Mục lục
Ân Vua Khó Nhận - Cửu Nguyệt Lưu Hỏa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùa thu đã sang đông, trời ngày càng lạnh, chỉ qua một đêm, sân viện lại phủ đầy lá rụng. Tiết thu khô thoáng, ngay cả gió cũng mang theo hơi lạnh khô hanh.

Ngoài sân, mấy bà tử lao dịch đang quét lá, ngồi trong phòng vẫn nghe rõ tiếng chổi tre cứng chạm vào nền đất. Lá cúc gầy guộc bị sương thu đánh úa, chuyển thành màu xanh đen đậm. Bọn nha hoàn xoa xoa hai tay, vội vã băng qua hành lang dài.

Lý thị đang dùng bữa sáng, bà lấy khăn chấm nhẹ khóe miệng, rồi hỏi:

“Tứ nương đâu?”

Thần sắc của đám nha hoàn hầu hạ xung quanh lập tức trở nên vi diệu, Lục Kỳ quỳ bên án, vừa giúp Lý thị gắp thức ăn vừa khẽ giọng đáp:

“Tứ tiểu thư đêm qua luyện đàn đến muộn, hôm nay e là sẽ dậy trễ một chút.”

Cổ cầm khác với dao cầm (*), tiếng đàn trong trẻo mà xa xăm, vốn là thú vui tao nhã để tự thưởng thức. Nhưng dù tiếng đàn có thanh thoát đến đâu, người cùng ở trong viện cũng sẽ nghe được. Chuyện Ngu Thanh Nhã luyện đàn suốt đêm qua, thực ra cả viện lớn đều biết.

Bây giờ Lý thị nhắc đến chuyện này, tất cả mọi người trong phòng đều có chút lúng túng. Vì bài luyện đàn tối qua của Ngu Thanh Nhã… thực sự là không ổn.

Ngay cả Lục Kỳ cũng không thể nào tâng bốc dù có nhắm mắt nói bừa.

Ngu Thanh Nhã gảy đàn lộn xộn, sai nốt rất nghiêm trọng, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chói tai do bấm nhầm dây. Lục Kỳ phải nói thật lòng, nghe còn khá là hành hạ, nhất là về sau, trong phòng Tứ tiểu thư hình như còn vọng ra tiếng đập phá đồ đạc.

Trước đây, để lấy lòng Lý thị, bọn nha hoàn chỉ cần nhắc đến Tứ tiểu thư thì dù là chuyện gì cũng có thể thêu dệt mà ca ngợi tận trời. Nhưng hôm nay, sau khi Lục Kỳ nói đến việc luyện đàn, cả gian phòng đầy nha hoàn tỳ nữ, lại không ai dám lên tiếng hưởng ứng.

Bầu không khí trong phòng chìm vào im lặng đầy bối rối.

Lục Kỳ âm thầm oán trách bản thân, đúng là không biết suy nghĩ, cứ nhắc đến chuyện không nên nhắc. Nàng ta đang định tìm cách đổi chủ đề thì chợt nghe thấy tiếng chào vọng vào từ ngoài cửa:

“Tứ nương.”

Ngu Thanh Nhã vén rèm bước vào, sắc mặt âm u, lộ rõ vẻ bực bội.

Nhìn thấy vậy, đám nha hoàn càng không dám chọc giận, tất cả đều ngậm miệng im thin thít, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn.

Ngay cả Lý thị cũng cảm thấy thái độ này của Ngu Thanh Nhã thật chẳng ra sao. Sau bữa sáng, bà gọi nàng lại, chủ động nhắc đến chuyện tối qua:

“Tứ nương, đêm qua con làm gì mà ta nghe thấy con luyện đàn suốt cả đêm vậy?”

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, sắc mặt Ngu Thanh Nhã càng khó coi hơn.

Lúc cầm được bản phổ, nàng tràn đầy đắc ý, nhưng vừa mới luyện được một hàng, nàng lập tức nhận ra hiện thực và tưởng tượng của mình khác nhau quá xa. Phổ khúc này nhiều người có thể sở hữu, nhưng có mấy ai thực sự chơi được? Ngu Thanh Nhã phát hiện bản thân quá mức tự tin, cứ tưởng chỉ cần có phổ khúc trong tay là có thể thay thế Ngu Thanh Giai. Nhưng giờ đây, bản thảo của khúc nhạc vang danh hậu thế đang nằm ngay trước mặt, vậy mà nàng đến hai hàng cũng không đàn trôi chảy nổi.

Sắc mặt Ngu Thanh Nhã sa sầm, một lần nữa nàng lại muốn nổi cơn thịnh nộ. Khi soạn khúc, rốt cuộc Ngu Thanh Giai nghĩ gì vậy? Đây là thứ để người ta đàn sao? Khi đánh đàn, các ngón tay vô cùng khó chịu, dường như làm sao gượng gạo nhất thì liền như thế mà viết. Hơn nữa, có nhiều chỗ, ngón tay phải nhảy quãng rất xa, căn bản không thể hoàn thành trong một lần. Mà đây chỉ mới là phần đầu, nàng vừa lướt mắt qua những đoạn sau liền phát hiện kỹ thuật càng lúc càng phức tạp hơn.

Lời của Lý thị chẳng khác nào giẫm lên chỗ đau của nàng.

Thấy nàng im lặng, Lý thị đành hỏi tiếp:

"Đang yên đang lành, con luyện đàn làm gì? Lão quân tuổi đã cao, không thích những thứ đàn ca sáo nhị này, chỉ thấy ồn ào. Con học cái này, e là chẳng có tác dụng gì trước mặt lão quân đâu."

.Nghe vậy, lòng Ngu Thanh Nhã càng thêm bực bội. Nàng không nhịn được, khẩu khí đầy gai góc, phản bác:

"Đàn là nhã nhạc của bậc quân tử, ai nói ta học chỉ để đàn cho lão quân nghe? Chẳng lẽ ngoài việc lấy lòng lão quân, ta không thể làm chuyện gì khác được sao?"

Sắc mặt Lý thị thoáng sượng lại, bà vội vàng nhìn quanh đám tỳ nữ.

Lục Kỳ và những người khác lập tức cúi thấp đầu, giả vờ như không nghe thấy gì. Thấy vậy, Lý thị mới hài lòng, quay lại lườm Ngu Thanh Nhã một cái, giọng nghiêm khắc:

"Con đang nói cái gì vậy? Tuy nói cầm kỳ thư họa có thể rèn luyện tâm tính, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thứ tô điểm thêm mà thôi. Nữ nhi quan trọng nhất vẫn là giữ gìn gia phong, đoan trang hiền thục. Nữ tử không cần khéo ăn khéo nói, không cần dung mạo tuyệt sắc, chuyên tâm thêu thùa dệt vải, không mê mải vui chơi, đó mới là phẩm hạnh chính đáng, mới có thể được mẹ chồng và phu quân tôn trọng.

Tấu nhạc để mua vui, thậm chí đích thân nhảy múa, đó là chuyện của đám ca kỹ hèn kém, ngay cả thiếp thất cũng chẳng thèm làm những việc đó!"

Lời của Lý thị mang hàm ý vô cùng rõ ràng.

Mẫu thân ruột của Ngu Thanh Giai, Du thị, chính là người tinh thông âm luật, giỏi ca vũ, đặc biệt hoạt bát, lanh lợi. Dù bà đã mất nhiều năm, nhưng Lý thị vẫn không thể nuốt trôi chuyện này, mỗi lần dạy dỗ hậu bối đều phải lôi ra nói, chẳng rõ là đang muốn thuyết phục ai.

Ngu Thanh Nhã đã sớm nghe chán những lời này, dù Lý thị là mẫu thân của nàng, nàng cũng không thể chịu nổi sự oán giận dai dẳng ấy.

Ở cạnh Lý thị quá lâu, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy u ám, dường như cuộc đời chỉ toàn bất hạnh. Sâu trong lòng, Ngu Thanh Nhã thực chất vẫn trách bà. Chính vì Lý thị luôn nói những lời oán trời trách người trước mặt nàng, kiếp trước nàng mới từng bước lầm lỡ, để hôn nhân của mình cũng trở thành một phiên bản khác của Lý thị.

Sau khi được hệ thống khai sáng, nàng mới chợt tỉnh ngộ, nhận ra kiếp trước mình ngu xuẩn đến mức nào. Một mực bám lấy cái gọi là thể diện chính thất, không nói, không cười, không tranh sủng, giờ nghĩ lại, mới thấy bản thân quá mức ngây thơ.

Lần này, nàng nhất định phải sống một cuộc đời mới. Điều đầu tiên cần làm chính là gạt bỏ những định kiến mà Lý thị áp đặt lên nàng. Có lẽ hệ thống nói đúng, âm nhạc là nghệ thuật, sao có thể là thứ chỉ những kẻ hèn mọn mới làm chứ?

Ngu Thanh Nhã đáp qua loa vài câu, chưa ngồi được bao lâu đã đứng dậy rời đi.

Lý thị thấy con gái mình hờ hững, nhìn theo bóng lưng nàng, không khỏi cầm khăn lên lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:

"Làm mẹ cũng là đang trả nợ kiếp trước… Nó chê ta nói dai, nhưng có ai hiểu nỗi khổ trong lòng ta không? Đây chính là số mệnh của ta…"

Vừa về đến phòng, tâm trạng Ngu Thanh Nhã lại không tự chủ được mà trùng xuống. Đôi khi, nàng thực sự chán ghét ảnh hưởng của mẫu thân đối với con gái.

Bỗng nhiên, nàng nhớ đến Du thị. Bà ấy hoạt bát, thông minh, hiểu lòng người, vậy mà tại sao mẫu thân nàng chỉ biết than thân trách phận?

Ý nghĩ ấy khiến nàng hoảng sợ, vội vàng đè nén xuống.

Nàng phất tay cho tất cả tỳ nữ lui ra, gần như theo bản năng mà tìm đến hệ thống.

Chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi, nàng đã quen với việc gặp chuyện gì cũng phải hỏi hệ thống trước. Đợi đến khi hệ thống phân tích xong, nàng mới bắt tay vào làm.

Ngu Thanh Nhã lo lắng hỏi:

"Hệ thống, ngày mai chính là yến tiệc của Vĩnh Xuyên Vương, nhưng đến giờ ta còn chưa đàn trôi chảy phần mở đầu của Trường Hồng Khúc, ngày mai phải làm sao đây?"

Thật ra, kiếp trước, Trường Hồng Khúc phải hơn một năm nữa mới thực sự ra đời, nàng hoàn toàn có thể từ từ luyện tập. Nhưng nàng sợ đêm dài lắm mộng.

Ngu Thanh Giai đã viết ra bản phác thảo của Trường Hồng Khúc, nếu một ngày nào đó nàng ta cao hứng đem khúc nhạc này đàn lên, thì kế hoạch của Ngu Thanh Nhã chẳng phải sẽ uổng phí sao?

Thế nên, nàng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để ra tay trước.

Mà yến tiệc của Vĩnh Xuyên Vương ngày mai, với quy mô long trọng và sự góp mặt của bao danh sĩ, chính là cơ hội tốt nhất.

Ngu Thanh Nhã có thiên phú âm luật rất bình thường, muốn trong một ngày luyện thành thạo một khúc nhạc, lại còn là Trường Hồng Khúc nổi danh huyền ảo tráng lệ… Ngay cả hệ thống cũng thấy không thể nào.

Hệ thống im lặng một lúc, dường như đang trao đổi tin tức với ai đó. Cuối cùng, nó nói với Ngu Thanh Nhã:

"Ta không có cơ sở dữ liệu về cổ cầm phổ, nên không thể nhận diện khúc nhạc này. Ngươi có thể phiên dịch nó thành giản phổ, đến khi biểu diễn ngày mai, ta sẽ mở quyền kiểm soát trung khu thần kinh, giúp ngươi hoàn thành màn đàn."

Để hệ thống điều khiển cơ thể nàng sao?

Vừa nghĩ đến cảm giác kinh khủng lần trước, Ngu Thanh Nhã lập tức gạt bỏ ý tưởng này. Nàng đã quyết rồi, dù nhiệm vụ có khó khăn đến đâu, nàng cũng không để hệ thống thao túng nữa. Nhất định nàng phải tự mình hoàn thành.

Hệ thống không thể ép buộc ký chủ, dù là nó cũng đành bó tay. Một lúc sau, hệ thống lại lên tiếng:

"Trong thương thành vị diện có một loại dược phẩm thần kinh, tên là ‘Thiên Tài Âm Nhạc’. Sau khi uống vào, trong vòng hai mươi bốn canh giờ, tức là mười hai canh giờ của các ngươi, phản xạ giữa đại não và ngón tay sẽ đạt đến trạng thái hưng phấn cao độ. Dù chỉ là một đứa trẻ mới học đàn, cũng có thể lập tức thách thức khúc nhạc có độ khó cực cao, bởi vậy mới có tên ‘Thiên Tài Âm Nhạc’."

Ngu Thanh Nhã nhíu mày: "Ý ngươi là gì?"

Hệ thống giải thích:

"Nói theo cách của các ngươi, chỉ cần ngươi biết nên ấn dây nào, gảy đàn thế nào, thì ngón tay ngươi sẽ lập tức thực hiện chính xác động tác tương ứng. Sau khi dùng dược này, ngươi không cần phải luyện tập nhiều, chỉ cần tưởng tượng trong đầu, ngón tay sẽ tự động bắt kịp tất cả động tác."

Bất kỳ loại nhạc cụ nào cũng cần thời gian dài khổ luyện. Một người học đàn mười năm và một người chỉ học một năm chắc chắn sẽ có chênh lệch rất lớn. Sự khác biệt nằm ở ký ức cơ thể.

Rất nhiều lúc, trong đầu có thể hiểu rõ, nhưng cơ thể lại không theo kịp, đó là bởi vì ngón tay chưa ghi nhớ thuần thục động tác. Chỉ khi thuần thục đến mức không cần suy nghĩ, ngón tay cũng có thể tự nhiên thực hiện, thì mới xem như thực sự nắm vững khúc nhạc.

Mà bây giờ, nàng không cần luyện tập lâu dài nữa, dược vật này sẽ giúp nàng tạo lập phản xạ.

Nghe qua thì có vẻ như đây là một loại dược nghịch thiên, nhưng Ngu Thanh Nhã lại rõ ràng chững lại, không lập tức đồng ý.

Dù không hiểu hết thuật ngữ của hệ thống, nhưng chỉ cần nhìn từ ngữ, nàng cũng có thể đoán ra đại khái.

Dược phẩm thần kinh… Hiệu quả còn mạnh đến thế…

Vậy sau khi uống vào, nó sẽ gây tổn hại thế nào đến não bộ?

Ngu Thanh Nhã trầm mặc. Hệ thống biết nàng đang nghĩ gì, nhưng cũng không thúc giục, hoàn toàn bày ra dáng vẻ "lời đã nói hết, muốn mua hay không tùy ngươi".

Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ trước mắt.

Ngày mai là một dịp trọng đại, không biết bao nhiêu danh môn vọng tộc, thanh niên tài tuấn sẽ có mặt. Nếu nàng có thể danh chấn yến tiệc, trở thành tâm điểm chú ý, thì đó sẽ là vinh quang nhường nào. Chỉ cần danh tiếng vang xa, sau này khi nàng trở thành hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, chẳng lẽ còn lo không tìm được dược liệu quý giá để bồi dưỡng thân thể sao?

Ngu Thanh Nhã cắn răng nói: "Được. Cần bao nhiêu điểm tích lũy?"

Tất cả vật phẩm thuộc danh mục dược liệu trong thương thành hệ thống đều có giá cắt cổ. Khi nghe báo giá, Ngu Thanh Nhã suýt nữa thất thố mà kêu thành tiếng.

Gần một nghìn điểm!

Một nhiệm vụ bình thường của nàng chỉ kiếm được năm sáu chục điểm, nếu mua loại dược này, thì toàn bộ số điểm tích lũy từ trước đến nay, kể cả gói quà tân thủ mà nàng thề rằng sẽ không bao giờ đụng vào, đều sẽ bị tiêu sạch.

Điều này đồng nghĩa với việc, nếu không nhanh chóng kiếm lại điểm tích lũy, nàng sẽ không còn bất kỳ nguồn tài nguyên nào để sử dụng. Khi đó, hệ thống này chẳng khác gì một thứ vỏ rỗng vô dụng.

Hơn nữa, thuốc giảm đau của Ngu Lão Quân không thể ngày nào gián đoạn. Chi phí thuốc thang luôn đè nặng lên nàng như một món nợ lãi cao ngất ngưởng. Hiện tại đã khó thở, nếu tài khoản bị quét sạch, chỉ cần xảy ra một biến cố nhỏ, hậu quả sẽ khó mà lường được.

Ngu Thanh Nhã lưỡng lự, vừa khao khát danh vọng, lại không muốn đánh mất cảm giác an toàn.

Hệ thống kiên nhẫn chờ thêm một lát rồi thúc giục: "Ký chủ, ngươi suy nghĩ xong chưa? ‘Thiên Tài Âm Nhạc’ số lượng có hạn, nếu ngươi không quyết định nhanh, kho hàng trong thương thành sẽ hết sạch."

Bị giục đến mức thái dương giật giật, Ngu Thanh Nhã cảm thấy mình như một con bạc, càng sợ hãi lại càng dốc hết toàn bộ vốn liếng: "Được, ta mua!"

Thời tiết những ngày này càng lúc càng lạnh.

Ngu Thanh Giai sau khi thức dậy liền dựa vào tháp, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, nàng ngáp dài một cái, càng không muốn cử động, chỉ muốn tiếp tục nằm yên.

Mộ Dung Viêm bước vào, vừa thấy nàng lại co rúc trên giường, ngáp ngắn ngáp dài, lập tức lộ vẻ ghét bỏ: "Cả ngày nằm ì một chỗ, ngươi không thấy khó chịu sao?"

"Không đâu, nằm thế này thoải mái lắm."

Ngu Thanh Giai cực kỳ ghét vận động, lần trước bị Ngu Văn Tuấn đuổi đi tập bắn cung, suýt nữa nàng mất nửa cái mạng. Bây giờ không ai quản, nàng có thể lười biếng cả ngày mà không cần nhúc nhích.

So với nàng, Mộ Dung Viêm sống đúng như một thiếu niên tràn đầy sức sống.

Đúng lúc Mộ Dung Viêm bước vào, Ngu Thanh Giai xuống giường, đi sang bên kia lục tìm thứ gì đó:

"Ta về suy nghĩ lại, cảm thấy đoạn phổ hôm qua xử lý thế này sẽ hay hơn..."

Nàng vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng càng lật tìm, sắc mặt càng lạnh đi.

Không cần hỏi, Mộ Dung Viêm cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Đối với hắn, đó chỉ là một bản nhạc viết tùy hứng, nhưng Ngu Thanh Giai lại không nghĩ vậy.

Trên đó có bút tích của cả hai người. Bây giờ nó bị Ngọc Bình lấy trộm, còn rơi vào tay Ngu Thanh Nhã, không hiểu sao nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nàng mặt lạnh, bước thẳng ra ngoài viện:

"Ngọc Bình đâu?"

Ngọc Bình đang rảnh rỗi trốn tránh việc, đột nhiên nghe thấy tên mình, vội vàng ló mặt ra:

"Tiểu thư, nô tỳ ở đây."

Ngu Thanh Giai chẳng buồn khách sáo, trực tiếp hỏi:

"Ngươi đã vào thư phòng của ta?"

"Vâng. Nô tỳ lau bình hoa, còn tiện thể quét bụi trên giá sách..."

"Vậy bản nhạc phổ của ta, xem ra là mất sau khi ngươi rời đi?"

Nghe đến hai chữ 'nhạc phổ', Ngọc Bình rõ ràng chần chừ một chút:

"Nô tỳ..."

"Lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, thì ra ta đã quá xem nhẹ ngươi."

Ngọc Bình còn đang thấp thỏm không biết tiểu thư có ý gì, giây tiếp theo đã nghe giọng nàng lạnh lẽo như băng:

"Quỳ xuống."

"Lục tiểu thư..."

"Nếu ngươi đã hay quên, vậy ta giúp ngươi ghi nhớ lâu hơn. Không cần chọn chỗ, cứ quỳ ngay đây đi. Bao giờ nhớ ra bản nhạc bị rơi ở đâu, lúc đó hãy đến báo lại cho ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK