“Thu lại” những luồng năng lượng đầy màu sắc đang bay quanh anh tức tắc chui vào cơ thể, lúc này mọi người mới nhìn rõ đó là Nhất Tôn. Người dân vui mừng reo hò “Thị Trưởng, đó là Thị Trưởng của chúng ta”, họ như “gặp được cơn mưa sau nhiều ngày nắng hạn”, tất cả nỗi niềm đều biến mất dưới sự xuất hiện của Nhất Tôn, điều này đồng nghĩa là gánh nặng dồn hết lên đôi vai của Nhất Tôn.
Trúc Thanh nhìn thấy Nhất Tôn trong lòng nàng “vừa vui mừng vừa lo lắng”, “nàng lo sợ một mình anh có thể chống chọi được không?” nàng bắt đầu ngồi thiền để hồi phục nhanh chóng hỗ trợ cho Nhất Tôn. Các đội trưởng thân mang đầy thương tích nhưng khuôn mặt nở lên niềm vui sướng.
Lũ quái vật di chuyển đằng sau dưới sự chỉ huy con đầu đàn, quân số bọn chúng đã mất gần một nửa bởi chiêu vừa nãy, con đầu đàn phải ra mặt đối phó với mối nguy phía trước. Nhất Tôn thì đang đứng một mình đối mặt với lũ quái vật, đặc biệt là con đầu đàn.
Hai bên chẳng đợi nhau được lâu, con đầu đàn và Nhất Tôn lao thẳng vào nhau dưới sự chứng kiến của hai bên, tất cả khán giả đều chỉ đứng nhìn không tham chiến. Cú va chạm đầu tiên đã làm cảnh vật gần đó tang hoang, cả hai lui về phía sau lấy đà nhảy vào nhau tiếp chiến, lực đạo tỏa ra làm mặt đất cứ thế rung chuyển và lủng lỗ.
Loài người và quái vật đều hiểu được bọn họ không có khả năng tham gia vào cuộc chiến này, áp lực bọn họ tạo ra có thể lập tức xé nát thân thể một người khỏe mạnh đứng gần. Sau một lúc va chạm, cơ thể Nhất Tôn tổn thương không đáng kể bởi sức mạnh hệ Kim, ngược lại cơ thể của con đầu đàn mang đầy thương tích nhưng lại có khả năng phục hồi đáng kinh ngạc.
Nhất Tôn tận mắt chứng kiến những vết thương anh tạo ra trở lại bình thường, trong đầu anh liên tục hoạt động tìm ra cách, anh dịch chuyển tung ra một sát chiêu phía sau. Cơ thể đầu đàn lõm một lỗ lớn nhưng một chiêu này không tiêu diệt nó ngay được, đối đầu thế này cũng không phải cách hay. Con đầu đàn không để Nhất Tôn suy nghĩ, nó từ miệng xuất ra một trùm tia lửa bắn về phía anh. Nhất Tôn cũng không phải dễ đối phó, từ trong chiếc nhẫn không gian, anh lấy ra một chiếc khiên do Tiểu Nham làm ra đỡ lấy tia lửa đó. Mọi người đều thắc mắc tại sao chiếc khiên đó có thể đỡ nổi nguồn năng lượng do con đầu đàn tạo ra, khuôn mặc bọn họ điều biểu hiện một nét nghi vấn và ngay cả Tiểu Nham người tạo ra chiếc khiêng cũng hiểu được “nó là một chiếc khiên loại cũ, sao có thể chịu được lâu đến vậy!”
Trong khi mọi người đang thắc mắc, Nhất Tôn là người duy nhất biết tại sao, tay anh đang truyền năng lượng hàn khí vô chiếc khiên khắc chế lại hoàn toàn thứ năng lượng đang tấn công vào. Thêm vào đó, tia lửa của con đầu đàn chỉ thuần là năng lượng, không có chút lực sát thương vật lý nào trong đó, nên chỉ cần một nguồn năng lượng khắc chế được nó sẽ không bị tổn thương nào.
Nhất Tôn dùng chiếc khiên tiến gần tới con đầu đàn vẫn đang phun tia lửa, anh dùng lực vào chiếc khiên vả ngang vào đầu của nó làm nó văng ra. Chiếc khiên bây giờ lại cứng cáp hơn hẳn, thì ra Nhất Tôn lại tiếp tục truyền năng lượng hệ Kim vào chiếc khiên. Nhất Tôn thừa thế triệu hồi kim loại từ robot về tạo ra hàng trăm mũi kim loại nhỏ, anh dồn năng lượng màu xanh của mình vào những cây mũi kim đó, tức tốc bắn về phía con đầu đàn đang nằm. Lớp da dày cộm của nó làm không ít mũi kim bật ra, Nhất Tôn không từ bỏ tập trung cho nhiều nhất mũi kim xuyên vào thịt con đầu đàn. Cuối cùng, một vài mũi kim của Nhất Tôn cũng đã găm vào phía trong lớp da, con đầu đàn đứng dậy gồng cơ thể một cái làm mũi kim loại tức tốc bắn ra ngoài.
Mọi người trên thành khuôn mặt buồn rầu “mọi cố gắng của Thị Trưởng lại dễ dàng bị phá vậy ư”
Mọi ánh mắt lại sáng lên “Mọi người xem con đầu đàn bị gì kìa!”
Con đầu đàn vừa đứng dậy lập tức ngã xuống, màu sắc trên cơ thể nó có chút kỳ lạ. Nhất Tôn khuôn mặt nở một nụ cười bí ẩn, anh đã reo độc trong những mũi kim, đây chính là sức mạnh của hệ Mộc.
Chất độc đang lan khắp cơ thể của con đầu đàn làm nó đứng yên một chỗ, bên trong cơ thể khả năng hồi phục và chất độc đang đối kháng với nhau, cơ thể của nó bắt đầu bé lại nhưng đổi lại khả năng phục hồi cực kỳ kinh khủng. Nhất Tôn cũng không để nó dễ dàng hồi phục như vậy, anh lao tới sử dụng vũ khí và những đòn đánh, trực diện tấn công vào con đầu đàn. Sau vài cú đánh, Nhất Tôn cảm thấy da thịt của nó lúc này không còn cứng như trước, anh đoán do nó dồn hết khả năng vào phục hồi, tốc độ hồi phục siêu cấp của nó làm vết thương bên ngoài anh tạo ra đều biến mất.
Nhất Tôn bây giờ suy nghĩ “con đầu đàn đang bất động, nếu không chiếm lấy thời cơ này, khả năng phục hồi bài trừ hết chất độc thì lại vất vả lại từ đầu”. Suy nghĩ là thế, Nhất Tôn lập tức triệu hồi những cây leo cuốn lấy toàn bộ cơ thể của con đầu đàn, với lớp da mỏng đi những sợi dây leo dễ dàng đâm xuyên qua thịt truyền chất độc vào.
Vấn đề bây giờ chỉ là thời gian chờ đợi, ánh mắt Nhất Tôn bây giờ di chuyển từ từ ngó qua những con quái vật bình thường, làm bọn chúng cũng lộ lên một nét rụt rè khi không còn con đầu đàn hỗ trợ. Nhất Tôn dịch chuyển một cái đã xuất hiện trước mặt một con quái vật, tung một đấm làm một khoảng không phía sau khói bụi, một đấm này phá tan cơ thể của những con quái vật đứng trong phạm vi chục mét.
Nhất Tôn lại bất ngờ xuất hiện trên bầu trời, tay anh đang cầm một quả cầu lửa, gồng lên một cái cánh tay anh ném thẳng xuống đất tạo ra một biển lửa dung nham. Cánh tay khác Nhất Tôn lại chỉ ngón tay của mình xuống đất, vùng đất nơi đó lập tức đóng băng, kế tiếp hàng loạt khối băng trên trời rớt xuống.
Thời gian trôi qua, Nhất Tôn cứ thế dẹp loạn gần hết những con quái vật bình thường, ở bên đây những sợi dây leo bắt đầu có sự chuyển động …