Sáng hôm sau, bầu trời vẫn trong xanh, mặt trời vẫn mọc từ hướng đông và gió vẫn thổi khúc ca mùa xuân tươi đẹp, chỉ là… bên khung cửa sổ lớp nó có thêm một “đống” “ruồi muỗi” bu đầy mà lý do thì còn chưa rõ. Nó vác ba lô trên vai, sải từng bước dài tiến nhanh về phía lớp, nhưng rất nhanh nó đã dừng lại từ xa, khẽ nhíu mày. Bạo động? I don’t care, thuật ngữ chuyên được sử dụng trong bộ não đấy nếp nhăn của nó vang, đồng thời đánh bang bang mấy tiếng báo hiệu hoạt động tiếp theo “you can continue do your work”, nhưng khi đi ngang qua đám đông, nó liếc mắt về phía đông đảo “nam xinh” đang đung đưa bên cửa sổ, ánh mắt nói rõ rằng :
- Let carefull- Tụi mầy biết thế nào gọi là hiệp nghị hòa bình không? Ngay cả lãnh thổ của t mà bọn mầy muốn dòm ngó? Muốn chết?
Đám con trai chỉ biết cuối đầu ngắm móng chân. Trong lòng thầm hò hét “ anh hai ơi, anh điên thì điên một mình, mới sáng bắt tụi tui bước chân vào lãnh thổ của diêm vương là sao?”
....
Bước vào lớp, nó lãnh cảm hỏi Ngọc Linh:
- Chuyện gì vậy?
- Không biết. – Ngọc Linh tỏ vẻ ta đây cũng pó tay.
- Ra dẹp đi. – nó buông lại một câu rồi bỏ về chỗ ngồi.
- Dẹp đi? Bằng cách nào? – Ngọc Linh nghe nó nói tỏ vẻ ngạc nhiên sự hoảng hốt dâng trào vô bờ bến trong trái tim nàng, nhưng đáp lại chỉ là một câu cộc lốc của nó.
- Bình thường mầy làm cách nào?
Ngọc Linh nhúng vai tỏ vẻ “thực sự là ta đây không còn lời nào để nói nữa”, với cái bệnh này của chị đại thì đến bác sỹ còn phải pó tay nữa là.
Ngọc linh đi ra cửa hất mặt về phía anh hai Thiên Kỳ của trường mặt cau có, khó chịu nói:
- Chuyện gì vậy? Sao lại bu ở đây? Không nhớ luật à ?
- Luật? Luật gì? – Thiên Kỳ tỏ vẻ ngây thơ vô tội hỏi lại càng làm Ngọc Linh điên tiết, trong lòng cũng bắt đầu hò hét “ quỷ thần ơi! Hôm nay tui gặp chuyện gì thế này, chị đại bệnh, anh hai giả ngu? Tụi này đúng là “perfect couple”, nhưng ngoài mặt thì vẫn đanh đá cá cảnh mà hỏi ngược lại Thiên Kỳ:
- Chẳng phải hôm qua đã nói rồi sao? Chỗ nào có bọn này thì bọn mấy người phải tránh đi chỗ khác.
- Ủa, chứ không phải, ai tới trước thì chỗ đó là của người đó hả? – lại ngây thơ.
- Cái gì? – đã lên đến đỉnh Hymalaya.
Đúng là bọn họ đã tới từ sớm nhưng đây là lớp của bọn nó nói như vậy chẳng khác nào là kiếm cớ gây chuyện cả. Ngọc Linh đang tức nghẹn họng thì đằng sau nó vang lên một giọng nói vô cùng vô cùng lạnh lẽo:
- Muốn gì ? – nó, hai tay đút túi quần thể dục, miệng nhai kẹo cao su, vừa nhai vừa nói trông vô cùng “đẹp” mắt, hình tượng một nữ sinh duyên dáng “dâng cao” đến độ không ai tưởng tượng ra nổi.
Thiên kỳ hôm nay đã vứt hẳn hai cái đít chai của Nobita, khuôn mặt đẹp trai rạng ngời, thu hút không biết bao nhiêu ong bướm, cứ mỗi lần có đám con gái nào đi qua là hắn lại gửi tặng cho một nụ hôn gió kèm mấy cái nháy mắt cực cool nhưng lại đểu không thể tả, mà trong cái tình huống oái ăm này lại còn như vậy thật biết chọc tức người khác. Hắn cũng vừa nhai cao su nhưng lại thổi thành bong bóng, vừa thổi vừa nói:
- Nhai cao su là để thổi vầy nè, cứ nhai hoài như cậu không thấy mỏi miệng à.
Chỉ bằng một câu nói, không khí xung quanh đã cô đặc lại, cả bọn cứng đơ, quay qua nhìn nó, hình như nó cũng hơi sốc trước câu nói của Thiên Kỳ, nhìn điệu bộ hình như đang mím miệng, là tức quá hay vì buồn cười thì chưa biết, nhưng trên mặt lại cố làm ra vẻ thản nhiên :
- Vào vấn đề chính.
- À là thế này, hôm qua về nhà tôi thấy cái luật này của mấy bạn hình như có vấn đề. Lỡ như bọn tui muốn xử lý một bạn nào đó trong lớp mấy bạn thì sao? Còn ….
- Tìm chỗ khác mà xử.- nó nhảy vào miệng anh hai đáp gọn một câu mà không cho người nào đó có cơ hội phản bác.
- Như vậy rất mất thời gian. Mà như bạn thấy đó, hôm nay rõ ràng chúng tôi cũng đâu có làm gì sai đâu. – Thiên Kỳ nhúng vai, ta đây đắc thắng rồi.
- Muốn gì? – một lần nữa nó lại hỏi câu này, không khí vừa dịu xuống lại bắt đầu căng thẳng.
- Ôi bạn bớt nóng, coi chừng nổi mụn đó, con gái mà nổi mụn thì không đẹp chút nào đâu. Tôi cũng chỉ muốn chung sống hòa bình với các bạn mà thôi, chúng ta cùng nhau vui vẻ không được sao, làm gì mà cứ như kẻ thù, nước sông không đụng nước giếng vậy chứ, chỉ cần không xen vào chuyện của nhau là được, không phải sao? – Thiên Kỳ sổ luôn một tràng dài với tâm trạng vô cùng hứng khởi, nhưng đáp lại chỉ là một câu ngắn gọn của nó.
- Chiều 2 giờ, tại sân bóng cũ.
Nói rồi nó quay mặt bỏ đi, để lại vẻ thiểu não và vô cùng ngơ ngác của cậu bạn.
- Vậy là sao?
- Quyết đấu – Ngọc Linh đáp lại, cũng phong thái “ cụt ngủn” như ai kia, hai tay vòng trước ngực, phong thái vô cùng đỉnh đạt.
- Quyết đấu? Có cần thiết không? – Thiên Kỳ ngạc nhiên, đây rõ ràng không phải là thứ cậu muốn, cậu chỉ muốn tiếp xúc với nó nhiều hơn một chút mà thôi, một cô bạn thú vị và dễ thương nhưng sao lại có khuynh hướng bạo lực như vậy chứ.
- Cần chứ sao không? Nếu cậu thắng thì sẽ theo ý cậu, nhưng nếu cậu thua thì… những ngày sắp tới sẽ khó sống đấy.
Ngọc Linh trưng bản mặt ta đây vô cùng hào hứng mà giảng cho cậu bạn hiểu, không quên kèm theo một câu nhắc nhở “nhớ đúng giờ”.
- Này... Gì chứ?
Thiên Kỳ gọi với theo Ngọc Linh nhưng đáp lại chỉ là bóng lưng của hai cô nàng, không biết làm sao lại quay qua hỏi quân sư:
- Vậy là sao?
- Là quyết đấu.
Quân sư cũng rất nhiệt tình, và hăng hái đáp trả, kết quả là bị một cú ngay đầu.
- Ai chả biết như vậy? Gì mà quyết đấu? Làm như La Mã cổ đại không bằng.
Thiên Kỳ càng nói càng nhỏ, cậu thật không hiểu được, sao cô nàng lại vô lý đến vậy, nói không lại người là dùng nắm đấm sao? Không phải có câu “ quân tử động khẩu không động thủ”, tại sao bây giờ lại biến thành “ động thủ không động khẩu” rồi. Càng nghĩ càng không hiểu, chỉ có phía sau cậu, quân sư tốt bụng nhắc nhở lại lời của Ngọc Linh “ Nhớ đúng giờ”.