Điều này thật đặc biệt, từ trước nay Mộc Lan là cô gái mạnh mẽ không dưới sự bảo vệ của ai, khả năng của cô cũng không cần người đàn ông mạnh mẽ nào bảo vệ. Cô được người đàn ông khác gọi với tên khác “Bông hồng có gai”, cô có rất nhiều người theo đuổi nhưng không ưng ý bất kỳ ai.
Khi cô chủ động bước tới cạnh Nhất Tôn, cảnh tượng này được nhiều người chứng kiến, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn một cô gái đang thẹn thùng tỏ tình với một chàng trai, cảnh tượng này nay lại kỳ lạ đến như vậy.
Trong đầu Mộc Lan hiện lên nhưng suy nghĩ “Một người thật đặc biệt. Anh ấy đã bảo vệ và cứu mạng mình. Còn động viên và đưa ra lời khuyên lúc mình mất bình tĩnh. Mình cần người đàn ông này đến suốt cuộc đời.”
Chính hành động đó đã làm cho trái tim cô gái nổi lên một chút gì đó lay động, dẫn tới cô chủ động tiến tới làm quen và đây là hành động thẹn thùng lần đầu tiên của cô với một người khác giới. Xét về vẻ đẹp và hình dáng bên ngoài của cô thì bất cứ cô gái nào đối mặt cũng phải dè chừng vài phần. (Dáng vẻ bên ngoài của cô có một chút gì đó nổi trội hơn Hỏa Phượng)
Nhất Tôn bình tĩnh xử lý tình huống “Chuyện này để sau hãy nói!”, anh cầm tay Mộc Lan đi vào trong để tránh mọi việc đi quá xa. Chính hành động này làm Mộc Lan tưởng Nhất Tôn đã đồng ý.
Đang được Nhất Tôn nắm cô tay, Mộc Lan bỗng khựng lại nhớ ra một chuyện, em gái của cô ấy đã tỉnh nhìn thấy hành động của chị mình, ánh mắt cô gái sáng lên nở một nụ cười chêu đùa.
Mộc Lan đã thấy em gái mình đứng trước mặt Nhất Tôn, nhìn từ chân đến đầu xem xét tỉ mỉ từng cọng tóc. Hành động này làm Nhất Tôn cảm thấy khó hiểu, anh liền nói “Cô đây là?”
Mộc Lan phía sau chen vào “Đây là em gái của em (xưng em rồi), nó tên Mộc Hoa, tính cách nó hơi.. nhí nhảnh”, Mộc Lan thở dài một tiếng.
Mộc Hoa sau khi xem xét liền đưa tay ra làm quen “Chào anh rể!”
Nhất Tôn “Gì mà anh rể?”
Mộc Hoa “Không phải đang nắm tay chị em không buông sao. Haha”
Nhất Tôn giật mình liền vội bỏ tay ra, Mộc Lan phía sau mặt đã ửng đỏ với câu nói của đứa em “Con bé này!”
Mộc Hoa nhìn chị ôm bụng cười.
Nhất Tôn thở dài một tiếng, suy nghĩ tương lai lại có biến lớn rồi, khuôn mặt có vẻ cười khổ (Trúc Thanh biết được cạo đầu Nhất Tôn mất thôi). Nhất Tôn suy nghĩ “Xong cuộc chiến ở chiến trường này, 5 người Nhất Tôn, Ba Động, Lão Nhị Tam Tứ nhanh chóng lên đường, đến lúc đó là thoát được mối tình cảm này.”
Mộc Lan “Anh suy nghĩ gì vậy?”
Nhất Tôn “Không có gì, ta đang suy nghĩ về đàn anh của ta, Lão Tứ của ta đang cảnh quan Rừng Gai”
…..
Bây giờ ở chiến trưởng chỉ còn hai nửa cảnh quan, một là Rừng Gai và hai là Gai Sắt. Lão Tứ đang ở cảnh quan Rừng Gai đang cố gắng né tránh những sợi dây gai liên tục quất tới. Đặc biệt hơn, càng vào bên trong những sợi dây gai còn có nọc độc, vào xa hơn nữa là khói độc từ những sợi dây leo tỏa ra cực kỳ nguy hiểm.
Ở đoạn đầu, hầu hết mọi người có thể vượt qua nhưng bước qua những sợi dây leo độc số lượng người còn sót lại chỉ vọn vẹn đầu ngón tay. Chất độc từ những sợi dây leo này không hề đơn giản, một vết xước nhỏ đủ để chất độc ngấm vào người “nhẹ thì bất tỉnh, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng”, chính vì độ nguy hiểm của cảnh quan này đem lại nên cho dù khắc hệ cũng không dễ dàng vượt qua. Lão Tứ là thuộc những người còn trụ lại, với bản chất sức mạnh là côn trùng, anh dễ dàng di chuyển qua chỗ gai góc.
Ở hậu phương, những người bị chất độc này tác động vào người đang khốn khổ lăn lộn ra đất, những trị thương đang cố hết sức triệt giảm chất độc trong cơ thể này một cách khó khăn.
Một người trị thương mệt mỏi sau khi phá hết chất độc của một chiến binh nói “Chất độc này thật kinh khủng nếu ngấm một lượng lớn thì coi như vô phương cứu chữa. Người chiến binh đó sau khi chữa lành cũng bị ám ảnh không dám vô đó lần nữa” giọng nói có vẻ trầm và hoảng sợ.
Lúc này bất ngờ Không Thời phía sau vỗ vai Nhất Tôn nói “Chúc mừng Lão Ngũ ngươi mà chúng ta đã vượt qua 3 cảnh quan. Ngươi thấy cảnh quan trước mặt này thế nào?”
Nhất Tôn bất ngờ nhìn Không Thời đã phục hồi gần như hoàn toàn “Sao ông ở đây, đãng lẽ ông đang chiến đấu chứ!
Không Thời “Ta đang cho mọi người đi thăm dò trước! Ta căn dặn mọi người giữ khoảng cách làn khói độc kia. Ngươi nghĩ sao câu hỏi của ta!”
Nhất Tôn suy nghĩ một tí câu nói của ông “Nguy hiểm! Nói cảnh quan Rừng Gai khó nhất ở đây ngài có tin không?”
Mộc Lan đứng kế bên tiếp lời “Không Thời ông tính gì với Lão Ngũ huynh vậy?”, khi nhắc tới từ “Lão Ngũ” giọng cô ngọt ngào đến lạ thường.
Không Thời đã nghe tin nhờ Nhất Tôn giúp đỡ mà cảnh quan Bão Sét đã bị phá, còn vài tin đồn Mộc Lan đã cảm nắng người giúp đỡ thì ông vẫn chưa tin, ông hiểu Mộc Lan cô gái thế nào “khó gần và độc lập”. Nhưng khi chứng kiến Mộc Lan đang bênh Nhất Tôn, ông bất ngờ tin đồn đó có vẻ chính xác.
Không Thời quay qua Mộc Lan cười lớn “Cô vừa vượt cảnh xong không nghỉ ngơi, lại đi theo tiểu tử này tới đây?”
Mộc Lan nổi đóa “Ta thích ở đây đó, hôm nay tính ra lệnh cho tôi luôn, hay. Mà này ông tính cho anh Lão Ngũ vào cảnh quan này hả, chất độc ở mỗi loại sức mạnh hệ Mộc khác nhau nên ông đừng nghĩ anh ấy có thể kháng được tất cả.”
Nhất Tôn cũng khẽ gật đầu với quan điểm của Mộc Lan, anh quay qua khuyên Mộc Lan nên hồi phục lại sức mạnh để chuẩn bị cuộc chiến.
Mộc Lan đỏ mặt “Dạ” rồi cùng Mộc Hoa trở vô hậu phương.
Không Thời nghe tiếng “Dạ” của Mộc Lan mà nổi hết da gà “Con đả nữ này hôm nay nó dịu dàng thấy ớn”.
Không Thời thấy cảnh quan Rừng Gai không ổn đưa Nhất Tôn qua cảnh quan Gai Sắt, cả hai cùng nhau di chuyển. Càng di chuyển Nhất Tôn càng cảm giác được sự quen thuộc, khi cả hai bước tới cảnh quan Gai Sắt, mắt của Nhất Tôn sáng rực như nhìn thấy một kho tàn.
Đúng như vậy, một lượng kim loại nguyên chất trước mặt, tình cảnh này anh chỉ muốn nhảy tới thu hết vào mình. Khó khăn bây giờ thân phận không phù hợp, Nhất Tôn không thể cứ thế mà thu hết chúng vào người như thế được.
Không Thời bỗng vỗ vai Nhất Tôn “Lão Ngũ ngơi xem bên kia hình như có vấn đề lớn rồi”
Nhất Tôn vội nhìn theo phía tay Không Thời đang chỉ, một nhà lao bằng gai đang co lại bao quanh một nhóm người trong đó. Tất cả người trong đó như cá nằm trên thớt sử dụng sức mạnh của mình nóng chảy những ngọn gai sắt đang mọc ra, bọn họ đã tiến vào đủ sâu nơi mà những ngọn gái sắt bây giờ mọc lên với tốc độ cực nhanh.
Một người đàn ông nổi trội đứng trước tất cả mọi người tạo ra một khồi cầu kết giới bằng hỏa diệm, bất cứ mũi gai nào tiếp xúc vào đều bị nóng chảy. Ông ta tên Hỏa Nhãn là chỉ huy và bạn thân của Không Thời, sức mạnh của ông có thể khống chế tình hình này nhưng năng lượng của ông đang giảm theo thời gian. Khi cạn kiệt năng lượng cũng là lúc mọi thứ trở nên tệ hại, Không Thời ở ngoài ánh mắt đang tập trung vào hết cảnh hiểm nghèo này.
Không Thời suy nghĩ “Bây giờ mà lỗ mãng càng làm thêm gánh nặng của Hỏa Nhãn. Hay hỏi Lão Ngũ xem anh ta có cách giải quyết nào không?”
Không Thời nhìn qua Nhất Tôn thì từ lúc nào anh ta đã biến mất, ông quay tứ hướng những cũng không thể tìm thấy.
Khoảng cách nhóm Hỏa Nhãn tới con đầu đàn hệ Kim chỉ con 50 mét, anh mắt đã tới nhưng chiêu thức thì không thể chạm vào. Trong đầu Hỏa Nhãn suy nghĩ bao nhiêu kế sách nhưng không có cái nào là thực hiện được, chính lúc này ông cảm thấy chút nữa thôi năng lượng của mình sẽ hết, những con người đi theo mình sẽ bị ngọn gái sắt này đâm tới mà mất mạng, trong mắt ông bắt đầu đỏ lên vì buồn về vô số tính mạng.
Những ngọn gai sắt tự nhiên ngưng mọc lại tất cả bị cuốn vào chỗ con đầu đàn hệ Kim đang cư ngụ, cơ thể con đầu đàn bao bọc bằng một lớp kim loại vàng óng như một quả trứng. Không chỉ chỗ Hỏa Nhãn mà toàn cảnh quan đều tình trạng thế này, nếu nhìn ở gốc độ người khác thì ai cũng nghĩ quả trứng đang hút kim loại trên chiến trường về. Nhưng về góc độ Nhất Tôn, từ lúc nào anh đã dịch chuyển mình tới con đầu đàn và đặt tay mình lên lớp bảo vệ con đầu đàn, thứ kim loại nguyên chất đang bị Nhất Tôn hút vào lòng bàn tay của mình và chứa chúng trong không gian ẩn của anh.
Chỉ trong mấy phút, Nhất Tôn đã hút hết kim loại vào người kể cả lớp vỏ lẫn lớp giáp bao quanh con đầu đàn hệ Kim, để lộ ra cơ thể trần trụi của nó. Sau khi lấy được lợi ích, Nhất Tôn cho nó một đấm văng vào phía trong.
Cảnh quan Gai Sắt đã phá, Nhất Tôn di chuyển ra nhóm chỉ huy Hỏa Nhãn.
Nhất Tôn đưa tay chào “Tôi tên Lão Ngũ”
Hỏa Nhãn cũng đã được người bạn thân của mình kể qua “Tôi là Hỏa Nhãn đã được nghe danh Lão Ngũ”
Nhất Tôn “Chúng ta mau di chuyển, mọi người trong nhóm đã mệt mỏi, cảnh quan kia ập vào hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Hỏa Nhãn nhìn qua một loạt người đang thở gấp vì vừa thoát khỏi cửa tử, ông ra lệnh mau chóng rút lui. Trong đầu Hỏa Nhãn còn vô số câu hỏi, về tới hậu phương sẽ hỏi thật tường tận.