• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...

Lão Lưu giật mình khi nghe anh nói thẳng đến vậy, rồi cũng chỉ biết ngoan ngoãn cuối đầu trước Tư Thành. "Vâng! Mong ngài Quý Thành đi thong thả!"

Tư Thành ngồi xuống nhẹ đỡ Mị Dương, chìa khóa trong người cô rơi xuống đất. Anh khẽ nhặt lên bỏ vào túi áo, nhẹ nhàng bế Mị Dương đang bất tỉnh.

Đặng Minh thư ký của Lý Tư Thành, trợ thủ đắt lực của hắn, cẩn trọng nói."Ngài Lý chúng ta sẽ đi đâu ạ!?"

Tư Thành cau có nhìn anh ta khó chịu "đương nhiên là đưa cô ta về! Cậu ở lại tiếp ông Lưu cho xong chuyện cũ đi! "

"Dạ!"

Nói rồi anh bế cô nghênh ngang rời đi, mặc cho thư ký và lão Lưu nhìn theo. Anh ta đi hướng ngược lại với cái hướng âm u đáng sợ lúc sáng Mị Dương đã đi.

Hướng đó từ rong rêu mọc quanh hai phía tường dần dần biến thành cây gỗ được chạm khắc tinh xảo. Dẫn đến một nơi chỉ toàn là những con xe đắc tiền, với rất nhiều con số, xe của chủ nhà sòng bạc và xe của hắn.

Hắn nhẹ nhàng đặt Mị Dương vào con xe Bugatti La Voiture Noire màu đen sang trọng. Còn cô lại ngủ thiếp đi chẵng hay biết gì, được hắn đích thân đưa về.

Hắn nhìn cô có chút hứng thú, vuốt ve mái tóc đen tuyền có chút xoắn như sóng gợn, nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô sự lưu manh của hắn lại dâng lên.

"Phải nhỉ! Chỉ mới tròn mười bảy thôi! Mười bảy...Lâu rồi mới có hứng thú với mấy con nhóc nhỏ tuổi mặt búng ra sữa thế này!" Hắn véo vào má Mị Dương khiến cô phải nhăn nhó.

Hắn chạy xe ra ngoài nơi đó được mấy tên vệ sĩ canh giữ nghiêm ngặt thấy hắn đến liền nhanh chân, xếp hàng cúi chào nghiêm trang.

Hắn vẫn còn nhớ nhà của cô, vì nơi đó có hương hoa rất khó quên, hắn phì cười lưu manh nhìn Mị Dương như muốn ăn tươi nuốt sống. Tay hắn như thói quen định chạm vào đùi Mị Dương, nhưng chần chừ hồi lâu lại thu tay về, khuôn mặt có chút không cam tâm.

"Một con nhóc mười bảy mặt búng ra sữa thế mà lại xinh như mấy cô tròn hai mươi vậy nhỉ?!"

Đến nơi hắn xuống xe mở cửa tự nhiên như nhà của hắn, bế cô vào trong. Nhìn gó xung quanh, bế cô lên lầu, nhìn như Mị Dương là một con búp bê, một món đồ chơi.

Nhỏ con và trông rất gầy, ngược lại cơ thể hắn to khỏe và cường tráng cơ bấp khắp nơi. Như nghĩ chỉ cần một cái chạm nhẹ của hắn cũng có thể làm gãy xương của cô.

Hắn đi đến giường dịu dàng đặt cô xuống, khác với những lúc hắn thô bạo giải cứu cô.

Hắn ngước nhìn căn phòng, mấy màu sắc nhẹ nhàng này khiến hắn có chút không quen "Cũng siêng đọc sách nhỉ?! Nhưng lại nhiều tiểu thuyết quá!"

Hắn tò mò đến kệ sách, tự nhiên ngông cuồng đi tham quan khắp nơi trong phòng, cho đến khi hắn cảm thấy chán mới quay lại giường. Nhìn Mị Dương ngủ say đến mức chẵng hay chẵng biết, con mãnh thú trong người hắn dường như muốn bộc phát.

Hắn vuốt ve mái tóc rồi lại đến khuôn mặt rồi lại lước xuống ngực. Người hắn dần nóng rực lên không kìm được đã trèo lên người cô.

Mị Dương dường như biến mất trước tầm mắt hắn to con nên chẳng thấy Mị Dương đâu, hạ người hít lấy mùi hương trên cơ thể cô.

Dần hắn bộc lộ bản tính, thô bạo ôm lấy đôi chân trắng nõn vắt lên vai thô bạo lột sạch đồ trên người Mị Dương cho đến khi hân thấy thứ cần thấy.

Nhìn thấy Mị Dương vẫn chìm vào giấc ngủ không hay biết, hắn càng quá đáng hơn, tự tung tự tác dùng đôi tay to lớn đầy vết chai và sẹo lước trên người cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK