Kết thúc mọi người ra về, còn lại hai người bảo vệ thành, đó là Trúc Thanh và Nhất Tôn. Trúc Thanh đã quá mệt mỏi liền dựa vào vai Nhất Tôn nhìn bầu trời đầy sao
“Hôm nay bầu trời thật đẹp, trăng thật tròn sao thật sáng” Trúc Thanh nói nhỏ với Nhất Tôn
“Lâu rồi hai đứa mình chưa ngắm sao nhỉ” Nhất Tôn tâm trạng thoải mái nói
Cả hai người kể về chuyện lúc mới quen rồi lúc giận hờn, lúc ngu ngơ làm một vài người trong thành và lính canh trên tường thành thấy cảm thấy rung động. Rung động ở đây là tình cảm hai người bọn họ thật tốt đẹp, họ nhẹ nhàng đi qua để lại không gian cho hai người.
…. Thời gian trôi qua, Trúc Thanh đã nằm ngủ từ lúc nào, chắc do cô đã quá mệt mỏi ngày hôm nay. Một người lính cùng canh gác tới chỗ anh nói “Ngài đi nghỉ ngơi có chuyện gì chúng tôi sẽ báo!”.
“Vậy anh lấy tôi cái gì ấm ấm cho vợ tôi được không?” Nhất Tôn quay qua người lính nhẹ nhàng hỏi
“Dạ được” Anh đó nhanh chóng tìm một chăn gối nệm mang ra cho Nhất Tôn rồi dặn dò có gì cứ kêu và quay đầu đi làm việc. Nhất Tôn nhấc người Trúc Thanh đặt lên nệm rồi đắp chăn cho nàng nhưng người lính lại bất ngờ quay lại.
“Thưa Ngài có rất nhiều chuyển động đang hướng tới” Anh lính hốt hoảng báo
Nhất Tôn lấy ngón chỉ che miệng ra hiệu nói nhỏ rồi dặn dò “Để một mình tôi giải quyết được rồi đừng đánh thức cô ấy hay mọi người!”
“Dạ có quá nguy hiểm không?” Anh lính có phần lo lắng nhưng anh đã thấy được sức mạnh trước đó của Nhất Tôn nên không dám khinh thường.
Nhất Tôn đứng dậy vận động sức mạnh, một dàn dây leo bao quanh hết tường thành, anh làm điều này ngoài giúp tường thành chắc hơn còn làm quái vật chúng độc nếu chạm tới.
Nhất Tôn hỏi quái vật hướng nào, rồi anh nhảy xuống tường thành ngắm thẳng tới bầy quái vật đang tiến tới. Lúc anh chạm mặt chúng thì rất xa tường thành, những lính canh chỉ nhìn thấy ánh sáng của cuộc chiến khốc liệt.
Đến sáng Trúc Thanh tỉnh dậy, nàng thấy xác những con quái vật nằm dải đểu xung quanh thành, nhìn thấy sợi dây leo cuốn quanh tường thành, cô ấy đoán điều Nhất Tôn làm. Nhưng nhìn xung quanh không thấy Nhất Tôn đâu, bỗng có tiếng la của một người lính “Ngài ấy về rồi”.
Phía xa xa hình dáng Nhất Tôn đang từ từ lê bước tới, trên người còn lưu lại vết tích của cuộc chiến. Những chiếc máy cảm biến chuyển động để xác định quái vật tầm xa báo không còn chuyển động nào ngoài đó.
“Tức là tất cả lũ quái vật đã bị Ngài ấy tiêu diệt” một anh lính hét lớn
Nhất Tôn thu hồi những dây leo xung quanh thành, cổng thành mở ra Trúc Thanh chạy nhanh tới chỗ anh và ôm anh thật chặt. Ánh mắt của Trúc Thanh như muốn khóc, Nhất Tôn giỗ dành “anh đi có xíu đã khóc rồi”
“Em lo chứ bộ” Trúc Thanh bủi môi nói
“Em yên tâm với sức mạnh anh bây giờ thì khó mà gặp nguy hiểm, với lại anh có một con ắc chủ bài để đào tẩu mà.” Nhất Tôn mặt tự đắc nói
Vào trong thành, Nhất Tôn cùng Trúc Thanh để việc bảo vệ thành lại cho 10 đội trưởng và anh đưa ra 1000 viên kinh nghiệm cho bọn họ. Mục đích để tăng tài nguyên trong việc bồi dưỡng nhân tài và sẽ nhiều “quái triều” (đợt quái vật tấn công) từ cánh cổng khác. Nhất Tôn xác định sức mạnh bây giờ của 10 đội trưởng là không vấn đề gì, việc quan trọng bây giờ thông tin từ những thành khác.
…Nhất Tôn và Trúc Thanh được chở tới một ngồi nhà bên ngoài nhìn vẻ bình dị nhưng bên trong đầy đủ tiện nghi. Sau khi vào nhà, Nhất Tôn đưa cho Trúc Thanh 500 viên kinh nghiệm với một cách thần kỳ. “Phóc” Nhất Tôn đã dịch chuyển chỗ chuyển tới chỗ cô. Theo lời kể của Nhất Tôn, kỹ năng này là của Thị Trưởng cũ mà anh nhận được, nó được gọi “Kiểm soát không gian”. Mỗi khi gặp nguy hiểm anh có thể dịch chuyển bất cứ nơi đâu, Nhất Tôn đeo cho Trúc Thanh một sợi dây chuyền có một viên ngọc màu đen. Anh nói nếu gặp nguy hiểm em chỉ cần bóp nát viên ngọc này thì anh lập tức xuất hiện kế bên em.
Nhất Tôn xem đồng hồ thời gian sự kiện tiếp theo đang đếm ngược còn 6 tháng nữa. Nhất Tôn nói với Trúc Thanh, anh sẽ đi ra bên ngoài thăm dò tình hình một thời gian để chuẩn bị cho sự kiện sắp tới. Nhất Tôn dặn dò Trúc Thanh cùng ở đây bảo vệ mọi người vì cô là người có thực lực mạnh nhất ở đây. Lúc đầu, Trúc Thanh không chịu chấp nhận nhưng vì Nhất Tôn năn nỉ và biết khả năng anh nên đành đồng ý.