"Ta nghĩ hiện tại sẽ phát gạo luôn cho dân chúng, người tới nhiều như vậy chỉ sợ nếu như trì hoãn thì đến tối vẫn chưa xong mất"
Tiểu Phúc Tử được tân đế chỉ điểm đến hầu hạ nam hậu, đột nhiên được hầu hạ bên cạnh chủ tử có vị thế như vậy dĩ nhiên cũng sẽ dốc sức mà làm, cũng may chủ tử này vô cùng dễ chịu không có kiêu ngạo khó chịu như mấy phi tần trong cung, cho nên Tiểu Phúc Tử cũng càng không muốn rời xa chủ tử tốt như vậy, chính vì thế Tiểu Phúc Tử lúc này liền cúi đầu dạ một tiếng rồi tiến lên phía trước hắng giọng:
"Mọi người chú ý, không cần xô đẩy nhau, hoàng hậu nói ngay bây giờ sẽ phát gạo, mỗi người mười bát lớn"
Dân chúng trong thành nghe vậy liền hò vang, tuy rằng tiết trời hiện tại vô cùng khắc nghiệt, tuyết rơi phủ trắng cả kinh thành nhưng hiện tại cũng không thể làm vơi đi được sự phấn chấn trong lòng bọn họ. Tá Dịch trước tiên đứng ra lấy gạo cho một đứa nhỏ chỉ mới khoảng bảy tám tuổi, đứa nhỏ kia quần áo rách rưới, trên mặt lấm lem vết bẩn, lại nhìn thấy cái túi làm bằng vải bố rất lớn kia, Tá Dịch liền nhíu mày cúi xuống khẽ hỏi:
"Mười bát gạo này có thể cầm về được hay không, sẽ rất nặng đó"
Đứa nhỏ kia ngay lập tức mếu máo, tưởng rằng Tá Dịch sẽ không phát gạo cho mình liền quỳ phục xuống đất:
"Hoàng hậu, mẫu thân của thảo dân bị thương ở chân cho nên hôm nay không thể tới, nhà của thảo dân còn có một tiểu muội mới ba tuổi, cả nhà thảo dân đã lâu lắm rồi không được ăn cơm trắng"
Tá Dịch nghe vậy liền đau lòng, y không hề có ý không phát gạo cho đứa nhỏ này mà là y sợ gạo quá nặng mà đứa nhỏ kia thân thể gầy gò sẽ không thể nào mang gạo về nhà được. Tá Dịch không ngại cả người đứa nhỏ kia bẩn thỉu liền đưa tay nắm lấy tay đứa nhỏ đó đỡ lên:
"Mau đứng lên đi, ta sẽ nói binh sĩ giúp ngươi mang gạo về đến tận nhà, còn có cho ngươi một chút bạc để ngươi chữa trị cho mẫu thân"
Nói rồi Tá Dịch liền quay sang một binh sĩ bên cạnh:
"Ngươi giúp đứa nhỏ này mang gạo về nhà đi, sau đó đến Tá phủ lấy một chút bạc đưa cho đứa nhỏ này giúp ta, cứ nói với Tá phủ là ta muốn lấy"
Binh lính kia tuân mệnh cầm lấy túi gạo trên tay rồi nhanh chóng cùng đứa nhỏ rời đi. Tiểu Phúc Tử lúc này mới đi tới bên cạnh Tá Dịch hỏi:
"Hoàng hậu, người sao lại còn phải trở về lấy ngân lượng, người có thể trực tiếp lấy từ trong cung tới mà"
Tá Dịch nghĩ rằng y vẫn chưa thật sự trở thành hoàng hậu, với lại nghe ma ma dạy dỗ, trong cung chi tiêu cái gì đều phải ghi chép lại thật rõ ràng, y cũng không thể nào tự tiện xuất bạc được:
"Không nên, bạc trong cung xuất ra phải được ghi chép rõ ràng, ta không thể nào cứ như vậy tùy tiện lấy"
Lại có một nam nhân thô kệch nhìn qua khoảng ba mươi tuổi tiến lên nhận gạo, hắn ta để ý vừa mới rồi nam hậu vì thương tình đứa nhỏ kia mà cho đứa nhỏ đó thêm ba bát gạo, còn có cho một ít bạc nữa, chính vì thế lúc này đứng ở trước Tá Dịch, ông ta cũng kể nể thế này:
"Hoàng hậu, nhà thảo dân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con thơ khờ dại, tổng cộng nhà những tám miệng ăn, không biết hoàng hậu có thể châm trước cho thảo dân thêm một chút gạo hay không?"
Tá Dịch đang múc gạo cho vào bao, vừa nghe thấy nam nhân phía trước mở miệng cầu tình liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, phát hiện ra hán tử thô kệch một thân cơ bắp, hơn nữa xem dáng dấp cũng rất nhanh nhẹn không có đau yếu gì, Tá Dich ngẫm một hồi liền đáp thế này:
"Nhà của ngươi cũng thật khó khăn, nhưng ngươi là nam nhân vẫn còn khỏe mạnh không đau ốm, có thể cố gắng một chút làm lụng, ta không thể cho ngươi thêm gạo được, có điều Tá phủ của ta hiện tại đang thiếu một vài nha hoàn, nếu như nhà ngươi có người phù hợp có thể đi đến Tá phủ hỏi một chút"
Cách xử lý này của Tá Dịch vô cùng hoàn mỹ, lời trước kiên quyết từ chối, lời sau lại giới thiệu việc làm cho gia đình ông ta khiến cho những người đứng phía sau nghe được lời nói kia cũng gật gật đầu, hán tử nọ nhận lấy bao gạo trên tay rồi vuốt vuốt chóp mũi xấu hổ đi về. Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh Tá Dịch lại không quên tán thưởng một câu:
"Hoàng hậu, người đúng là thấu tình đạt lý"
Đúng lúc này lại có một đàn chim nhạn xếp thành vòng tròn chao lượn vài vòng trên đỉnh thành, dân chúng phía dưới trầm trồ chỉ chỏ, đàn chim nhạn kia vẫn không biết bay đi đâu chỉ bay thành vòng trên đó, một vệt hồng quang thật đậm lại xuất hiện.
"Thật kỳ lạ, thật kỳ lạ..."
"Là hồng quang..."
"Là điềm tốt..."
Dân chúng phía dưới liên tục nói, bỗng một hàng dài đang xếp hàng liền tự động quỳ xuống hô vang:
"Hoàng hậu thiên tuế, hoàng hậu thiên tuế"
Lúc này ở một góc trên thành tân đế đứng cạnh một nữ tử dị tộc xinh đẹp, nữ tử kia vừa huýt một hồi sáo đàn chim nhạn vốn đang chao lượn thành vòng trên bầu trời liền bay đi rồi biến mất vào không trung. Tân đế khẽ nhếch môi cười hài lòng, nữ tử dị tộc ở bên cạnh nhìn xuống nam tử mặc áo choàng bạch sắc đang được dân chúng triều bái kia một hồi rồi quay sang hỏi tân đế:
"Hoàng thượng, người là muốn giúp người phía dưới thành sao?"
Tân đế vẫn một lòng chăm chú nhìn Tá Dịch:
"Đúng vậy"
Nữ tử dị tộc lại nhìn xuống dưới thành, đánh giá một lượt thật là kỹ càng diện mạo của nam tử mặc áo choàng bạch sắc kia, sau một hồi xem xét cẩn thận liền xoay người rời đi không nói gì nữa cả.
Phát gạo quả nhiên đến gần tối mới xong, sắp tới giờ cử hành đại tiệc chúc mừng chiến thắng, Tá Dịch lại theo Tiểu Phúc Tử đi vào trong cung. Cả người y hiện tại cảm giác có một chút bụi bặm, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng gột rửa một phen. Tiểu Phúc Tử đưa Tá Dịch đến tẩm cung của tân đế, y có một chút hoảng hốt quay sang hỏi Tiểu Phúc Tử:
"Tiểu Phúc Tử, ta muốn đi tắm, nơi là tẩm cung của hoàng thượng, ta nghĩ rằng mình không nên ở chỗ này"
Tiểu Phúc Tử tươi cười cúi người:
"Hoàng hậu, hoàng thượng nói người hôm nay mệt mỏi rồi liền muốn người đến dục trì phía sau kia thư thái"
Tá Dịch quay người lại phía sau, phát hiện ra trong tẩm cung rộng lớn này còn có một chỗ đang kéo rèm mờ ảo, loáng thoáng nhìn thấy được bên trong có một dục trì nhân tạo không hề nhỏ đang bốc lên làn khói mờ nhạt. Tá Dịch còn đang do dự thì Tiểu Phúc Tử đã nhanh chóng rời đi rồi, cuối cùng y đành phải chậm rãi tiến về phía dục trì kia, vén lấy tấm rèm mỏng màu trắng kia lên bước vào. Dục trì bên trong nhìn thật lớn, không rõ làm cách nào có thể có nhiều nước nóng đang bốc lên làn khói mỏng như vậy, buổi sáng y tới đây vẫn chưa có kịp đánh giá nơi này, thì ra ở đây còn có một dục trì như vậy. Tá Dịch xoay người nhìn về phía cửa lớn, tĩnh lặng một hồi mới chậm rãi cởi y phục bước xuống dục trì.
Chân vừa chạm xuống dục trì nóng ấm kia liền có cảm giác vô cùng dễ chịu, dục trì này cũng không thấp, nếu như y ngồi xuống khẳng định nước sẽ ngập đầu, hiện tại y đứng làm nước nóng ấm kia liền tới được ngang ngực y. Trong dục trì phảng phất có mùi xạ hương giống như là mùi hương đặc trưng trên người tân đế, y khẽ nhắm mắt hưởng thụ để làn nước ấm bao quanh thân thể mình, trong đầu hiện tại đều là hình bóng của tân đế, nghĩ đến gương mặt tuấn tú kia hai gò má của y cũng tự động mà ửng hồng, y chầm chậm mở mắt liền nhìn thấy tân đế mặc trường bào màu vàng thêu rồng vô cùng uy mãnh, y hốt hoảng vội vã quay lưng lại với tân đế:
"Hoàng thượng, người tới từ lúc nào?"
Suối tóc đen dài mềm mượt bị dục trì làm ướt, lại vừa vặn làm cho tấm lưng của ai kia như ẩn như hiện. Tân đế híp mắt, trong đầu nghĩ nam hậu của hắn hiện tại trên người không mặc gì cả, lại vừa nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt kia của y khiến cho hắn không thể nào bình thường như không có việc gì xảy ra được, tân đế khàn giọng:
"Từ lúc ngươi nhắm mắt đỏ mặt ta đã ở đây rồi"
Y có một bí mật vẫn luôn che giấu tân đế, tình cảnh hiện giờ rất dễ dàng làm cho bí mật bại lộ, y nghe thấy tiếng bước chân của tân đế, lại không dám xoay người lại phía sau nhìn xem tân đế đang đi đâu, chỉ biết được tiếng bước chân kia hình như đang tiến tới rất gần dục trì, y hốt hoảng hỏi tiếp:
"Hoàng thượng, người đến đây có việc gì sao?"
Tân đế dừng bước trước dục trì, ngắm nhìn thân thể trong làn nước trong suốt, thấy được mái tóc đen nổi trên dục trì, thấy được sống lưng mịn màng, còn thấy được cặp mông vểnh tròn không có gì che đậy, lóa mắt hơn nữa chính là bắp đùi vừa dài vừa thon thả không hề thua kém nữ nhân:
"Ta tới mang y phục cho ngươi"
Y bước lên phía trước dục trì khoảng hai bước, muốn đem khoảng cách của mình cách tân đế xa hơn, y phát hiện ra giọng nói của tân đế trầm khàn đang ở rất gần mình, y sợ tân đế sẽ xuống dục trì, lại sợ bí mật của y bị bại lộ:
"Hoàng thượng việc này không nên phiền toái người"
Tân đế muốn nhìn thấy gương mặt của y, thế cho nên liền nâng bước ở trên dục trì đi một vòng, y nhìn thấy mũi giày thêu rồng của tân đế ngay bên cạnh, y vội vã hốt hoảng xoay lưng đi. Tân đế ở trên dục trì nhìn thấy sườn nhan mềm mại nhưng chẳng thể nào nhìn thấy được gương mặt tuyệt mỹ chính diện, tân đế có điểm không đành lòng:
"Dịch Nhi, xoay người lại cho ta thấy"
Trái tim y đập nhanh đến mức y cảm thấy nó có thể nhảy ra khỏi lồng ngực của mình bất cứ lúc nào, y không nhúc nhích, chỉ có giọng nói thấp thỏm lo âu:
"Hoàng thượng, đợi ta mặc y phục chỉnh tề liền đến diện kiến người"
Tân đế vẫn không đành lòng, gương mặt ửng hồng mơ mộng vừa rồi ở trong dục trì đã làm cho tân đế đê mê, chỉ là thời gian tân đế nhìn thấy gương mặt kia quá ít vì thế lúc này tân đế mới muốn nhìn thêm một hồi:
"Dịch Nhi, xoay người lại!"
Giọng nói của tân đế mang theo ngữ điệu cứng rắn, khiến cho trái tim non nớt trong lồng ngực trái của y càng muốn hỗn loạn hơn. Y cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình, nơi đó không phải là rất dễ lộ diện, nhưng nếu như chú y một chút nhất định có thể nhìn ra được có điểm kỳ quái.
"Dịch Nhi"
Tân đế sốt ruột thúc giục, y lại càng lo âu hoảng loạn, y không xoay người lại mà cứ như thế lùi lại phía sau, đến khi tấm lưng trần chạm vào thành dục trì, y mới giật mình một cái rồi chậm rãi xoay người ngước nhìn tân đế. Tân đế đứng trên dục trì nhìn tới ánh mắt của y, tuy rằng tân đế hiện tại có một chút thất vọng vì không còn nhìn thấy thân thể y như vừa rồi nữa, có điều lại có thể nhìn thấy được dung nhan của y, không rõ do dục trì làm nung đỏ gương mặt này hay là do y vốn dĩ rất hay thẹn thùng, nhưng mà tân đế hiện giờ chỉ muốn hôn y.
Tân đế đột nhiên ngồi xổm xuống, y cả người căng thẳng bất an, tân đế vươn tay, y bắt đầu tim đập nhộn nhịp, tân đế chạm vào tóc y, bàn tay y ở dưới nắm chặt thành nắm đấm, tân đế chạm vào gương mặt của y, ánh mắt y liền lộ ra tia hoang mang rõ rệt, tân đế cúi người hôn môi y, y liền chậm rãi nhắm mắt, tân đế tách khuôn miệng của y ra, mang theo đầu lưỡi lanh lẹ kia tiến vào, cả người y ở trong dục trì này cũng chậm rãi nổi lên khát vọng.
Tân đế hỏi y rằng:
"Ta muốn Dịch Nhi ngay lúc này có được không?"
Y hoang mang, y cũng muốn tân đế nhưng y sợ tân đế sẽ ghét bỏ mình, cho nên đến cuối cùng y vẫn lắc đầu:
"Người không phải nói sẽ đợi đến ngày chúng ta đại hôn sao?"
Tân đế giống như là vẫn không muốn từ bỏ ý định, hắn đưa tay luồn vào trong mái tóc y:
"Ngươi rốt cuộc sợ hãi điều gì?"
Y cúp mắt né tránh cái nhìn giống như xem thấu nhân gian của tân đế, y im lặng cắn cánh môi móng càng khiến cho tân đế trong người ngứa ngáy. Tân đế thật kiên nhẫn ngắm nhìn y, dục vọng sau lớp y phục kia đã sớm làm tân đế trướng đau, y cảm thấy phía dưới của mình cũng bắt đầu có phản ứng kỳ quái, là tất cả mọi thứ ở phía dưới y có phản ứng kỳ quái:
"Hoàng thượng, chúng ta vẫn là đợi đến khi động phòng thì hơn"
Tân đế im lặng đánh giá y, y lần đầu tiên dám cùng tân đế đối mắt lâu đến như vậy, y rất căng thẳng, thật sự rất căng thẳng, cũng không phải là y không hề nghĩ đến chuyện ngay bây giờ sẽ thẳng thắn nói ra bí mật kia với tân đế, cũng không phải là y chưa từng nghĩ đến hậu quả nếu như hiện tại y không nói thì đến ngày đại hôn tân đế phát hiện được sẽ ra sao, nhưng mà lá gan nhỏ kia của y từ đầu đến cuối lại không dám phồng lên, cuối cùng tân đế bèn im lặng, sự im lặng kia biểu trưng cho sự thất vọng của tân đế. Y không biết tân đế vì cái gì mà thất vọng, có thể là y làm cho tân đế mất hứng, cũng có thể là tân đế đang mong chờ y nói ra sự thật mà y đang muốn che giấu.
Tân đế đứng dậy rời đi, y ở trong dục trì thở phào một hơi, sau khi xác định được bóng dáng cao lớn kia loáng thoáng biến mất sau tấm rèm trắng thì y liền bước lên khỏi dục trì, nhanh chóng mang y phục tân đế đã chuẩn bị cho y mặc vào người. Quả nhiên giống như ma ma nói, tân đế thích nhìn người mặc y phục màu trắng, y phục tân đế mang đến cho y có màu trắng cùng với chỉ bạc được thêu lên hình phượng ở hai cánh tay thật tỉ mỉ, y biết cả Thuận Thiên quốc này chỉ có một người duy nhất được phép mặc y phục thêu hình phượng, khiến cho y khi mặc y phục kia lên người cũng có cảm giác vạn phần nặng nề hơn, giống như là phượng hoàng lớn sải cánh kia đang cưỡi ở trên người y vậy. Khi y bước ra ngoài, Tiểu Phúc Tử liền mang theo một cái khay nhỏ, trên đó là ngọc bội phượng hoàng màu vàng mà tân đế tặng cho y, Tiểu Phúc Tử khom người cung kính nói:
"Hoàng hậu, ngọc bội này hoàng thượng nhắc người nhớ mang theo"
Y gật đầu tiếp nhận lấy ngọc bội, chậm rãi mang ngọc bội đeo vào bên hông rồi hỏi:
"Hoàng thượng đầu?"
Tiểu Phúc Tử nhìn y cười tủm tỉm:
"Hoàng thượng đã tới điện Chính Thiên trước rồi"
Y thở dài khẽ nói:
"Vậy chúng ta cũng đi thôi".