- A lô, phòng hiệu trưởng phải không?
- …
- Tôi là sinh viên lớp 1A, bây giờ đã quá giờ vào lớp 30 phút, nhưng giáo viên vẫn chưa bắt đầu dạy. Vui lòng thông báo điều này với hiệu trưởng.
- …
- Tôi bỏ số tiền lớn như vậy đến đây để học thêm những điều bổ ích chứ không phải nghe những lời sáo rỗng đó của cô, tôi hy vọng trường này có giáo viên chuyên nghiệp hơn.
-…
- Vâng, cảm ơn.
Sau khi cúp điện thoại Như Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cả lớp đang ngây dại và vị giáo viên đang cố gắng trừng mắt với nó, lạnh lùng nói:
- Giáo viên mới sẽ đến trong vòng 10 phút nữa, cô có thể ra khỏi lớp được rồi.…
Tiền là phải dùng đúng chỗ, đúng mục đích, không thể lãng phí được.Haizz!!! Bản sư tỷ kiếm được tiền cũng không dễ dàng gì.
….
Giờ giải lao, sân thượng.
Như Kỳ liếc mắt nhìn bốn anh chàng đang dính với nhau đằng xa, lòng thấy nhẹ nhõm. Nó nỗ lực nhiều như vậy để làm gì chứ? Cũng chỉ không muốn mình quá kém cỏi khi đứng cạnh Thiên Kỳ. Cậu ta giờ này đang đùa giỡn náo nhiệt đằng kia không khác gì những cậu con trai bình thường khác nhưng nó biết, để ba mẹ cậu đáp ứng mối quan hệ của bọn họ, cậu cũng đã cố gắng như thế nào. Thiên Kỳ bây giờ đã không còn là cậu nhóc đeo kính Nobita hai năm trước cà lơ phất phơ đứng trước mặt nó mà dạy nó singgum nhai như thế nào. Thiên Kỳ của bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành thực sự rồi.
- Này Kỳ, tao nghe rồi nha, hôm nay trong lớp mầy làm được lắm, rất có đẳng cấp.
Ngọc Linh dựa vào lan can nở nự cười đầy ẩn ý nhìn Như Kỳ. Như Kỳ còn chưa kịp thu hồi dòng suy nghĩ của mình thì Nhã Thanh bên cạnh đã ậm à ậm ừ nhăn nhó.
- Kỳ … chuyện này có phải là làm hơi quá không? Không phải mày nói mầy chỉ là trẻ mồ côi thôi sao? Mầy …
-Tỏ vẻ quá sao?
Như Kỳ nhếch môi lên tiếng nói hết những điều khó nói của Nhã Thanh, nó không trách nhỏ, cho dù là ai trong trường hợp này cũng đều nghĩ vậy, đều cho rằng nó là đang “nổ”.
- Ái chà chà… đổi cách xưng hô nhanh quá nhỉ? Cũng không trách được người không biết.
Ngọc Linh liếc mắt tà tà nhìn Nhã Thanh, ánh mắt đểu không thể tả.
- Này cậu nói vậy là sao? Ai không biết chuyện hả? Mà tôi đổi cách xưng hô đó thì thế nào, ảnh hưởng gì đến cậu sao?
- Không ảnh hưởng, chỉ là có người nói cách xưng hô này thô thiển nhưng cuối cùng chính mình lại từ động thay đổi.
- Cậu… tôi ….- Thôi… không cần cậu câu tôi tôi làm gì, tôi hiểu..tôi hiểu cả.
Ngọc Linh cười tươi rói vỗ vai Ngã Thanh nhưng ánh mắt lại đang trêu ngươi cô nàng đáng yêu này, khiến mặt nhỏ tức đến đỏ bừng. Như Kỳ chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa. Chợt có một suy nghĩ “ Một ngày nào đó…” mà bỏ mặc hai cô nàng cạnh mình đang ầm ĩ.
- Không cần phải tức giận như vậy. Tôi nói cho cô biết, cô tưởng Như Kỳ nhà chúng ta là ai, Như Kỳ nhà chúng ta ….
Ngọc Linh bắt đầu bô lô bô la mở bài ca ca ngợi bạn Kỳ như một vị thần thánh, trong khi Nhã Thanh nghe đến cụm từ “ Như Kỳ của chúng ta” đã vui sướng đến ngây ngất quên lỗi về, là “ chúng ta” đấy nhé. Cho đến khi nhỏ nghe được cụm từ đáng chú ý tiếp theo “ giám đốc tối cao của You and Me”.
- Cái gì? Như Kỳ là giám đốc tối cao của You and Me, cái câu lạc bộ đang hot gần đây hả?
Nghe Nhã Thanh hét bên tai, Ngọc Linh ngay lập tức trưng ra bộ mặt gây chuyện.
-Này, ý cô là sao? Không tin lời tôi nói, hay không tin vào năng lực của Kỳ nhà tôi?
- Không phải, không phải, tôi tất nhiên là tin cậu, tin vào năng lực của Kỳ nhà chúng ta, chỉ là tôi quá ngạc nhiên mà thôi, phải là quá ngạc nhiên đấy.Ngọc Linh liếc mắt nhìn cô nàng đáng thương trước mặt, hừ hừ mấy cái, tiếp tục bài ca của mình
- Cô không biết đấy thôi, Như Kỳ rất thông minh, trực tiếp sang lại mấy quán bar không làm ăn được, lại trực tiếp sửa sang theo theo ý tưởng của mình thế là xong, vừa tiết kiệm tiền, lại vừa tiết kiệm thời gian. Cô thấy không, bây giờ nó hot như thế nào đấy.
- À…
- Này… bản mặt cô thế kia là sao hả? Không tin?
- Không … Không phải mà…
- Này Linh, cậu đừng có bắt nạt cô ấy nữa, cô ấy tin được nhưng tôi không tin đâu.
Quang Khánh từ xa lên tiếng, dang chân bước thẳng về phía hai cô nàng, kéo theo ba chàng còn lại cũng cùng nhau kéo về đây, Như Kỳ nhàn nhạt liếc Thiên Kỳ một cái làm khóe môi cậu ta mãi mà vẫn không khép lại được.
- Này, cậu nói vậy là sao? Ý cậu là tôi đang nói dối?
- Đó là tự cậu nói.
- Cậu dựa vào đâu mà nói như vậy?
Ngọc Linh trợn trắng mắt, tức giận hung hăng chất vấn Quang Khánh, hừ dám vì gái quên bạn, ai chả biết cậu ta có ý với nhỏ Nhã Thanh từ lâu, còn cố tình bắt nạt nhỏ để có cơ hội làm anh hùng trước mặt người đẹp? Bà đây khinh nhá. Ngọc Linh đem Quang Khánh từ đầu đến chân tất cả đều đánh một lượt.
- Vậy cậu nói xem, cô ta lấy tiền đâu ra mở quán bar?
- Chỉ có vậy?
Đối mặt với vẻ nghiêm túc của mấy người xung quanh mình, Ngọc Linh cảm thấy buồn cười, họ có cần nghiêm túc như vậy không chứ? Vả lại với câu hỏi của Quang Khánh, Ngọc Linh cảm thấy đây không phải là vấn đề bọn họ cảm thấy không thể chứ? Nếu bọn họ cho rằng chỉ trong vòng hai tháng mà Như Kỳ có thể khai trương được ba quán Bar kia thì mới khó trả lời nha.- Ha… ha… tưởng vấn đề gì? Tiền? Các cậu nghĩ Như Kỳ nhà tôi thiếu tiền sao? Cô ấy…
- Ngọc Linh và Thiên Kỳ là hai cổ đông lớn của ba quán Bar đó.
Như Kỳ nhàn nhạt cắt đứt lời Ngọc Linh đang định nói, mặc dù nó xác định tương lai bọn họ sẽ cùng đứng chung một chỗ, nhưng dù gì cũng chỉ mới quen nhau có một ngày, có những vấn đề nó không muốn công khai toàn bộ.
- Ngọc Linh và Thiên Kỳ? Hoàng Dương ngạc nhiên nhìn cả ba người.
- Nói như vậy là ba người quen nhau từ trước?
Tuấn Vũ dường như lờ mờ nhận ra điều gì đó, vẻ cà lơ phất phơ ngày ngày tự dưng biến mất không tung tích, nhàn nhạt mở miệng đặt ra nghi vấn của mình, mắt không tự chủ mà liếc nhìn Như Kỳ.
- Tất nhiên.
Ngọc Linh tự hào khẳng định.
- Tôi và Thiên Kỳ là một cặp.
Như Kỳ nhẹ nhàng thả một câu, nhưng lại khiến bạn nam nào đó sửng sốt một lúc lâu rồilại vui mừng đến không khép miệng lại được, cũng khiến cả đám người sửng sốt vì ngạc nhiên. Tất nhiên là không bao gồm Ngọc Linh rồi.