• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bóng hàng cây ven đường rủ xuống mặt đất khiến ánh sáng phát ra từ ngọn đèn đường vốn yếu ớt càng trở nên lờ mờ không rõ ràng. Tuy vậy, hai thân hình mạnh mẽ đang lao vào nhau trong góc khuất của sân bóng vẫn rõ ràng đập vào mắt Như Kỳ.

...

Buổi chiều hôm nay, sau khi chia tay nhau tại quán trà sữa, Như Kỳ buồn chán mà dạo quanh bờ biển, khi về tới nhà trời đã nhá nhem tối, còn chưa kịp tra chìa khóa vào ổ thì Ngọc Linh không biết từ đâu lao tới.

- Này Kỳ, mầy đi đâu vậy hả? Cao Quân với Thiên Kỳ đang đánh nhau ngoài sân bóng kìa.

Nhỏ vừa thở phì phò vừa hét lên, có vẻ như tình hình đang rất nghiêm trọng, nhưng đổi lại chỉ nhận được bộ mặt lạnh tanh vô cảm của nó.

- Thì sao? Liên quan gì đến tao.

- Không liên quan? Hai tên điên đó đang đánh nhau vì mầy mà mầy kêu không liên quan. Đầu mầy bị ngập nước hả? Cái IQ 150 của mầy dùng để làm gì vậy?

Ngọc Linh không kiên nể mà mắng thẳng vào mặt Như Kỳ làm nó ngạc nhiên đến trợn tròn mắt. Này, liên quan gì nó mà lại đánh nhau, cái này không phải đầu nó ngập nước mà đầu hai tên kia ngập nước mới đúng. Trong lúc nhỏ còn đang đứng hình không hiểu tại sao thì đã bị Ngọc Linh lôi đi như bao cỏ, chạy thẳng đến sân bóng, mà nhỏ kia cũng kỳ lạ, có xe không đi, lại chạy bộ, đi như vậy có khi tới nơi, một là hai người kia ai đã về nhà nấy, hai là đã đánh chết nhau rồi. Tuy nhiên khi tới nơi, nhìn bóng dáng người kia đang mạnh mẽ thượng cẳng chân hạ cẳng tay vào người nằm dưới đất, lòng nó chợt lạnh ngắt.

Không.

Cao Quân của nó.

Vợ nó.

Không phải là như vậy.

Nó sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tim ẩn ẩn đau.

Như Kỳ quay lưng bước đi, nó không biết hai người kia tại sao lại đánh nhau mà nó cũng không cần biết. Nó chỉ biết rằng Cao Quân của nó đã thay đổi rồi, cậu không còn là đứa nhóc trong mắt chỉ có nó, cần nó bảo vệ. Mặc dù thái độ của Cao Quân luôn tỏ ra nhiệt tình, nhưng sâu trong đôi mắt kia, nó thấy sự lạnh nhạt cùng xem thường. Ngọc Linh nhìn nó bước đi, lòng chợt nhói, thầm nói xin lỗi. Đây chẳng qua là màn kịch mà Ngọc Linh cùng Thiên Kỳ dựng lên để Như Kỳ thấy được một mặt nào đó của Cao Quân, nhìn thái độ của Như Kỳ, Ngọc Linh biết bọn họ đã thành công, nhỏ biết bây giờ nó đang rất khó chịu nhưng họ hy vọng một ngày nào đó khi vị trí của Cao Quân trong lòng Như Kỳ đã không còn quan trọng như lúc đầu thì cho dù nó có nhớ lại chuyện kia, hậu quả cũng không quá mức nghiêm trọng.

- Thế nào?

Thiên Kỳ mồ hôi nhỡ nhại nhăn mặt hỏi.

- Thành công rồi. Cậu ta đâu?

- Đi rồi.

Ngọc Linh nhìn theo phương hướng Như Kỳ đi, thở dài một hơi.

- Cậu có thể điều tra chuyện này được không?

- Không chắc lắm.

Ngọc Linh nhíu đôi mày đẹp, nếu như cô đoán không nhầm thì đây là âm mưu của mẹ con bọn họ, bọn họ muốn hủy hoại Như Kỳ nên mới làm vậy, sớm muộn gì tên Cao Quân giả kia sẽ tự mình để lộ thân phận, nếu lúc đó tình cảm Như Kỳ với cậu ta không thay đổi, thì kết quả sẽ đúng như bọn họ mong đợi, vậy nên Ngọc Linh chỉ có thể đưa ra biện pháp này, mong rằng có thể thành công.

- Đi thôi.

- Đi đâu?

Ngọc Linh ngạc nhiên hỏi lại.

- Đưa tôi đến nhà Như Kỳ.

- Làm gì?

- Làm gì là chuyện của tôi.

Ngọc Linh nhìn bóng dáng người phía trước, tức muốn lộn ruột, cậu ta loi choi như vậy, không biết có làm ăn được gì không? Thiên Kỳ không quan tâm người phía sau nghĩ gì, bây giờ cậu rất lo cho nó, chỉ muốn gặp nó mà thôi. Nhanh chóng bắt một chiếc taxi, Thiên Kỳ nói một địa chỉ cụ thể...

Taxi dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ có cánh cổng sắt màu xanh, đôi chỗ đã bị tróc sơn lộ ra màu gỉ nâu đỏ, ngôi nhà nhỏ nhắn xinh xắn, phía trước còn có mấy thùng xốp trồng rau xanh, còn có giàn hoa thiên lý bắt ngang trước nhà, Thiên Kỳ nở nụ cười nhìn ổ khóa treo trên cửa, cậu dựa vào cửa mà đợi.

...

- Này, cậu làm gì ở đây vậy?

Như Kỳ nhíu mày nhìn người trước mặt, trong đầu không hiểu tại sao cậu ta lại ở đây, không phải một giờ trước cậu ta còn đang...

- Nhớ cậu.

- Cái gì?

- Tôi nói tôi nhớ cậu, muốn gặp cậu, không được sao?

Như Kỳ trợn mắt nhìn người trước mặt. Này... cậu ta có thể không cần thẳng thắn như vậy không? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Kỳ đỏ bừng đến tận mang tai.

- Này, cậu không mời tôi vào nhà à?

Thiên Kỳ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nó mà buồn cười trong lòng, nhưng trên mặt không tỏ ra thái độ gì.

- Tại sao tôi...

Như Kỳ đang định phản bát lại người trước mặt, nhưng khi nhìn vào mặt cậu ta lại thấy mấy vết xanh xanh tím tím, trái tim nhỏ lại chùng xuống.

- Vào đi.

Thiên Kỳ nhìn bóng lưng người đi trước, nhoẻn miệng cười, có khi ngày mai cậu phải cảm ơn tên giả mạo kia vì mấy vết bầm dập này mất, chịu đấm ăn xôi thế này, cũng đáng lắm.

Thiên Kỳ nhìn quanh ngôi nhà của nó, nói chính xác hơn là căn phòng mới đúng, nhỏ nhắn, nhưng cũng rất gọn gàn, tường quét vôi trắng, bức tường ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách dán đầy từ vựng tiếng anh, cậu nhếch môi cười, đảo khách thành chủ, ngồi phịch lên ghế sô pha độc nhất trong phòng khách.

- Này, rót cho tui miếng nước, khát quá.

Như Kỳ liếc mắt nhìn người nửa nằm nửa ngồi trên ghế, thở dài một hơi, cuối cùng vẫn đi rót nước, coi như là nó đang thay mặt người kia xin lỗi bằng hành động vậy.

Thiên Kỳ đảo mắt, thầm đắc ý khi thấy nó tay cầm ly nước tay mang hộp dụng cụ y tế, hất hất mặt nói:

- Cậu mang cái đó ra đây làm gì hả?

- Cậu không cần?

- Cần thì có cần, nhưng mà tôi thực sự không biết dùng thế nào cả?

Như Kỳ trợn mắt nhìn người trước mặt, nó thật sự đoán không ra người này nói thật hay nói láo nữa, nhưng tay vẫn giúp người ta bôi thuốc.

- Đau... cậu nhẹ thôi...

Thiên Kỳ nhăn mày xuýt xoa, nhưng mặt vẫn dí sát vào người nó, trong lòng thì cười nham hiểm, chỉ đáng thương cho Như Kỳ, nhìn mấy vết bầm trên khuôn mặt trắng mềm mại muốn búng ra sữa này, nó thật sự tin tưởng lời cậu ta, hết sức nhẹ nhàng cho tới khi bôi xong thuốc mới thôi, nhưng lúc này người kia lại ... rất nghiêm túc.

- Này ... cậu nhìn tôi như vậy làm gì?

Đây là lần đầu tiên trong đời, Như Kỳ có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời như thế này.

- Cậu đồng ý đi.

- Đồng ý gì ?

Như Kỳ khó hiểu.

- Làm bạn gái tôi.

Thiên Kỳ nói cộc lốc nhưng khuôn mặt cậu là sự nghiêm túc và thành khẩn.

- Không.

Như Kỳ dứt khoát trả lời, mặc dù người kia thay đổi nhiều như vậy, nhưng vị trí của cậu ta trong lòng nó thật sự quá sâu, không thể chỉ vì vài chuyện mà có thể thay đổi được. Thiên Kỳ nhận ra được sự biến hóa của nó, thầm trách mình quá nóng vội, cậu cười khổ.

- Này, cậu chảnh quá đấy.

- Chảnh thường thôi.

Như Kỳ bĩu môi, thầm nghĩ thật ra tên này cũng không đáng ghét lắm, đóng nắp hộp dụng cụ y tế định đem đi cất thì bàn tay lại bị ai đó nắm chặt. Thiên Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của nó, ánh mắt cậu trong veo nhưng khiến người khác tin tưởng.

- Cậu không đồng ý cũng không sao, chỉ cần cậu nhớ, tôi luôn đứng phía sau cậu, chỉ cần cậu quay đầu lại là có thể thấy.

Thiên Kỳ đứng thẳng người trong sự ngạc nhiên của nó mà ấn luôn một nụ hôn lên trán nhỏ.

- Tình cảm của tôi là thật đấy.

Nói xong, không đợi nó phản ứng mà đi thẳng ra cửa, cậu không biết rằng câu nói kia đã gây nên bão táp trong lòng nó. Nó thầm liệt kê lại : tám tuổi bị ba mẹ vứt bỏ, đến cuối cùng ông bà ngoại cũng bỏ nó ra đi, từ đó không còn một ai quan tâm nó, kể cả chú đạo diễn kia cũng vậy, người ta cũng chỉ vì giá trị của những tác phẩm của nó mà thôi. Cao Quân ư ? Cậu ấy cũng chỉ là những ký ức mà trong những năm khổ sở điều đó có thể cho nó hy vọng nhưng cũng cướp đi không ít nước mắt, chưa từng có ai nói những lời có tính đảm bảo như vậy, cho dù là Ngọc Linh người thân duy nhất bên cạnh nó hiện nay. Nó thẫn thờ nhìn chiếc bóng đổ dài trên đường của ai kia, tim thắt chặt đau đớn, miệng nở nụ cười nhưng nước mắt lại cứ rơi, không biết là cảm giác gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK