Lâm Nhất Phàm chậm rãi tiến vào gian phòng nhỏ trước mặt, Tiểu Thuần Tử ngồi trên ghế đang hứng chí bừng bừng sai một tiểu thái giám khác vả miệng Tiểu Hồng, ba người ở trong vừa thấy hắn vào liền đồng loạt dừng lại mọi hành động quỳ xuống thỉnh an Lâm Nhất Phàm. Lâm Nhất Phàm liếc nhìn qua gương mặt sưng vù của Tiểu Hồng liền không tiếp tục nhìn thêm nữa, trực tiếp tiến lên ghế ngồi:
"Đã nói những gì với hoàng hậu?"
Tiểu Hồng một đầu tóc bù xù rối rít cúi đầu xin tha thứ:
"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng"
Chén trà trên bàn đột nhiên vỡ vụn, không ai có thể nhìn thấy được đã có cái gì tác động vào đó, Lâm Nhất Phàm cũng không hề động nhưng ánh mắt kia lại vô cùng nguy hiểm, mọi người bên trong hít một hồi khí lạnh, Tiểu Hồng sắc mặt trắng bệch ngồi bệt xuống đất:
"Tiếp tục vả miệng cho trẫm, vả đến khi nào chịu nói mới thôi"
Tiểu thái giám vừa định đưa tay lên cao đánh xuống thì Tiểu Hồng vội vã lên tiếng:
"Hoàng thượng, nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội"
Lâm Nhất Phàm liếc mắt nhìn tiểu thái giám phía dưới kia, tiểu thái giám nọ hiểu ý liền mạnh tay mà tát xuống gương mặt sưng vù của Tiểu Hồng. Tiểu Hồng ăn đau vội vã đưa tay lên mặt che chắn, gấp gáp lên tiếng nói:
"Hoàng thượng, nô tỳ chỉ nói hoàng hậu nếu như không sinh được hoàng tử sẽ không thể ra khỏi đây"
Lâm Nhất Phàm im lặng, Tiểu Hồng cũng im lặng, không gian rơi vào trầm mặc đến đáng sợ. Lâm Nhất Phàm khàn giọng lên tiếng:
"Như thế nào là chỉ nói? Tiếp tục đánh!"
Tiểu thái giám nọ liền nhanh tay đánh tiếp, Tiểu Hồng tránh không kịp cuối cùng vẫn bị ăn tát, lại sợ hãi đến mức run rẩy cả người:
"Hoàng thượng, nô tỳ còn nói hoàng hậu khi mang thai dáng người không còn như trước nữa, sẽ không thể nào chiếm được cảm tình của hoàng thượng"
Lâm Nhất Phàm không biết từ chỗ nào lấy ra được một viên ngọc tròn nhỏ đùa nghịch trong lòng bàn tay, hắn nghe thấy những lời kia của Tiểu Hồng ánh mắt chợt âm trầm hơn rất nhiều. Tiểu Hồng nhìn thấy biết là tình thế không ổn vội vã cúi đầu:
"Hoàng thượng, cầu xin người tha mạng, cầu xin người tha mạng"
Lâm Nhất Phàm lạnh lẽo lên tiếng:
"Ngẩng mặt lên"
Tiểu Hồng hoảng sợ ngẩng mặt lên nhìn Lâm Nhất Phàm, trong lòng không hiểu tại sao lại lóe lên suy nghĩ muốn câu dẫn người trước mặt. Lâm Nhất Phàm không biểu hiện cái gì ra ngoài mặt, hắn nãy giờ vẫn âm trầm khiến cho không có bất cứ ai có thể đoán ra được tâm tư của hắn. Tiểu Hồng mang một gương mặt sưng vù không nhìn ra, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhất Phàm, trong ánh mắt còn có tia tính toán không thành thật:
"Hoàng thượng, ta nói ta..."
Lời còn chưa kịp nói hết thì viên ngọc trong tay của Lâm Nhất Phàm đã chuẩn xác bắn mạnh vào sâu trong cổ họng của Tiểu Hồng, chỉ thấy Tiểu Hồng hai tay ôm lấy cổ của bản thân mình giật giật một hồi, ngay cả tiếng rên rỉ vì đau đớn cũng không thể bật ra, đến cuối cùng liền tắt thở, hai mắt mở lớn, chết vô cùng khó coi.
Hai thái giám trong phòng hít một ngụm khí lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng, không ai có thêm bất cứ một hành động dư thừa nào nữa cả, Lâm Nhất Phàm rất nhanh liền rời khỏi chỗ này, Tiểu Thuần Tử dặn dò tiểu thái giám kia thu dọn tàn cuộc rồi cũng rời đi ngay sau đó.
Khi Tá Dịch tỉnh dậy là buổi chiều, mở mắt liền phát hiện ra Lâm Nhất Phàm đang chống tay lên đầu nằm nghiêng sang một bên nhìn chằm chằm mình, Tá Dịch cũng bị việc này làm cho bất ngờ, y xấu hổ một hồi liền mở miệng hỏi:
"Hoàng thượng, người nãy giờ không ngủ sao?"
Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười:
"Ta mới vừa tỉnh dậy"
Tá Dịch nhỏ giọng:
"Vậy sao..."
Lâm Nhất Phàm bởi vì sợ Tá Dịch nằm nghiêng sang một bên sẽ không tốt, cho nên cả buổi trưa đều ở bên cạnh quan sát y, mắt thấy y có ý định nghiêng người liền đưa tay giữ y lại rồi vỗ về trấn an. Lâm Nhất Phàm vươn tay đặt lên bụng lớn của Tá Dịch khẽ xoa xoa:
"Dịch Nhi, đã đói bụng hay chưa?"
Tá Dịch đáp:
"Ta chưa cảm thấy đói, hoàng thượng người đói rồi hay sao?"
Lâm Nhất Phàm nửa đùa nửa thật đáp rằng:
"Ta không đói, ta nhìn ngươi cũng có thể không cần ăn cơm cũng được"
Tá Dịch lại xấu hổ thẹn thùng, bên ngoài có tiếng gõ cửa, theo sau đó là tiếng gọi khe khẽ của Tiểu Phúc Tử:
"Hoàng hậu, đến giờ ăn nhẹ rồi, người có muốn ăn bây giờ luôn hay không?"
Tá Dịch đang định ngồi dậy thì Lâm Nhất Phàm đã cản lại, hắn một tay để lên bụng của Tá Dịch, một tay chống đỡ đầu của bản thân thản nhiên nói:
"Tiến vào đi"
Tiểu Phúc Tử mang theo một đĩa bánh táo đỏ cùng một bát sứ tới, bánh táo đỏ màu đỏ đậm được cắt thành từng khối nhỏ vừa miệng ăn:
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu. Hoàng hậu, đây là bánh táo đỏ người hôm qua nhắc nhà bếp làm, còn có cả chè sen long nhãn ướp lạnh người thích nhất"
Lâm Nhất Phàm phất tay lười biếng nói:
"Để đó được rồi, ngươi lui xuống trước đi"
Tiểu Phúc Tử đi rồi, Tá Dịch liền quay sang nhìn Lâm Nhất Phàm:
"Hoàng thượng, thời gian này Tiểu Phúc Tử chiếu cố ta rất tốt, y cho dù có chạy đôn chạy đáo vất vả thế nào cũng chưa hề oán trách điều gì, người nghĩ xem ta nên ban thưởng gì cho y mới thật là xứng đáng nhất?"
Lâm Nhất Phàm ngồi dậy đi ra phía bàn mang chè sen long nhãn cùng bánh táo đỏ tiến về phía Tá Dịch:
"Người nào đối xử tốt với ngươi ta sẽ trọng thưởng hậu hĩnh, về chuyện của Tiểu Phúc Tử ta sẽ xem xét thật thấu đáo, ngươi cứ yên tâm"
Tá Dịch đưa tay mang một khối bánh táo đỏ bỏ vào trong miệng, Lâm Nhất Phàm ở bên ôn nhu đút chè hạt sen long nhãn cho y ăn, không khí vô cùng hòa hợp đến mức khiến cho người ta cũng phải ghen tị.
Lúc bấy giờ ở tại Kinh Thành tin tức Tá Dịch mang thai đã truyền khắp cả hoàng cung cùng dân chúng trong thành, Lâm Nhất Nguyên ngày hôm ấy đích thân cưỡi bạch mã trở về báo tin, còn thật cẩn thận nhắc lại lời mà Lâm Nhất Phàm giao cho hắn nói: "Hoàng hậu ở tại Cảm Nghiệp Tự một lòng cầu phúc cho tiên hoàng, tiên hoàng cảm động liền ban hoàng nhi, thời điểm hiện tại đã được sáu tháng rồi"
Tin tức này khiến cho thái hậu sung sướng không thôi, đêm hôm trước không biết thế nào còn nằm mộng thấy song mẫu đơn trong tẩm cung nở rộ, một trắng một đỏ vô cùng đẹp mắt, sáng ngày hôm sau đi ra ngoài xem thử quả nhiên thấy hai song mẫu đơn đã khoe sắc trong chậu, còn chưa kịp thưởng thức hết vui mừng này thì Lâm Nhất Nguyên đã mang về tin tức Tá Dịch mang thai được sáu tháng rồi. Thái hậu ở trong điện Phúc Hòa ngay lập tức đi vào hậu điện tụng kinh niệm phật cả một buổi sáng, nhị phi trong cung cùng Phượng Thanh Ninh đến thỉnh an đều từ chối không gặp. Tá Dịch trên người có một đóa song mẫu đơn đẹp mắt, giấc mộng thái hậu tối qua mơ chính là trời báo điềm lành, Tá Dịch hẳn chính là quốc mẫu thiên hạ không có gì phải nghi ngờ nữa cả.
Hà Hồi quốc vừa hay đến đợt tiến cống lương thảo, kho lương hoàng cung chật kín gạo trắng, Lâm Nhất Phàm hạ chiếu thư nói mở cửa kho lương phát gạo cho dân chúng, còn cẩn thận viết vào trong chiếu thư nói đây là chủ ý của hoàng hậu, dân chúng trong thành xếp hàng ba canh giờ mới phát hết lượt, mọi người đều vui sướng không thôi càng thêm tôn sùng kính trọng hoàng hậu hiền lương thục đức.
Chỉ có trong hậu cung hiện tại đang loạn đến gà bay chó nhảy, Đức phi Lăng Ngọc Giai và Quý phi Từ Tuyết Ninh còn chưa kịp ăn mừng vì chuyện hậu cung mất đi một Thục phi, hoàng hậu thì bị đưa tới Cảm Nghiệp Tự không biết khi nào trở về, trong cung bớt đi hai người tranh giành ân sủng, hiện tại lại hay tin như sét đánh bên tai hoàng hậu thế nhưng là một song nhi, hơn nữa còn thụ thai long chủng đã sáu tháng rồi, đây là hài tử đầu tiên của hoàng đế, nếu như là một công chúa thì không sao, nhưng nếu như là một hoàng tử nhất định sẽ không ổn. Phượng Thanh Ninh mơ tưởng ngôi vị hoàng hậu, trước giờ thái hậu vẫn luôn đứng về phía nàng ta, nhưng bây giờ Tá Dịch mang thai rồi, vị trí hoàng hậu của y sẽ càng vững chắc nàng ta sao có thể có thời cơ chuyển mình đây.
Phượng Thiên Bảo mua chuộc một thái giám đưa thư cho Phượng Thanh Ninh, trong thư có viết ra toàn bộ kế hoạch tiếp theo nên làm như thế nào, Phượng Thanh Ninh vừa đọc thư xong liền đi tới chỗ thái hậu triệu kiến, ở trước mặt thái hậu giả bộ nói thế này:
"Thái hậu, Ninh Nhi là tới muốn đưa ra chủ ý tổ chức đại tiệc chào đón hoàng hậu trở về"
Thái hậu vui mừng, đây là tôn nhi đầu tiên trong hoàng thất, bà đương nhiên là sung sướng không thôi, thế cho nên cũng không tiếc gì mà muốn tổ chức đại tiệc long trọng:
"Ý kiến hay"
Phượng Thanh Ninh mỉm cười:
"Hoàng hậu khi rời đi còn chưa hề có tin tức mang thai, lúc này hoàng thượng tới mới phát hiện ra hoàng hậu mang thai sáu tháng rồi, này cũng hẳn là như lời hoàng thượng nói đi, tiên hoàng khai ân ban cho hoàng nhi"
Phượng Thanh Ninh ở một bên âm thầm quan sát sắc mặt của thái hậu, lại lựa lời mà nói tiếp:
"Từ khi hoàng hậu rời đi đến giờ cũng mới chỉ gần sáu tháng, hiện tại lại nói hoàng hậu mang thai sáu tháng rồi, Cảm Nghiệp Tự có tiểu hòa thượng, nghe nói khi hoàng hậu ở Cảm Nghiệp Tự có giao tình rất tốt với một tiểu hòa thượng gọi là Ngộ Đạo"
Thái hậu trợn mắt nhìn Phượng Thanh Ninh tức giận nói lớn:
"Ý ngươi là sao?"
Phượng Thanh Ninh quỳ xuống dưới sàn:
"Thái hậu, Ninh Nhi chỉ là lo lắng cho huyết mạch hoàng thất mà thôi, nếu như huyết mạch bị nhiễm bẩn há chẳng phải tương lai Thuận Thiên quốc cũng đổi họ rồi hay sao. Hơn nữa tại sao hoàng hậu mang thai lại không báo tin sớm, phải đợi đến khi hoàng thượng đến mới biết được việc này, chắc không phải hoàng hậu nghĩ ở tại Cảm Nghiệp Tự một năm mới kết thúc kỳ cấm túc cho nên định sinh ra đứa nhỏ kia một cách thần không biết quỷ không hay, đến lúc về hoàng cung cũng chẳng ai biết gì. Bây giờ hoàng thượng bất ngờ đến hiếu kính tiên hoàng, tiên hoàng nhất định là ở trên cao nhìn thấy việc đáng nghi này cho nên mới muốn nhắc nhở hoàng thượng, đứa nhỏ trong bụng của hoàng hậu rất kỳ quái, vạn nhất không phải huyết mạch chân chính thì chính là mầm mống tai họa sau này, chi bằng..."
Thái hậu nhíu mày nhìn chằm chằm Phượng Thanh Ninh, lời Phượng Thanh Ninh nói lúc đầu bà đương nhiên không tin, nhưng sau khi sai người trong cung tìm hiểu đúng là ở Cảm Nghiệp Tự có một tiểu hòa thượng gọi là Ngộ Đạo, nhưng chẳng biết tại sao mấy ngày trước đột nhiên lại rời đi, việc này càng khiến cho bà phải đặt ra nghi vấn.
Đoàn người Lâm Nhất Phàm ngày hôm sau xuất phát, lúc Lâm Nhất Phàm bước ra ngoài định lên kiệu liền phát hiện ra bồ câu trắng đưa thư tới, trong thư ghi lại chuyện của Phượng Thanh Ninh, Lâm Nhất Phàm vừa nhìn thấy mấy dòng chữ kia ánh mắt liền trầm xuống, xem ra Dịch Nhi của hắn còn chưa trở về cung thì đã có người muốn hãm hại y rồi.
Bởi vì xuất phát khá sớm cho nên dù tốc độ xe ngựa có đi chậm đến đâu thì đến chiều tối Lâm Nhất Phàm và Tá Dịch cũng trở về đến Kinh Thành, ở bên ngoài kinh thành mười dặm một đoàn kỵ mã khoảng hai trăm người, đi đầu là đại tướng quân Từ Tứ Bình đích thân nghênh đón, phải nói cảnh tượng ở bên ngoài Kinh Thành lúc này đã vô cùng khoa trương. Từ Tứ Bình dẫn đầu đội kỵ binh quỳ xuống dõng dạc nói lớn:
"Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu, mừng hoàng hậu quay trở về"
Kiệu lớn xa hoa phía trước mặt không có ý định nâng rèm lên, bên trong chỉ có tiếng Lâm Nhất Phàm trầm khàn đáp lại:
"Vất vả Từ đại tướng quân đích thân ra nghênh đón rồi"
Từ Tứ Bình nâng giọng:
"Hoàng thượng cùng hoàng hậu đi đường mệt nhọc, mạt tướng chỉ có thể ở mười dặm Kinh Thành nghênh đón chính là thất lễ rồi"
Hai câu khách khí qua lại cho có lệ như vậy, hai trăm kỵ mã rầm rộ trước sau đều mang theo anh khí hộ tống hai người vào trong thành. Dân chúng trong thành vì biết ơn lòng nhân từ của hoàng hậu mà đứng ở hai bên đường nồng nhiệt chào đón, Tá Dịch khẽ vén cửa rèm bên cạnh muốn nhìn xem sắc trời thế nào rồi, không ngờ y chỉ vừa mới lộ ra một bên mặt thì mọi người bên ngoài liền quỳ xuống hô vang:
"Hoàng hậu thiên tuế"
Việc này khiến cho Tá Dịch cũng không biết nên phản ứng thế nào, Lâm Nhất Phàm ngồi ở bên cạnh đưa tay nắm lấy bàn tay y nhỏ giọng nhắc:
"Nói rằng đứng lên cả đi"
Tá Dịch nghe theo lời Lâm Nhất Phàm nói theo, giọng nói cũng lớn hơn một chút:
"Mọi người đều đứng lên đi"
Hoàng hậu hiền lương thục đức, lại khiêm tốn không kiêu ngạo, việc này càng khiến cho người trong kinh thành thêm bàn luận tốt đẹp, tiếng lành đồn xa cả Thuận Thiên quốc ai cũng đều biết Tá Dịch là một hoàng hậu tốt.
Lại một lần nữa Tá Dịch được dân chúng triều bái, một lần nữa cùng Lâm Nhất Phàm bước vào từ cửa chính hoàng cung, đi thẳng lên đại điện phía trước, sắc trời dần ngả về chiều, mặt trời lớn đỏ rực dần xuống núi, một màu đỏ cam phủ kín cả hoàng cung này, triều thần mặc y phục quan lại theo chức tước xếp hàng ngay ngắn ở hai bên, mọi người đều quỳ xuống trăm miệng một lời:
"Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế"
Tá Dịch khi rời đi bị coi như là oan ức, khi trở về liền quang minh chính đại, hài tử trong bụng càng khiến cho vị trí của y trong hậu cung thêm vững chắc. Tá Dịch khẽ nhìn lướt qua đám đại thần đang quỳ, lại khẽ nhìn tới đám phi tần trong hậu cung, cuối cùng liền mang tầm mắt đặt trên người của Lâm Nhất Phàm. Bỗng từ phía xa thái hậu đang đi tới, phía sau bà còn mang theo một thái y trong thái y viện, thái hậu đi tới trước mặt Lâm Nhất Phàm và Tá Dịch nói thế này:
"Hoàng hậu đi đường mệt nhọc, thân thể lại mang thai, ta đây đích thân mời Lạc thái y chuyên phụ trách vấn đề hoài thai trong hậu cung đến bắt mạch cho hoàng hậu"
Một câu này của thái hậu tuy rằng ngoài miệng là lo lắng cho Tá Dịch, nhưng người ở xung quanh ai cũng hiểu được thái hậu đang nghi ngờ hài tử trong bụng y, việc này khiến cho Tá Dịch cũng không biết phải làm sao, y vẫn chưa thể nghĩ tới được sâu xa mọi chuyện còn lên tiếng nói đa tạ thái hậu:
"Đa tạ thái hậu đã lo lắng, ta đây đi đường không mệt"
Lâm Nhất Phàm nhìn về phía thái hậu, sau lại nhìn tới phía Lạc thái y phía sau, ông ta ngay lập tức thu người sợ hãi:
"Hoàng hậu trên đường đi đều có người trong thái y viện bắt mạch chiếu cố, nếu như muốn để Lạc thái y xem mạch trước vẫn là nên trở về điện An Nguyệt từ từ xem, không cần ở tại chỗ này phiền phức".