• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng theo kế hoạch, lớp kết giới dần dần biến mất, kế tiếp đó là một quả pháo sáng màu đỏ được bắn lên bầu trời. Những bóng người ngoài thành từ chỗ khuất bắt đầu xuất hiện, số lượng ngày càng đông, binh lính trên thành chỉ tay đếm “10, 20 … 100 … 396…”. Một thành bé làm sao trống chọi được số lượng binh đoàn người lạ này, kết hợp thêm vào đó còn có trong ngoài phối hợp.

Trúc Thanh nhìn thấy quân số liền cảm thấy bất an vì chênh lệch về quân số quá lớn, Hỏa Phượng thì khuôn mặt nổi lên niềm hào hứng vì chuẩn bị được chiến đấu. Các đội trưởng thì lúc nào cũng sẵn sáng chuẩn bị nghe lệnh chiến đấu.

Phía ngoài thành, có một tên vô cùng đặc biệt với ánh mắt đảo qua đảo lại khắp nơi, hắn có sức mạnh thiên lý nhãn đang quan sát động tĩnh trong thành. Bỗng hắn phát hiện một điều gì đó và báo cáo ngay với người chỉ huy đám người lạ này “Ngài Thổ Long, tôi thấy đám người này hình như đã biết trước sự xuất hiện của chúng ta!”

Thổ Long suy nghĩ một lúc “Ngươi hãy xem tên Thôi Đát đang ở đâu?”

Tên thiên lý nhãn nhìn một vòng thì phát hiện vị trí của Thôi Đát “Đúng như ngài dự đoán, Thôi Đát đã bị bắt giữ”

(Tại sao tên Thổ Long lại tìm Thôi Đát bởi vì anh ta có sức mạnh khi chết đi sẽ xảy ra dị tượng)

Thổ Long khuôn mặt nổi lên những đường gân tức giận “Lôi em gái của Thôi Đát ra đây”

Trên tường thành, con tin của Nhất Tôn, Thôi Đát sau khi thấy em gái mình đang bị Thổ Long bóp cổ nhấc bổng đưa lên phía trước, anh ta liền vùng vẫy vô cùng kích động. Thôi Đát hai dòng nước mắt chảy ra, rồi anh ta nhìn qua Nhất Tôn nói một cách cầu khẩn “Tôi biết không có quyền xin anh điều gì, nhưng xin anh hãy cứu lấy người em gái của tôi đang bị tên chỉ huy Thổ Long bóp cổ. Nó tên Thôi Ninh.”

Màng kế tiếp, cả thân thể Thôi Đát dần bay lên cao tan biến, tạo thành một lần sóng tỏa ra.

Thổ Long miệng nở nụ cười rồi tha chết cho người con gái đang bị hắn bóp cổ, hắn la lớn “Rút lui”

Nhất Tôn thấy sau khi Thôi Nát tan biến “cô gái đã được tha và đám người kia đang rút lui một cách kỳ lạ”.

Hiện tượng đoàn quân người lạ bỗng nhiên rút quân một cách vô cùng nhanh chóng, làm cho tất cả mọi người trong thành cảm thấy khó hiểu. Hỏa Phượng thắc mắc nhìn qua Nhất Tôn hỏi “Chuyện gì vậy anh?”

“Có biến” Bao tay và Tiểu Nhi liền thông báo một lượng quái vật cức lớn đang đổ về phía thành, lúc này thì kết giới cũng đã kịp đóng lại hoàn toàn. Nhưng Nhất Tôn lại thông báo toàn thành mức độ nguy hiểm cao nhất, Nhất Tôn đồng ý cho những người ở khu giao dịch kế bên tham chiến vì biết kẻ thù chắc chắn không dại gì ở lại nơi đây nữa.

….

Một lúc sau đó, những con quái vật đầu tiên cũng tới, bọn chúng liên tục cào cấu vào lớp kết giới. Những người không có nhiệm vụ chiến đấu liên tục hỗ trợ truyền sức mạnh vào lớp kết giới cho nó vững chắc hơn. Con về phần những người có sức chiến đấu, tất cả lại tụ tập lại nơi cánh cổng kết giới sắp hé mở.

Nhất Tôn hét lớn toàn quân “Đây là việc sống còn của toàn thành, mong mọi người đồng lòng chiến đấu. Số lượng quái vật lần này rất đông và cuộc chiến có thể kéo dài.”

Nhất Tôn quay qua những người lạ đang tham gia chiến đấu “Sự giúp sức của các bạn sẽ được đền đáp, cùng thành chúng tôi vượt qua thử thách này”. Những lời này càng làm họ phấn khích hơn, chiến đấu cho mạng sống mình còn được phần thưởng thì không gì bằng, tất cả la lớn “Đồng ý”.

Khe hở kết giới mở ra, quái vật số lượng ngày càng đông chui vào, số lượng này so với đợt mở kết giới trước đông hơn nhiều. Đặc biệt hơn là số lượng quái vật tới ngày càng đông hơn, Nhất Tôn phải sử dụng sát chiêu điều khiển những khối hình thoi sắc nhọn lẻn qua khe hở bao quanh hết chu vi của kết giới. Nhất Tôn vận động sức mạnh cho chúng vừa xoay vừa di chuyển tốc độ cao quanh kết giới, mục đích tiêu diệt hết những quái vật đang tác động lên kết giới. Tốc độ bay và xoay cực cao kết hợp với độ sắc nhọn, bất cứ con nào tới gần đều bị cắt làm đôi.

Ở bên khe hở kết giới, những người còn lại chuẩn bị tư thế chiến đấu, quái vật bắt đầu lọt qua được khe hở và con thoi của Nhất Tôn đang tàn sát bên ngoài kết giới không thể chặn hết số chúng. Sát chiêu của Nhất Tôn có khe hở, nó chỉ tiêu diệt quái vật ở một tầm nhất định, bọn chúng có thể đạp lên nhau mà nhảy vào khẻ hở.

Khi một con bắt đầu lọt qua thì có nghĩa là theo đó là một loạt con khác theo sau, bọn chúng cứ thể mà vào ngày càng nhiều. Đối với cuộc chiến lần trước có nhiều thay đổi, Nhất Tôn không thể giúp đỡ mọi người phía trong kết giới, anh phải lo phần ngoài. Khả năng chiến đấu của mọi người trong thành cũng đã được gia tăng và kinh nghiệm chiến đấu với loại quái vật này cũng đã có. Trận này lại có thêm sự giúp sức của những người trong khu giao dịch và nguyên thạch từ trận trước đã được Tiểu Nham gia tăng cho mọi người, tất cả mọi người đều được trang bị một bộ giáp rất hoành tráng (kể cả người giúp cũng có một bộ).

Hỏa Phượng lúc nào cũng là người nóng tính nhất, cô xuất phát đầu tiên lao vào tấn công những con lọt qua khe hở. Theo sau cô là tất cả mọi người dàn thành hàng bao quanh hình nón tấn công những con lọt, cứ một người kỹ năng tầm xa có một người kỹ năng cận chiến ở bên.

Ở khoảng thời gian đầu, khe hở cho qua đủ số lượng quái vật họ có thể đối phó, nhưng càng về sau mọi người bắt đầu thấm mệt, mà quái vật vẫn cứ thế đổ về. Nhất Tôn nhìn về phía mọi người, anh cảm giác được nếu không có biện pháp đặc biệt hơn, mọi người sẽ kiệt sức mà chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK