Có thể nói, nàng tập hợp tất cả những ưu điểm của song thân, tuổi mới mười bốn mà đã rực rỡ chói mắt.

Chỉ là một người như vậy, không chỉ có dung mạo trời ban, mà còn được ưu ái cả tài năng. Những ngày qua, dù bệnh trên giường, Ngu Lão Quân cũng nghe nói đến chuyện xảy ra tại yến tiệc của Vĩnh Xuyên Vương. Khi đó, Ngu Thanh Giai hoàn toàn không có sự chuẩn bị trước, vậy mà có thể tự đàn bản nhạc do chính mình sáng tác, khiến cả hội trường kinh diễm, danh tiếng lập tức vang xa. Trong số các tiểu thư của Ngu gia, chỉ có duy nhất một mình Ngu Thanh Giai được ca tụng là “Ngu mỹ nhân.” Chính vì danh hiệu này, tất cả các tiểu thư khác của Ngu gia đều chỉ có thể trở thành cái nền làm nổi bật nàng.

Ngu Lão Quân đối với Ngu Thanh Giai có một loại tình cảm vô cùng phức tạp. Ngu Thanh Giai là con gái của Du thị, mà Du thị lại là người hiếm hoi dám đối nghịch với bà. Cũng vì Du thị, mà nhiều năm trước, Ngu Văn Tuấn lần đầu tiên cãi vã với bà. Cũng chính vì Du thị, mà Ngu Văn Tuấn từ bỏ tất cả, quyết tuyệt chuyển đến Thanh Châu.

Ở phương Bắc, nơi mà quyền thế gia tộc thống trị, hành động này chẳng khác nào công khai đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc. Sau khi rời đi, Ngu Văn Tuấn không gửi thư, không hỏi thăm, coi như không có vị tổ mẫu này tồn tại, nhưng lại chỉ mang theo mỗi Ngu Thanh Giai.

Nếu như dung mạo của Ngu Thanh Giai tầm thường, thì có lẽ bà cũng sẽ chẳng bận tâm. Thế nhưng, nàng lại vô cùng xuất chúng. Dù Ngu Lão Quân có mang thành kiến, cũng không thể phủ nhận rằng trong thế hệ này của Ngu gia, Ngu Thanh Giai chính là người ưu tú nhất. Điều này khiến bà cảm thấy mất mặt vô cùng.

Cũng chính vì những khúc mắc phức tạp này, mà mỗi khi nhìn thấy Ngu Thanh Giai, Ngu Lão Quân rất khó sinh ra cảm giác yêu thương hay thân cận. Mà sự lạnh nhạt của Ngu Thanh Giai cũng càng khiến bà tin rằng suy đoán của mình là đúng.

So với nàng, tất nhiên Ngu Lão Quân càng muốn nâng niu người ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng là người duy nhất bà có thể dựa vào—Ngu Thanh Nhã.

Ngu Lão Quân lạnh nhạt, mất kiên nhẫn hỏi: “Đại lang có gửi thư về cho nhị phòng không?”

“Vâng.”

Thực tế thì nhị phòng, sau khi Ngu Phó và Du thị qua đời, chỉ còn lại một mình Ngu Thanh Giai. Ngu Văn Tuấn nói là gửi thư về cho gia đình, nhưng ai cũng có thể thấy, bức thư này là viết riêng cho Ngu Thanh Giai.

Từ khi rời đi, Ngu Văn Tuấn chỉ gửi về cho Ngu gia một bức thư duy nhất, mà ngay cả Lý thị—thê tử của ông—cũng không được nhắc đến một chữ. Vậy mà đến lượt Ngu Thanh Giai, ông lại gửi riêng một bức thư cho nàng. Tấm lòng thiên vị này đã quá rõ ràng.

Lý thị nghĩ đến đây, trong mắt lộ ra vẻ chua xót, nhưng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng, thấp giọng hỏi: “Đại lang trong thư có nhắc gì đến người nhà không? Có dặn dò gì không?”

Hiển nhiên, cái gọi là “người nhà” trong miệng bà chính là những người của đại phòng.

Ngu Thanh Giai cố nén cơn bực bội muốn đảo mắt, lạnh nhạt đáp: “Không có.”

Lý thị cắn môi, đôi mắt lập tức ngấn lệ, cầm khăn che mặt, cúi đầu nức nở.

Bầu không khí trong phòng chợt trở nên lúng túng.

Ngu Thanh Giai trong lòng khẽ cười lạnh. Lý thị rốt cuộc có hiểu được tình huống không?

Sắc mặt của Ngu Lão Quân cũng không tốt, bà trầm mặt nói: “Người đi xa hành tẩu bên ngoài, từ trước đến nay chỉ có gửi thư cho trưởng bối để báo bình an, chưa từng có chuyện trưởng bối lại gửi thư cho vãn bối. Nhị phòng không có trưởng bối, bức thư này ngươi giữ cũng không hợp lẽ. Đưa cho ta đi.”

Ánh mắt của Ngu Thanh Giai lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói xa cách:

"Trưởng bối ban tặng, vãn bối nào dám từ chối, huống hồ đây lại là thư tay của phụ thân. Trước khi ra ngoài, ta đã xông hương, đóng khung cẩn thận, trịnh trọng đặt vào hộp thư, hiện tại không mang theo bên người."

Thái độ không hợp tác của Ngu Thanh Giai đã quá rõ ràng. Ngu Lão Quân là lão tổ cao hơn nàng bốn bậc, từ trước đến nay chỉ cần bà tỏ ý, vãn bối sẽ vội vàng dâng lên mà không dám chậm trễ. Giờ Ngu Thanh Giai lại nói đã đóng khung cẩn thận, chẳng lẽ Ngu Lão Quân còn có thể đích thân đi lấy hay sao?

Sắc mặt Ngu Lão Quân lập tức trầm xuống, khuôn mặt già nua đanh lại, đen như mây giông, không nói một lời.

Ngu Thanh Nhã quỳ bên giường thấy vậy, trong lòng khẽ động. Nàng ta đưa mắt liếc qua giữa Ngu Thanh Giai và Ngu Lão Quân, chợt bật cười:

"Lục muội tuổi nhỏ, nói chuyện không biết chừng mực. Lão Quân nguyện ý bảo quản thư tín thay muội là thể hiện sự yêu thương, đây là phúc phần mà bao nhiêu người cầu còn chẳng được. Lục muội sao lại làm nũng như vậy?"

Ngu Thanh Giai cười nhạt:

"Lục nương ngu dốt, sao sánh bằng Tứ tỷ tâm tư tinh tế, ngày ngày hầu hạ bên cạnh Lão Quân, lần này bệnh tình thuyên giảm, e rằng công lao của Tứ tỷ không nhỏ đâu."

Ngu Thanh Nhã vốn đang cười, nghe đến đây, nụ cười trên môi khẽ sượng lại.

Rõ ràng chỉ là lời tâng bốc bình thường, nàng ta cũng đã nghe thị nữ nói nhiều lần, nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy như bị mỉa mai.

Nghĩ đến giao dịch giữa mình và hệ thống, sắc mặt Ngu Thanh Nhã thoáng vặn vẹo. Nếu không phải biết điều đó là không thể, nàng ta thậm chí còn hoài nghi liệu Ngu Thanh Giai có biết gì không mà lại cố tình châm chọc.

Ngu Thanh Nhã miễn cưỡng cười cười, tự giễu bản thân lo nghĩ quá nhiều. Ngu Thanh Giai làm sao có thể biết về sự tồn tại của hệ thống được chứ?

Nàng ta tiếp tục nói:

"Được hầu hạ Lão Quân là phúc phận của ta. Chỉ tiếc là ta vụng về, không được khéo léo như Lục muội. Một khúc nhạc đàn cũng có thể khiến mọi người tán thưởng. Nếu Lục muội chịu ở lại chăm sóc Lão Quân dùng thuốc, e rằng sẽ hiệu quả hơn ta nhiều."

Nói đến đây, Ngu Thanh Nhã khẽ mím môi cười, ánh mắt nhìn Ngu Thanh Giai lóe lên tia độc địa như rắn độc rình mồi.

"Lục muội khéo tay như vậy, ngay cả khúc nhạc phức tạp cũng có thể đàn hay, chắc hẳn những việc khác càng không thành vấn đề. Hiện giờ Lão Quân bệnh nặng, rất cần người tinh tế chu đáo. Theo ta thấy, Lục muội ở lại hầu hạ chắc chắn sẽ hữu dụng hơn chúng ta nhiều. Muội nghĩ sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK