"Dịch Nhi, đi đường bảo trọng, trẫm sẽ sớm đón ngươi trở về"
Tá Dịch đỏ hoe cả mắt, nước mắt lưng tròng chỉ sợ không cẩn thận là rơi xuống, thị vệ gác cổng thành nhìn thấy một màn này liền nghĩ là do hoàng hậu uất hận việc mình bị thất sủng, khi rời đi mới khóc thương tâm đến như vậy.
Lúc này Tá gia cũng nhiễu loạn một hồi, Tá Dương lại chẳng thể hiểu nổi chuyện sao lại như thế, Lưu Vân cùng Tá lão phu nhân lo lắng đến đứng ngồi không yên, nhi tử một lần nữa bị đưa vào Cảm Nghiệp Tự, hoàng đế rốt cuộc đang toan tính cái gì.
Giờ thượng triều Mặc Thiếu Minh hôm nay nghênh ngang bước tới, nhóm quan lại vốn quen gió chiều nào xoay chiều đấy liền bu tới phía ông nịnh nọt, hoàng hậu bị cấm túc trong Cảm Nghiệp Tự, mọi chuyện trong hậu cung lúc này đều do Hiền phi làm chủ, tương lai không biết chừng Hiền phi còn trở thành hoàng hậu. Phượng Thiên Bảo sắc mặt cũng coi như tốt một chút, Phượng Thanh Ninh từ tài nhân được thăng lên làm chiêu nghi, từng bước từng bước mà đến gần hoàng đế, coi như vậy cũng vẫn là có tiến triển tốt. Tá Dương một gương mặt ngưng trọng vào triều dự chính, vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ nổi giận trách tội nhưng không ngờ hoàng đế một lời cũng không đả động tới, khi bãi triều còn được thái giám Tiểu Thuần Tử gọi vào thư phòng gặp mặt hoàng đế.
Lâm Nhất Phàm thay ra một thân trường bào màu đen thêu hình rồng chỉ vàng óng ánh thường ngày, Tá Dương vừa vào liền quỳ xuống hành lễ, trong lòng ông thật sự muốn hỏi hoàng đế có phải người đã quên lời nói năm xưa ở Cảm Nghiệp Tự rồi hay không.
"Đứng lên đi, lần này gọi ngươi tới chính là muốn nói cho ngươi biết một chuyện, Dịch Nhi đã mang thai"
Tá Dương giật mình cả kinh, nếu như đã mang thai tại sao không được ở trong hoàng cung tĩnh dưỡng mà còn muốn đẩy đến Cảm Nghiệp Tự. Lâm Nhất Phàm vừa liếc nhìn qua Tá Dương liền đoán được suy nghĩ của ông ta, thế cho nên lúc này không cần ông ta phải hỏi đã nói thế này:
"Để Dịch Nhi ở trong cung quá mức nguy hiểm, đợi Dịch Nhi bình an sinh ra hài tử thì trẫm liền đón y trở về hoàng cung. Ngươi không cần phải lo lắng, trẫm sớm đã bố trí ám vệ bảo vệ an toàn cho Dịch Nhi, chuyện Dịch Nhi mang thai tốt nhất đừng để lộ ra ngoài. Còn có một chuyện nữa, Phượng Thiên Bảo mấy năm nay ăn hối lộ không ít, lão hồ ly kia trước nay làm việc cẩn trọng không để lộ sơ hở, ngươi có cách gì hay không?"
Tá Dương vẫn còn chưa thích nghi được chuyện Tá Dịch đã mang thai, hiện tại hoàng đế liền chuyển sang chuyện quốc sự khiến cho ông lâm vào một hồi ngây ngẩn không thể suy nghĩ được gì:
"Hoàng thượng, ta trước mắt vẫn chưa nghĩ được"
Lâm Nhất Phàm nhíu mày nhìn chằm chằm Tá Dương:
"Sớm một chút loại bỏ Phượng Thiên Bảo, củng cố địa vị thượng thư của ngươi, đến lúc ấy Dịch Nhi ở trong cung mới mong được thoải mái, ngươi cứ chần chừ chậm trễ không nghĩ ra cách như vậy có phải là muốn Dịch Nhi gặp nguy hiểm hay không?"
Tá Dương vội vàng đáp lại:
"Hoàng thượng, ta sẽ phái người theo dõi nhất cử nhất động của Phượng Thiên Bảo, nhưng mà hoàng thượng chỉ xin người bảo vệ bình an cho Dịch Nhi..."
Tá Dương còn chưa kịp nói xong thì Lâm Nhất Phàm đã cắt ngang lời ông rồi:
"Việc đó không cần ngươi phải nói, trẫm đương nhiên tự biết cách bảo vệcho ái thê"
Tá Dương coi như tự chút được gánh nặng trong lòng xuống, ông cùng hoàng đế trao đổi một lúc rồi cũng rời đi. Tá Dương trở về kể ra tất cả mọi chuyện cho Lưu Vân cùng Tá lão phu nhân nghe, hai nữ nhân trong nhà vừa nghe Tá Dịch mang thai liền kích động không thôi muốn đến Cảm Nghiệp Tự xem y, nhưng mà Tá lão phu nhân tuổi tác đã cao không thể đi vạn dặm đường dài, cuối cùng chỉ có Lưu Vân nhanh chóng thu dọn hành lý chuẩn bị đi đến Cảm Nghiệp Tự mà thôi.
Lưu Vân vừa thu dọn hành lý xong thì bên ngoài Tá phủ có người trong cung mang kiệu đến đón, một tiểu thái giám nhanh nhẹn cung kính hành lễ với Lưu Vân, còn nói với bà rằng:
"Nô tài bái kiến Tá phu nhân, hoàng thượng phân phó nô tài đưa Tá phu nhân tới Cảm Nghiệp Tự, hoàng thượng còn nói thời gian này nhờ Tá phu nhân chăm sóc hoàng hậu"
Lưu Vân nghe thấy lời này, trong lòng liền càng thêm biết ơn hoàng đế, ngẫm lại thì thấy hoàng đế nhất định là coi trọng hài tử của bà, nếu không đã không vì hài tử của bà mà dụng tâm như vậy.
Xe ngựa đưa Tá Dịch đi vì không muốn để cho y xảy ra vấn đề gì mà đi rất chậm, chốc lát xe của Lưu Vân đã đuổi kịp. Lưu Vân vào trong kiệu ngồi cùng Tá Dịch, phát hiện ra cỗ kiệu này bề ngoài tuy rằng hết sức bình thường nhưng bên trong lại có một chiếc giường nhỏ kê lên đủ loại đệm êm, chăn lông bạch hổ vô cùng trân quý lúc này cũng đang đắp ở ngang người Tá Dịch:
"Mẫu thân, người sao lại tới đây?"
Lưu Vân nhìn thấy một màn trong cỗ kiệu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều:
"Hoàng thượng đưa ta tới, người nói để ta chiếu cố ngươi trong thời gian này"
Tá Dịch bất giác đặt tay trên bụng của mình, tuy rằng hài tử trong bụng mới chỉ được một tháng, bụng căn bản vẫn chưa hề lớn ra nhưng lúc này y vẫn có thể lờ mờ cảm giác được bên trong đó có một sinh mệnh đang hình thành:
"Mẫu thân, lại phiền phức người đến chiếu cố ta rồi"
Lưu Vân ngồi ở bên cạnh thấy động tác kia của Tá Dịch thì mỉm cười, lúc đầu bà vốn lo lắng Tá Dịch ở trong cung sẽ không thể sống tốt, nhưng hiện tại cả Thuận Thiên quốc này đều nói hoàng hậu được hoàng đế sủng ái hết mực, bây giờ Tá Dịch còn nghiễm nhiên mang thai, hoàng đế một đường trù tính an toàn cho y, xem ra hoàng đế chính là thật lòng với hài tử của bà:
"Dịch Nhi, song nhi so với nữ nhân bình thường mang thai sẽ cực khổ hơn, thời gian này con phải hết sức cẩn trọng, nếu như không có việc gì thật cần thiết thì đừng tự mình đi lại lung tung. Tương lai nếu như hài tử trong bụng con là một thái tử, vị trí hoàng hậu của con sẽ ngày càng vững chắc"
Tá Dịch cúi đầu nhìn xuống vùng bụng bằng phẳng của mình, thật ra y đúng là muốn sinh cho Lâm Nhất Phàm nam hài, hoàng thất vẫn luôn rất coi trọng huyết mạch để nối dòng, nói thế không có nghĩa là y không yêu thương nữ hài, nếu như là một nữ hài thì y sẽ bảo vệ nó cho thật tốt.
Xe ngựa đi rất chậm cho nên hiện tại đành phải dừng chân nghỉ qua đêm ở một khách điếm bên đường. Lâm Nhất Phàm chuẩn bị cho Tá Dịch rất nhiều thứ, từ ngân lượng cho đến quần áo, ngay cả những thứ nhỏ nhặt hàng ngày cũng đều không bỏ sót. Tiết trời đã vào xuân, thời tiết cũng không khắc nghiệt giống như mùa đông nữa, Tá Dịch khoác trên mình một tấm áo choàng làm bằng lông vĩ hồ, một màu trắng tuyết nổi bật giữa đám người, lông vĩ hồ không dày cũng không mỏng, ở thời tiết này mặc lại vừa vặn giữ ấm được.
Tiểu Phúc Tử nhất cử nhất động đều cẩn trọng, y nâng tay Tá Dịch đỡ hoàng hậu từ trên cỗ kiệu xuống, lại thật cẩn thận khom người nhìn xuống mặt đất xem có viên đá nào không tránh cho Tá Dịch bị vấp phải thì nguy. Chăn lông bạch hổ được thị vệ mang lên phòng, lão bản trong khách điểm vừa nhìn thấy liền ngay lập tức đoán ra được khách nhân đến lần này không phải dạng bình thường, thế cho nên càng niềm nở đón đả hơn:
"Khách quan, người có gì muốn dặn dò hay không?"
Lưu Vân đi ở phía sau liền chậm rãi đáp:
"Chuẩn bị cho một thùng nước ấm đưa ngay lên lầu"
Lão bản ngay lập tức sai tiểu nhị đi làm ngay, Lưu Vân từ trong hầu bao rút ra một thỏi vàng ròng đưa cho ông ta coi như là ngân lượng ở lại một đêm này.
Tá Dịch ở trong phòng nghỉ ngơi một chút, tuy rằng cỗ kiệu đi thật chậm, bên trong cũng đều trải đệm rất êm, nhưng mà Tá Dịch vốn dĩ thân thể đã không tốt hiện tại còn đang mang thai, cả một ngày ngồi trong cỗ kiệu tránh không được cả người nhức mỏi. Lần này Lâm Nhất Phàm để Mộng Ly Sầu đi theo bảo vệ cho Tá Dịch, nàng ta cả ngày hôm nay đều ngồi ở ngoài kiệu, đến bây giờ đang đứng trong phòng y mang bột phấn từ trong bình ra đổ vào thùng nước tắm, Tá Dịch nhìn thấy như vậy vẫn là không yên tâm, y hỏi:
"Ly Sầu, đó là dược gì?"
Mộng Ly Sầu vừa đổ dược xong liền đưa tay vào trong thùng tắm quấy nhẹ:
"Công tử, đó là dược giúp thư giãn, người ngày hôm nay cả đường đi mệt nhọc rồi nếu như ngâm mình trong thùng tắm này sẽ giúp tinh thần rất khoan khoái"
Tá Dịch bất an theo bản năng đưa tay chạm vào bụng của mình, từ lúc y biết mình mang thai những người xung quanh đều luôn miệng nói y phải thật cẩn trọng, mọi người nói nhiều như vậy liền khiến cho y thêm căng thẳng hơn:
"Dược này... có hay không sẽ ảnh hưởng đến hài tử?"
Mộng Ly Sầu quay sang nhìn Tá Dịch, gương mặt nàng ta vẫn lạnh tanh không biểu lộ vui buồn hay tức giận gì:
"Công tử, ta sẽ không làm hại đứa nhỏ, xin người cứ yên tâm"
Tá Dịch nhìn Mộng Ly Sầu, nàng ta là người do Lâm Nhất Phàm phái đến bảo hộ y, Lâm Nhất Phàm trước nay luôn cẩn trọng hắn nhất định sẽ không tùy tiện lựa chọn người. Sau đó Tá Dịch nghĩ lại, lời nói kia của y có phải là sẽ làm cho Mộng Ly Sầu khó chịu hay không, chính vì thế Tá Dịch lúc này liền đáp:
"Xin lỗi"
Mộng Ly Sầu đánh mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, kết tiếp liền khôi phục lại trạng thái bình thường đáp:
"Công tử, người không cần nói lời xin lỗi với ta"
Tá Dịch vốn định nói gì đó thì Mộng Ly Sầu đã rời đi rồi, y nhanh chóng mang xiêm y cởi ra, chậm rãi bước chân vào trong thùng tắm. Đúng lúc này ngoài cửa sổ liền có một làn gió mạnh bật mở, nến trong phòng vì bị gió thổi liền tắt, ánh trăng lơ lửng trên cao phát ra thứ ánh sáng yếu ớt vừa vặn để cho Tá Dịch thấy một bóng đen đang đứng ở bên ngoài cửa sổ. Tá Dịch giật mình theo bản năng đưa tay che chở bụng mình gấp gáp hỏi:
"Ai đó?"
Giây tiếp theo trong phòng liền có một thứ ánh sáng kỳ diệu từ dạ minh châu lớn bằng lòng bàn tay, người nọ đóng lại cửa sổ bước gần về phía trước, Tá Dịch nhận ra người đến là nam nhân buổi sáng hôm nay đứng trên trường thành dõi theo mình, hắn mặc một thân hắc y quen thuộc, đai ngọc màu tím thắt ngay ngắn ở bên eo, mái tóc đen dài phiêu dật, Tá Dịch cũng thật không ngờ người này lại xuất hiện ở đây, trong phút chốc khóe mắt liền nóng rực ẩn chứa tia ẩm ướt:
"Hoàng thượng..."
Tá Dịch vừa rời khỏi hoàng cung, Lâm Nhất Phàm liền cảm thấy trống trải lạ thường, thế cho nên hắn liền cưỡi theo hắc mã một đường truy đuổi tới đây. Vừa mới rồi nhìn thấy ở bên ngoài khách điếm thấy xe ngựa quen thuộc liền biết được đoàn người Tá Dịch nghỉ chân tại đây, nơi này cách kinh thành cũng không xa lắm, vừa vặn hôm nay hắn có thể ở lại bên cạnh Dịch Nhi của hắn một chút, sáng sớm ngày mai lại cưỡi theo hắc mã trở về thượng triều như bình thường.
Lâm Nhất Phàm đặt dạ minh châu xuống bàn, hắn gấp gáp nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của Tá Dịch nhấc lên, kế đó liền mang môi mình che lấp đi cái miệng anh đào ngọt ngào của y, đầu lưỡi hai người quấn quít giao nhau triền miên không ngớt, bàn tay của Lâm Nhất Phàm bắt đầu không thành thật lần mò xuống bắp chân của Tá Dịch, Tá Dịch cũng vô cùng phối hợp mà khẽ tách đôi chân thon dài ra:
"Hoàng thượng... người sao lại tới đây?"
Lâm Nhất Phàm nhấc Tá Dịch ra khỏi thùng tắm, thân thể ướt đẫm làm ướt xiêm y trên người hắn:
"Trẫm muốn tới xem ngươi"
Tá Dịch trên người có mùi thơm nhè nhẹ, mùi hương kích thích khứu giác của Lâm Nhất Phàm càng làm cho hắn thêm dục vọng dâng trào. Nhiệt độ nóng bỏng phả trên thân thể không mặc gì của Tá Dịch, đôi môi mềm mại hôn lên khắp da thịt trên người y, hôn từ cần cổ xuống ngực, từ vùng bụng bằng phẳng cho đến đùi non của y thì dừng lại. Tá Dịch như có như không mang hai chân mình tách ra một chút, có thể là y cố tình làm như vậy, cũng có thể là y theo phản xạ tự nhiên mà như thế. Lâm Nhất Phàm chợt ngồi thẳng dậy, hắn mang chăn lông bạch hổ trắng muốt bên cạnh đắp vào người Tá Dịch, giọng nói trầm khàn khổ sở khắc chế dụng vọng:
"Dịch Nhi, ngươi đang mang thai không thể được"
Tá Dịch cũng quên mất là trong bụng của mình hiện tại còn có đứa nhỏ, y là người nhận thức được rõ ràng nhất thân thể song nhi vốn rất yếu, cho nên y lúc này liền ngồi dậy có điểm lo lắng nhìn Lâm Nhất Phàm:
"Hoàng thượng.... người có sao không?"
Lâm Nhất Phàm khàn giọng, giọng nói của hắn đã nói lên tất cả rằng hắn hiện tại rất không thoải mái:
"Ta không sao"
Đúng lúc này ở bên ngoài cửa có tiếng nói khe khẽ của Tiểu Phúc Tử:
"Hoàng hậu, nô tài đưa cơm tới cho người"
Tá Dịch nhìn Lâm Nhất Phàm, y không biết hắn có muốn để cho người khác phát hiện ra hắn đang ở trong này hay không, chính vì thế vẫn im lặng chưa dám mở miệng. Lâm Nhất Phàm đưa tay mang rèm hai bên giường tháo xuống, theo sau đó Tá Dịch liền bị tấm rèm kia che kín ở bên trong, làm xong xuôi mọi việc Lâm Nhất Phàm liền khàn giọng:
"Tiến vào đi"
Tiểu Phúc Tử ở bên ngoài nghe thấy tiếng của hoàng đế liền giật mình, lại nghĩ rằng có phải mình nghe nhầm hay không, nhưng lúc tiến vào trong phòng liền nhìn thấy nến đều tắt hết, trên bàn đặt một viên dạ minh châu lớn cỡ lòng bàn tay đang phát ra thứ ánh sáng kỳ diệu, gương mặt cương nghị nguy hiểm bức người kia liền làm cho Tiểu Phúc Tử nhìn thấy rõ ràng, nam tử mặc hắc y đang đứng bên giường kia không ai khác đích thị là hoàng đế Thuận Thiên quốc:
"Nô tài thỉnh an hoàng thượng"
Tiểu Phúc Tử vô cùng kinh ngạc, hoàng đế tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, lại nhìn sang phía giường đang được kéo rèm phủ kín kia thì nhạy cảm nhận ra một điều gì đó. Tiểu Phúc Tử hồi phục tinh thần cung kính hỏi:
"Hoàng thượng đây là đồ ăn của hoàng hậu, nô tài nên đặt ở chỗ nào?"
Lâm Nhất Phàm nhàn nhạt đáp:
"Để ở trên bàn đi, ngươi tới mang nến trong phòng thắp lên cho ta"
Tiểu Phúc Tử nhanh chóng mang đồ ăn đặt trên bàn, lại đi xung quanh phòng thắp đèn lên:
"Hoàng thượng, người muốn ăn gì để nô tài nói nhà bếp làm cho người"
Lâm Nhất Phàm chậm rãi trả lời:
"Tùy ý đi"
Tiểu Phúc Tử thức thời rời đi không dám ở lại phá hỏng việc tốt của cả hai người, Tá Dịch ở bên trong giường mặc y phục chỉnh tề rồi đưa tay kéo rèm ra, mắt thấy nam tử phía trước một bộ dáng âu yếm nhìn mình liền có điểm đau lòng:
"Hoàng thượng, người lần sau nếu như rảnh rỗi hãy đến thăm ta, người cứ đi gấp như vậy sẽ ảnh hưởng tới thân thể"
Lâm Nhất Phàm nửa đùa nửa thật đáp thế này:
"Trẫm nhớ ngươi liền không quản ngày đêm mà tới".