Ngày đó Hứa Thục Nhi ở trong cung hãm hại Tá Dịch đã bị Lưu Vân nhìn ra, bà đương nhiên trở về mang toàn bộ sự việc nói cho Tá Dương biết. Tá Dương vốn dĩ yêu thương hài tử, để hài tử vào trong cung vẫn luôn lo lắng không thôi, bây giờ lại có người muốn tự động hãm hại y ông đương nhiên vô cùng tức giận, Hứa Thục Nhi bị vào đại lao, Hứa Doãn Tông đến cầu xin ông, Tá Dương vẫn còn nghĩ là do nữ nhi của ông ta gây họa không liên quan đến ông ta, vốn định sẽ giúp đỡ coi như trả lại ơn lúc trước ông ta đã giúp đỡ mình, nhưng mà Tá Dương buổi tối hôm trước đã nhận được thư tín của hoàng đế, hoàng đế không nói dài dòng chỉ thẳng thừng viết một câu rằng: Chuyện này trẫm tự có chủ trương, ngươi không cần nhúng ta vào.
Buổi sáng thượng triều, Hứa Doãn Tông cố tình đến sớm hơn một chút đứng ở bên ngoài cung đợi Tá Dương, Tá Dương vừa xuống xe ngựa nhìn thấy ông ta liền khó xử, dù sao hoàng đế cũng đã hạ lệnh ông cũng không thể làm gì khác hơn.
"Tá thượng thư, người chớ quên hạ quan nhiều lần giúp đỡ người, bây giờ hạ quan gặp chuyện, người lại nỡ lòng nào không giúp đỡ sao?" Hứa Doãn Tông bước nhanh về phía Tá Dương nói
Tá Dương nhíu mày, người này vừa đến đã nói ra giọng điệu này khiến cho ông không thoải mái cho lắm:
"Hứa thị lang, việc này ta có muốn giúp cũng vô lăng, Hứa thục phi tự mình nhận tội ngươi bảo ta phải giúp làm sao?"
Hứa Doãn Tông nghĩ rằng Tá Dương oán hận vụ Hứa Thục Nhi hãm hại Tá Dịch cho nên không chịu giúp đỡ:
"Chuyện này phải là nên nói Tá thượng thư có muốn giúp hạ quan hay không thôi, trong cung ai cũng biết hoàng hậu đắc sủng, mà hoàng hậu lại là hài tử của người, người chỉ cần đến nói với hoàng hậu vài câu để cho hoàng hậu ở trước mặt hoàng thượng nói chuyện, chuyện này không phải là rất dễ dàng mà giải quyết rồi hay sao?"
Tá Dương trong lòng khó chịu, Hứa Doãn Tông này chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện là nữ nhi của ông ta tự làm tự chịu hay sao, nếu không phải Hứa Thục Nhi vu oan hãm hại Tá Dịch trước thì cũng không đến mức này, cứ thử nghĩ Tá Dịch nếu như quả thật bị trách tội có lẽ là không ai cứu được, bây giờ Hứa Doãn Tông lại như muốn nói ông phải cứu nữ nhi của ông ta là điều hiển nhiên vậy:
"Hứa thị lang, việc này là do Thục phi tự làm tự chịu, nếu như hoàng thượng lần đó không điều tra kỹ lưỡng vậy thì hài tử của ta có trăm miệng cũng không thể cãi lại, chuyện thi triển đạo pháp trong cung chính là tội chết, khi Thục phi vu oan hài tử của ta có nghĩ đến chuyện này hay không chứ? Bây giờ ông lại muốn ta đi khuyên hài tử của mình nói tốt cho kẻ muốn hại chết y, cho dù y đồng ý, ta cũng quyết không đồng ý"
Nói rồi Tá Dương liền phất tay áo bước nhanh về phía trước, Hứa Doãn Tông ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Tá Dương, nhưng mà bây giờ ông ta vẫn cần phải cầu cạnh người ta cho nên vẫn nhanh chóng chạy theo phía Tá Dương chèo kéo:
"Tá thượng thư, lần này là do nữ nhi ngu dốt, ta cũng không hề biết gì cả, Tá thượng thư dù sao ta ở trên triều vẫn luôn đứng về phía ông, trước nay luôn là dốc sức giúp đỡ ông, bây giờ ta gặp chuyện chẳng lẽ ông lại làm như không quen biết hay sao?'
Tá Dương bước về phía trước:
"Hứa thị lang, chuyện ông luôn đứng về phía ta ta luôn ghi tạc ở trong lòng, lát nữa hoàng thượng ở trên triều nói cái gì ta tuyệt đối không nói thêm vào, ta cũng chỉ có thể giúp được ông như vậy mà thôi"
Hứa Doãn Tông đen mặt:
"Tá thượng thư người làm như vậy không phải là mượn gió bẻ măng hay sao?"
Tá Dương không ở trên triều nói thêm vào khiến cho tội danh của Hứa Thục Nhi thêm nặng đã coi như là giúp đỡ lắm rồi, bây giờ Hứa Doãn Tông lại nói ông như vậy, xem ra Hứa Doãn Tông này căn bản rất ngu ngốc:
"Hứa thị lang, hoàng thượng muốn làm gì ta không thể ngăn cản nổi, chuyện này đến đây thôi, chúng ta nhanh chóng vào triều kẻo lại trễ giờ"
Lâm Nhất Phàm oai nghiêm ngồi trên long ỷ, việc đầu tiên hắn nhắc tới đương nhiên là chuyện Hứa Thục Nhi ở trong cung vu hại hoàng hậu, thật ra thì chuyện này vốn là chuyện hậu cung không phải là chuyện quốc sự, nhưng mà Dịch Nhi của hắn vẫn chưa đủ khả năng để xử lý chuyện này triệt để cho nên hắn liền thay y làm, mang chuyện này lên triều nói:
"Hứa thị lang, Thục phi trong cung phạm đại tội, một lòng muốn vu hại hoàng hậu, chuyện trong cung thi triển đạo thuật chiếu theo luật lệ chính là tru di tam tộc, ngươi nói xem trẫm nên xử trí cả nhà ngươi như thế nào?"
Hứa Doãn Tông mặt cắt không còn giọt máu vội vã quỳ xuống dưới đất:
"Hoàng thượng tha mạng"
Lâm Nhất Phàm im lặng một hồi mới mở miệng lên tiếng:
"Ba ngày nữa nhị hoàng tử Hạ Hồi quốc sẽ tới đây, nghe nói nhị hoàng tử rất thích xem ca vũ, Thục phi chính là đệ nhất tài nữ ở kinh thành, coi như trẫm cho nàng ta lấy công chuộc tội, chỉ là nàng ta có biết nắm giữ cơ hội này hay không mà thôi"
Hứa Doãn Tông vừa nghe thấy lời này sắc mặt liền trắng bệch, phải biết trong cung ngoài hoàng hậu ra thì tứ phi đều sẽ không thể tự động hiến nghệ trước mặt người khác, hiện tại hoàng đế đột nhiên nói như vậy chẳng phải chính là không hề coi trọng Hứa Thục Nhi hay sao, hơn nữa còn nghe nói nhị hoàng tử Hạ Hồi quốc chính là háo sắc có tiếng:
"Hoàng thượng, chuyện này e là không được hợp lễ tiết cho lắm, trước nay trong cung hoàng hậu và tứ phi đều không tự động hiến nghệ trước mặt người khác"
Lâm Nhất Phàm trầm giọng:
"Trước nay không hề có chứ cũng không phải là điều cấm kỵ, hơn nữa hoàng hậu mới ra một yêu sách về việc mở cửa giao thương với Hạ Hồi quốc, trẫm muốn nhân dịp này kết bang giao với Hạ Hồi quốc"
Phía dưới ngay lập tức xì xào bàn tán, việc mở cửa giao thương này hoàng đế vẫn chưa từng một lời nói đến, bây giờ lại nghe thấy hoàng đế nói, hơn nữa còn là chủ ý của hoàng hậu, đại thần bên dưới đều rất lo ngại. Phượng Thiên Bảo ở một bên âm thầm nghe ngóng, sau khi nghe ra được chuyện có rất nhiều người không tán thành việc này liền cười thầm trong lòng bước sang một bước chắp tay khom người:
"Hoàng thượng, chuyện mở cửa giao thương này là chuyện vô cùng quan trọng, thần nghĩ chúng ta vẫn nên phải bàn bạc một chút không nên quyết định nhanh chóng như vậy"
Lâm Nhất Phàm mặt lạnh nhìn xuống dưới chỗ Phượng Thiên Bảo, cho nữ nhi của ông ta lên làm một tài nhân nho nhỏ ông ta đã muốn lên mặt, xem ra Phượng Thiên Bảo này đúng là không biết điều:
"Trẫm và hoàng hậu đã bàn luận rất kỹ chuyện này, hơn nữa hoàng hậu cũng lập ra bảy điều yêu sách ổn thỏa cho việc mở cửa giao thương lần này"
Mặc Thiếu Minh cho dù chỉ là một thái phó nho nhỏ, nhưng gần đây trong cung đều truyền tin Mặc Lam Tuyên rất được lòng hoàng đế, tuy rằng hoàng đế không thường xuyên đến cung nàng nhưng hoàng đế rất quan tâm nàng, cho nên Mắc Thiếu Minh ở trong triều dĩ nhiên chỗ đứng cũng tự giác mà cao hơn một chút so với trước đây. Mặc Thiếu Minh vốn luôn một lòng muốn nữ nhi của mình lên làm hoàng hậu, hiện tại ông ta dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này mà chê bai Tá Dịch:
"Hoàng thượng, hoàng hậu trước nay không quen bàn chuyện quốc sự, việc mở cửa giao thương này nếu như làm sai một bước thì xã tắc ắt sẽ lâm nguy"
Lâm Nhất Phàm hửm một tiếng:
"Ý thái phó chính là nói ta hồ đồ rồi sao? Còn không biết đặt xã tắc lên hàng đầu?"
Mặc Thiếu Minh giật mình:
"Hoàng thượng, ý của hạ thần không phải thế"
Lâm Nhất Phàm phất tay:
"Chủ ý này là do hoàng hậu nghĩ ra, ngày mai hoàng hậu sẽ cùng trẫm thượng triều bàn bạc chuyện này trước mặt văn võ bá quan"
Khi Lâm Nhất Phàm thượng triều trở về liền bãi giá đến điện An Nguyệt, Tá Dịch đang ở bên trong uống canh hạt sen bồi bổ thân thể, vừa nhìn thấy Lâm Nhất Phàm bước vào liền nhớ tới đêm cuồng nhiệt hôm qua, gương mặt không tự giác lại ửng hồng xấu hổ:
"Hoàng thượng, người tới có việc gì sao?"
Lâm Nhất Phàm không hài lòng với câu hỏi này của Tá Dịch, hắn đến tìm y còn cần phải có chuyện mới được tới hay sao, hắn chính là chỉ hận không thể đặt y vào trong lồng ngực lúc nào cũng mang theo mà thôi:
"Trẫm phải có chuyện mới được tới tìm ngươi hay sao?"
Tá Dịch nghe vậy liền giật mình lắc đầu, y đứng dậy nhìn Lâm Nhất Phàm có điểm gấp gáp:
"Cái này không phải, ta chỉ là..."
Lâm Nhất Phàm phất phất tay:
"Được rồi, ngồi xuống đi, ngươi đang ăn cái gì?"
Tá Dịch ngồi xuống dè dặt đáp:
"Là canh hạt sen ngự thiện phòng vừa mới đưa tới"
Lâm Nhất Phàm nhíu mày:
"Vừa mới đưa tới? Không phải ta đã nói ngự thiện phòng phải đưa tới vào giờ mão hay sao?"
Tá Dịch không muốn Lâm Nhất Phàm trách tội ngự thiện phòng cho nên liền vội vã giải thích:
"Lúc ngự thiện phòng đưa canh hạt sen tới đúng là vào giờ mão, nhưng mà khi đó ta vẫn còn ngủ cho nên bọn họ lại mang về, ta vừa mới tỉnh bọn họ liền mang tới đây, lần sau ta sẽ thức dậy sớm một chút dùng canh hạt sen"
Lâm Nhất Phàm đưa tay nắm lấy tay Tá Dịch:
"Được rồi, ngươi không cần gấp gáp, ngươi sau này muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ"
Tá Dịch thẹn thùng không thu tay lại mà để nguyên như vậy cho Lâm Nhất Phàm nắm, y khẽ gật đầu nhu thuận đáp:
"Ta đã biết"
Bộ dạng xấu hổ, gương mặt ửng hồng của Tá Dịch chính là đẹp nhất, vừa nhìn liền khiến cho Lâm Nhất Phàm cõi lòng cũng phải mềm nhũn, hắn khàn giọng nói cho Tá Dịch biết chuyện ngày hôm nay:
"Ba ngày nữa nhị hoàng tử của Hạ Hồi quốc sẽ đến đây, ta nghĩ muốn mang chuyện mở cửa giao thương, thiết lập bang giao ra bàn bạc với họ. Bởi vì chủ ý này là do ngươi nghĩ ra cho nên ngày mai ngươi cùng trẫm thượng triều đi"
Tá Dịch giật mình, y thật sự rất lo lắng, y ở trước mặt Lâm Nhất Phàm đã lúng túng như vậy rồi, ngày mai hắn còn muốn y thượng triều ở trước mặt văn võ bá quan nói chuyện này, y sợ mình sẽ làm mất mặt của hắn:
"Hoàng thượng, ta... ta nghĩ người nói là được rồi, ta sợ mình làm không được sẽ làm mất mặt hoàng thượng"
Lâm Nhất Phàm đưa tay của Tá Dịch lên trước miệng mình khẽ hôn nhẹ:
"Trẫm không sợ mất mặt, hơn nữa trên triều có người nào dám cười nhạo ngươi ta nhất định sẽ trị tội kẻ đó"
Tá Dịch lo lắng, y quả thật là không muốn thượng triều bàn bạc chuyện quốc gia đại sự:
"Hoàng thượng ta..."
Tá Dịch ấp úng nửa ngày vẫn không nói ra được lời nào cả, kết quả Lâm Nhất Phàm liền ôm lấy y vào trong lòng khẽ hôn xuống mái tóc y:
"Không cần lo lắng, ngày mai trên triều trẫm sẽ trợ giúp ngươi, ngươi chỉ cần mang những gì ngươi nghĩ nói ra là được"
Tá Dịch thấy Lâm Nhất Phàm kỳ vọng vào mình như vậy cũng có điểm gấp gáp, nhưng mà Lâm Nhất Phàm muốn y thượng triều, y vẫn là không thể phụ lòng hắn được, kết quả liền đồng ý:
"Được, vậy ngày mai ta sẽ cùng hoàng thượng lâm triều"
Đúng lúc này bên ngoài liền có tiếng nói của Tiểu Thuần Tử:
"Hoàng thượng, Thục phi nương nương ở bên ngoài muốn cầu kiến"
Lâm Nhất Phàm nhíu mày, hắn chỉ vừa mới hạ lệnh thả Hứa Thục Nhi ra không nghĩ tới nàng ta còn không biết yên phận lại chạy đến điện An Nguyệt này, Lâm Nhất Phàm chính là không muốn nữ nhân kia làm phiền hắn và Tá Dịch, thế cho nên liền lạnh giọng nói ra:
"Không gặp, nói nàng ta trở về tập luyện ca vũ cho tốt, đến lúc đó đừng làm Thuận Thiên quốc mất mặt là được rồi"
Tá Dịch nghe vậy liền có điểm bất ngờ, rõ ràng là hôm qua Lâm Nhất Phàm đã hạ chỉ đưa Hứa Thục Nhi vào đại lao, như thế nào hiện tại nàng ta đã được thả ra rồi. Tuy rằng Tá Dịch không hề có ác ý muốn hại Hứa Thục Nhi, chỉ có điều y đang nghĩ đến xem Lâm Nhất Phàm rốt cuộc vì sao lại làm như vậy, nhưng mà cuối cùng y nửa lời cũng không dám hỏi hắn chỉ biết im lặng suy đoán loạn mà thôi.
Lâm Nhất Phàm nhận ra được sắc mặt của Tá Dịch không tốt, hắn có thể biết được y là vì sao lại như vậy, chính vì thế hiện tại liền hỏi Tá Dịch:
"Trẫm để nàng ta tiếp đón người ở Hạ Hồi quốc, Dịch Nhi sẽ không nghĩ gì chứ?"
Tá Dịch ở trong lồng ngực Lâm Nhất Phàm lắc đầu, chỉ cần là Lâm Nhất Phàm muốn y sẽ không hỏi lý do mà nghe theo. Lâm Nhất Phàm cũng không thể giải thích rằng hắn hắn trọng sinh cho nên biết trước được những chuyện sẽ xảy ra, biết được nhị hoàng tử Hạ Hồi quốc yêu thích Hứa Thục Nhi cho nên hắn muốn nhân cơ hội này tiễn đẹp nàng ta rời khỏi đây:
"Được rồi Dịch Nhi, trẫm là lo lắng cho sức khỏe của ngươi, bình thường chuyện tiếp đón sử giá đều sẽ do hoàng hậu đảm nhận, nhưng mà ngươi còn bận chuyện mở cửa giao thương cho nên trẫm mới để cho Hứa Thục Nhi làm chuyện này, coi như để nàng ta lấy công chuộc tội, ngươi sẽ không vì thế mà không vui có đúng không?"
Tá Dịch trong lòng tuy không thoải mái nhưng cũng không hề nói ra nửa lời:
"Hoàng thượng, ta không sao, người là lo lắng cho ta, ta hiểu được"
Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười hôn nhẹ vào trán Tá Dịch:
"Ngoan"
Sau đó vị hoàng đế nào đó thượng triều trở về không chịu đến thư phòng phê duyệt tấu chương, lại thản nhiên ra lệnh cho người mang toàn bộ tấu chương đến điện An Nguyệt, hoàng đế là muốn một tay ôm mỹ nam tử, một tay mở tấu chương nhìn xem. Tá Dịch ngồi ở một bên nhu thuận mài mực, Lâm Nhất Phàm ánh mắt nóng rực nhìn y, sau đó lại nghĩ đến mấy ngày này đều cùng y ở chung một chỗ, mỗi đêm đều ân ái triền miên với y, có khi nào trong bụng y có hài tử của hắn rồi. Nghĩ đến đây Lâm Nhất Phàm liền nhíu mày, thái y viện đã xem qua mạch tượng của Tá Dịch nói rằng hiện tại y chưa phải là thời điểm thích hợp để mang thai, nhưng mà nếu sử dụng các biện pháp tránh thai khẳng định sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của y, thân thể của song nhi vốn đã khó thụ thai cho nên đặc biệt phải cẩn thận, dĩ nhiên sử dụng biện pháp tránh thai cũng không thể. Cách tốt nhất chỉ có thể là không cùng y ân ái, nhưng mà thân thể mềm nhũn nào đó mỗi đêm nếu như không được ôm trong lòng hắn liền cảm thấy vô cùng trống vắng, càng nghĩ Lâm Nhất Phàm càng cảm thấy đau đầu, khi hắn vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt ai kia đang đưa sát về phía mình, đôi mắt xinh đẹp mang theo tia lo lắng mở lớn nhìn hắn, bên khóe mắt trái có một lệ chí phi thường tà mị:
"Hoàng thượng, người thân thể không tốt sao?"
Hỏng rồi, Lâm Nhất Phàm hắn lại cảm nhận được máu trong người đang nóng lên, da thịt ngứa ngáy, bàn tay đang để ở bên eo Tá Dịch liền ngay lập tức mon men luồn vào trong y phục của y. Tá Dịch giật mình đỏ mặt, Lâm Nhất Phàm muốn làm gì y đương nhiên là hiểu rất rõ, mấy ngày nay cùng hắn ở chung một chỗ đều có thể biết được thói quen của nam nhân này, chính là hắn không kể ngày đêm đều rất dễ sinh ra dục vọng, bây giờ khẳng định lại muốn làm cái đó với y. Tá Dịch tuy rằng hay thẹn thùng nhưng đối với Lâm Nhất Phàm lại cực kỳ nghe lời, bàn tay kia lần mò vào trong y phục y, y cũng không hề phàn kháng, cứ như vậy ngoan ngoãn để cho ai kia muốn làm cái gì thì làm. Lâm Nhất Phàm trước đây luôn nghĩ Tá Dịch nhu thuận như vậy rất là đáng yêu, nhưng bây giờ y ngoan ngoãn đến mức không hề có ý định phản khảng hắn, khiến cho hắn dù có muốn không tạo hài tử với y cũng không được.