Ngọc Bình vui mừng hớn hở trở về từ viện chính. Hôm nay nàng ta thực sự gặp may, không chỉ được hồi đáp trước mặt Ngu Lão Quân và Vĩnh Xuyên Vương, khiến bản thân nổi bật hơn hẳn, mà còn nhận được sự tán thưởng của chủ tử. Nghĩ đến việc Tứ tiểu thư đã nói rằng trong viện của đại phòng vẫn còn chỗ trống, nếu Ngọc Bình nhanh nhạy một chút, có lẽ còn có cơ hội được điều qua đó... Chỉ cần tưởng tượng thôi, nàng ta cũng thấy lâng lâng như đi trên mây.
Ngu Thanh Nhã là tiểu thư được Ngu Lão Quân yêu thương nhất trong phủ, ngay cả Vĩnh Xuyên Vương cũng bị nàng thu hút. Nếu có thể hầu hạ bên cạnh Tứ tiểu thư, sau này còn lo gì không thể một bước lên mây?
Ngọc Bình đắc ý trong lòng, ra tay cũng không biết nặng nhẹ. Nàng ta thấy Ngu Thanh Giai không có trong phòng, liền chẳng chút nghĩ ngợi mà chạy ngay đến viện thứ ba tìm. Nàng ta lớn tiếng đẩy cửa, miệng vẫn không quên gọi:
"Lục tiểu thư, người..."
Cửa vừa mở một nửa, câu nói còn chưa kịp thốt hết, nàng ta đã bất ngờ chạm phải một ánh mắt sắc bén.
Đôi mắt ấy yêu dã mà rực rỡ, khóe mắt sắc sảo lại tinh xảo, nhưng đuôi mắt lại hơi hất lên. Chỉ một khoảnh khắc trước vẫn còn lả lướt phong lưu, khoảnh khắc sau dường như đã có sát khí chợt lóe lên.
Ngọc Bình không hề phòng bị, bị ánh mắt lạnh băng, sát ý ngưng thành thực chất ấy quét qua, lập tức toàn thân đông cứng. Máu trong người nàng ta như ngừng chảy, từ đầu đến ngón tay đều cứng đờ.
Câu nói dang dở lập tức nghẹn nơi cổ họng, không dám phát ra thêm một tiếng nào nữa.
Đến lúc này, Ngọc Bình mới phát hiện ra, hóa ra Ngu Thanh Giai đang nằm trên bàn, ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Mái tóc nàng hơi rối, gương mặt tựa sứ trắng ngần, tà váy xếp thành từng lớp đổ xuống bên mép ghế, ánh mặt trời rọi lên người nàng, khiến người ta không phân biệt được là ánh sáng chiếu rọi nàng, hay chính nàng đang phát sáng.
Ngu Thanh Giai ngủ rất yên, tay áo trải rộng trên bàn, gần như chiếm hết không gian. Trong tay nàng dường như còn đang khẽ giữ lấy một quyển sách. Đối diện nàng là một bóng dáng tuấn mỹ đến yêu dị. Hắn ngồi đó, dáng vẻ lười nhác nhưng lạnh nhạt, tựa hồ rất không kiên nhẫn.
Nhưng ngay khoảnh khắc Ngọc Bình bất ngờ xông vào, phản ứng đầu tiên của hắn chính là vươn tay, che lấy tai của thiếu nữ đang say ngủ kia.
Ngọc Bình đứng nơi cửa, bàn tay còn đặt trên khung cửa sổ, nhất thời tiến không được, lui cũng không xong.
Không hiểu vì sao, nàng ta bỗng có một cảm giác mơ hồ, như thể trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng ta đã chết một lần. Giờ phút này vẫn còn đứng đây, hoàn toàn là vì Lục tiểu thư vẫn chưa tỉnh giấc.
Nhưng đã muộn rồi, Ngu Thanh Giai cuối cùng vẫn bị đánh thức.
Nàng dụi dụi mắt, đôi mắt vẫn còn phủ hơi sương của cơn buồn ngủ, khóe mắt vương chút long lanh của nước. Nàng nhìn về phía người đối diện, giọng nói nửa phần trách cứ, nửa phần như làm nũng:
"Ngươi định làm gì?"
Lời nàng nói ra vẫn còn vương chút khàn khàn của giấc ngủ chưa tan, rõ ràng là lời chất vấn, nhưng lại mềm mại đến mức khiến người nghe thấy lòng ngưa ngứa.
Mộ Dung Viêm sắc mặt vẫn lạnh lùng cao ngạo, nhưng khi đôi mắt hắn dời sang nàng, băng giá liền tan chảy, sát khí cũng theo đó mà tiêu biến.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt nàng một thoáng, rồi khẽ dời đi, giọng nói vẫn hờ hững như thường:
"Mặt ngươi bị sách đè đến nhăn nhúm rồi."
Ngu Thanh Giai giật mình, lập tức đưa tay sờ mặt. Nàng x0a nắn nửa ngày, lại thấy Mộ Dung Viêm vẫn mang vẻ xa cách, không chút bận tâm, liền càng chắc chắn rằng dáng vẻ mình lúc này nhất định vô cùng xấu xí.
Ngu Thanh Giai vội vàng xuống giường tìm gương, nàng đi một vòng trong phòng, lúc này mới chậm chạp nhớ ra rằng Mộ Dung Viêm là nam tử. Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ không thèm chuẩn bị những thứ như gương lược hay bàn trang điểm.
Ngọc Bình nhìn thấy Ngu Thanh Giai đang lục lọi khắp nơi, còn Mộ Dung Viêm thì ngồi trước bàn sách, đến cả ánh mắt cũng chẳng thèm liếc qua. Trong lòng nàng ta không khỏi kinh ngạc. Ở hậu trạch, tranh đấu giữa nữ nhân luôn tinh tế mà sắc bén, thê thiếp tranh nhau, đích thứ đối lập, ngay cả những người tưởng chừng như không có xung đột lợi ích như tiểu thư và thị thiếp, e rằng cũng đề phòng lẫn nhau, ngấm ngầm đấu đá. Ở nơi thâm viện này, ngay cả điểm tâm do người khác mang đến cũng phải thử trước mới dám ăn, thế mà Lục tiểu thư lại có thể tự tiện lục lọi đồ đạc của thị thiếp của chủ nhân, còn người kia thì ngay cả nhìn cũng lười?
Ngọc Bình thầm cảm thán trong lòng. Dù nàng ta mới đến nhị phòng chưa lâu, nhưng đã làm nha hoàn trong phủ Ngu gia nhiều năm, từng gặp qua không biết bao nhiêu loại người. Đây là lần đầu tiên nàng ta thấy quan hệ giữa đích nữ và thị thiếp lại tốt đến thế. Đúng là một tổ hợp kỳ lạ.
Trong lòng nàng ta vẫn còn đang tự ý bình phẩm, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Viêm.
Trong mắt hắn không có vui giận, cũng không có phẫn nộ, thậm chí ngay cả trách cứ cũng chẳng có, chỉ là một ánh nhìn vô cùng lạnh nhạt.
Tim Ngọc Bình bỗng nhiên đập mạnh một nhịp, sau lưng như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đôi mắt Mộ Dung Viêm sâu thẳm, tĩnh lặng đến đáng sợ, hoàn toàn không giống như ánh mắt của người cùng lứa tuổi. Điều càng khiến người ta sợ hãi hơn chính là, ánh mắt hắn nhìn nàng ta như thể đang nhìn một kẻ đã chết.
Ý nghĩ quái gở này khiến Ngọc Bình toát mồ hôi lạnh. Nàng ta khẽ rùng mình, vội vàng trấn an bản thân rằng chỉ là suy nghĩ quá mức. Người thiếp thất này của chủ nhân quanh năm sống khép kín, tính tình quái gở, rõ ràng không được sủng ái. Lui một vạn bước mà nói, dù có được sủng ái thì hắn cũng chỉ là kẻ mới bước chân vào phủ, sao có thể so với nàng ta, người có quan hệ rộng rãi, hiểu biết mọi ngóc ngách trong viện? Nếu thực sự phải tranh đấu, chưa chắc ai thắng ai thua.
Nghĩ đến đây, Ngọc Bình dần bình tĩnh lại. Nàng ta nhớ đến chuyện vừa nghe được, giọng nói lập tức cao lên:
"Tiểu thư, sao người lại ngủ quên thế? Hôm nay Vĩnh Xuyên Vương đặc biệt đến thăm Lão Quân, trong viện Lão Quân vô cùng náo nhiệt, bao nhiêu phu nhân, tiểu thư đều có mặt. Tứ tiểu thư đích thân pha trà, khiến Lão Quân và Vĩnh Xuyên Vương khen ngợi không ngớt. Tứ tiểu thư thật sự lợi hại, không chỉ tinh thông cầm kỳ thư họa, y thuật, mà ngay cả pha trà cũng xuất sắc. Tiểu thư, người không biết đâu, khi ấy—"
"Ta không thấy, nhưng chẳng phải ngươi thấy rồi sao?"
Ngu Thanh Giai đứng dậy, nở một nụ cười như có như không nhìn Ngọc Bình:
"Ngươi đã luôn miệng nhắc đến Tứ tỷ, hay là để ta nói với Tứ tỷ một tiếng, để nàng ấy nhận ngươi về hầu hạ? Đỡ cho ngươi suốt ngày nhớ nhung. Nhị phòng tuy thanh tĩnh, nhưng cho đi một nha hoàn, ta vẫn làm chủ được."
Lời vừa dứt, sắc mặt Ngọc Bình lập tức tái mét, giống như bị bóp nghẹt cổ họng, không thể thốt ra thêm một lời nào.
Dù nàng ta có ngông cuồng đến đâu, chung quy vẫn chỉ là một nô tỳ, sinh mệnh hoàn toàn nằm trong tay chủ tử. Nếu Ngu Thanh Nhã chủ động nhận nàng ta, đó là do nàng ta hầu hạ tốt. Nhưng nếu bị Ngu Thanh Giai đuổi đi, cả đời này coi như xong.
Nha hoàn bị chủ nhân đuổi đi, hoặc là phản chủ, hoặc là tay chân không sạch sẽ. Bất kể là lý do nào, cũng sẽ chẳng có ai thu nhận nữa. Một nô tỳ mất đi sự che chở của chủ nhân sẽ rơi vào tình cảnh nào, Ngọc Bình hiểu rõ hơn ai hết.
Ngọc Bình lập tức run lên một cái. Nàng ta vốn tưởng rằng Ngu Thanh Giai chỉ đùa giỡn, dù gì nàng ấy tính tình hoạt bát, lại hiếm khi nổi giận với bọn nha hoàn. Ngọc Bình cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nói:
"Lục nương tử lại lấy nô tỳ ra làm trò cười rồi, nô tỳ là người của nhị phòng, sao có thể đi hầu hạ Tứ tiểu thư..."
"Vậy sao nãy giờ ngươi cứ nhớ mãi không quên, Tứ tỷ được Lão quân xem trọng, lại đa tài đa nghệ, ngươi thích thế, vậy thì đi hầu hạ tỷ ấy đi."
Lúc này, dù Ngọc Bình có lớn gan đến đâu cũng biết mình gây họa rồi. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, không dám cãi thêm, vội vàng quỳ sụp xuống:
"Lục nương tử bớt giận, nô tỳ nói năng không suy nghĩ, vô tình mạo phạm nương tử, nhưng nô tỳ một lòng trung thành, tuyệt đối không có hai lòng. Nương tử thấy nô tỳ ngu muội, đây là lần đầu phạm lỗi, xin hãy tha cho nô tỳ lần này!"
Tiếng quỳ xuống của Ngọc Bình vang lên nặng nề, nghe ra là một cú quỳ rất dứt khoát. Thế nhưng, Ngu Thanh Giai lại như chẳng nghe thấy, cuối cùng cũng lục được chiếc gương đồng từ sâu trong rương. Nàng cầm lên soi thử, mắt bỗng trợn to từng chút một.
"Bộp!" Nàng mạnh tay đặt gương xuống, quay đầu nhìn Mộ Dung Viêm đầy tức giận: "Sao trên mặt ta lại có vết mực? Có phải ngươi làm không?"
Mộ Dung Viêm không buồn quay đầu, chỉ dùng đầu bút gõ nhẹ lên tay áo nàng: "Là do ngươi ngủ không yên, tự quệt phải nghiên mực."
Ngu Thanh Giai lúc này mới cúi đầu nhìn tay áo mình, quả nhiên bị dính mực. Mộ Dung Viêm không nói thì thôi, vừa giải thích càng khiến nàng bực hơn:
"Ta ngủ quên không biết, vô tình quệt phải nghiên mực, nhưng ngươi đã nhìn thấy, sao không đẩy nó ra chỗ khác?"
Mộ Dung Viêm dời mắt khỏi sách, ngạc nhiên liếc nàng một cái: "Ngươi quệt vào nghiên mực, thì liên quan gì đến ta?"
Ngu Thanh Giai há miệng, nhưng lại không thốt nên lời. Phải mất một lúc lâu, nàng mới dần bình tĩnh lại, nhẹ nhàng buông một câu:
"Lòng dạ hiểm độc, loại người như ngươi sau này nhất định sẽ gặp báo ứng."
Mộ Dung Viêm bật cười khinh miệt. Hắn không tin thần Phật, không tin nhân quả báo ứng, càng không tin thiện hữu thiện báo, hắn chỉ tin vào chính mình. Nếu Ngu Thanh Giai muốn báo thù hắn, chỉ có một cách là tự ra tay, bằng không, trông chờ vào trời xanh có mắt, e rằng nàng sẽ thất vọng thôi.
Ngọc Bình vẫn quỳ trên mặt đất. Cú quỳ này của nàng ta có ba phần thật, bảy phần giả, vốn là muốn dùng để uy hiếp. Lời cũng đã nói đến nước này, nếu Ngu Thanh Giai không tha thứ cho nàng ta, chẳng phải lại mang tiếng vô tình hay sao?
Thế nhưng phản ứng của Ngu Thanh Giai lại khiến Ngọc Bình bàng hoàng. Trong mắt nàng dường như hoàn toàn không có sự tồn tại của nàng ta, cứ thế thoải mái trò chuyện.
Ngọc Bình quỳ rạp trên mặt đất, bên tai nghe tiếng nói trong trẻo như ngọc chạm vào nhau của Ngu Thanh Giai, lại nghe thêm giọng điệu trầm thấp mà lạnh nhạt của Mộ Dung Viêm, chỉ riêng âm thanh của hai người này thôi cũng khiến người ta thấy dễ chịu.
Còn nàng ta lại quỳ dưới đất, hoàn toàn không ai đoái hoài đến.
Ngọc Bình dần dần hoảng sợ, sự đắc ý vừa rồi sớm đã bị dọa cho mất sạch. Giờ đây, nàng ta chỉ cảm thấy ngày càng lạnh lẽo, ngày càng nhỏ bé, chẳng khác nào hạt bụi trên nền đất này.
Ngu Thanh Giai lại trừng mắt nhìn Mộ Dung Viêm một cái đầy tức giận, khóe mắt lướt qua Ngọc Bình đang co rúm lại, nhẹ giọng nói:
“Đứng dậy đi.”
Ngọc Bình như được đại xá, vội vàng cúi đầu, ngoan ngoãn đứng dậy. Nàng ta biết mình đã mất mặt, không dám ở lại lâu hơn, xoay người định rời đi.
Nhưng vừa đi được hai bước, lại bị giọng nói của Ngu Thanh Giai giữ lại:
“Ngươi đã được phân vào nhị phòng, thì chính là nha hoàn của nhị phòng. Nhớ lấy thân phận của mình.”
Tim Ngọc Bình giật thót, không biết Ngu Thanh Giai nói thế chỉ là thuận miệng hay thực sự đã biết chuyện gì đó, đang răn đe nàng ta.
Nàng ta ậm ừ đáp một tiếng, rồi cúi đầu chạy nhanh ra ngoài.
Đợi người đi khuất, Mộ Dung Viêm liếc nhìn ra ngoài, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, quay sang nhìn Ngu Thanh Giai:
“Nhân từ đàn bà.”
Ngu Thanh Giai lắc đầu:
“Ta không phải mềm lòng, mà chỉ là cho nàng ta một cơ hội cuối cùng. Dù sao mạng người chỉ có một, mất rồi thì mất luôn. Vĩnh Xuyên vương tuy không đáng tin, nhưng có một câu nói rất đúng: mỹ nhân luôn có nhiều hơn một cơ hội. Đây chính là cơ hội cuối cùng của nàng ta.”
Nàng làm ướt khăn tay, chấm lên mặt lau vết mực. Nhưng vì phải nhìn qua gương để lau nên rất bất tiện, Ngu Thanh Giai dứt khoát ôm gương ngồi xuống ghế thấp, đưa khăn tay cho Mộ Dung Viêm:
“Ta không thấy rõ, giúp ta lau đi.”
“Không giúp.”
“Ây!” Ngu Thanh Giai tức giận, trừng mắt nhìn hắn, vừa bực bội vừa khó hiểu:
“Vừa rồi còn tốt, giờ lại làm sao nữa? Ngươi nhìn ta để mực dây ra áo cũng không quan tâm, ta còn chưa giận ngươi, ngươi lại giở giọng kỳ quái với ta làm gì?”
Mộ Dung Viêm bật cười, nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào, hoàn toàn là kiểu cười nhạt đầy xa cách:
“Mỹ nhân có nhiều hơn một cơ hội, nếu đã nhiều như vậy, thì tự về phòng mà lo liệu đi.”
Ngu Thanh Giai sững người, nghĩ mãi cũng không hiểu logic kỳ lạ của hắn. Mỹ nhân và vết mực trên mặt nàng thì liên quan gì đến nhau chứ?