• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thiên Vũ tiêu sái ra khỏi đỗ phường mà không biết có người bám theo đằng sau, lúc nàng đi vào con đường vắng đột nhiên có một đám người lao ra chặn đường nàng, người cầm đầu đám người cũng rất chi là quen mặt, là tên hồ lỳ lúc nãy.

Nhìn đám người tay cầm gậy, Lâm Thiên Vũ liền biết đám người này đến tìm nàng để làm gì rồi. Nàng cười gượng, nói:

- Vị lão huynh đây, ta không đắc tội huynh, huynh cần chi dẫn theo nhiều người vậy chắn đường ta.

- Không đắc tội cái đầu ngươi, vì ngươi mà lão tử mất toi hết bạc, đỗ phường lại bị chúng phá nát, ta không tìm ngươi tính sổ thì tìm ai. – Tên hồ lỳ gằn từng chữ, ánh mắt hung ác trợn trừng lên nhìn cứ như ác quỷ.

- Ta không cố ý. – Lâm Thiên Vũ trên mặt vẫn cười chỉ là cười méo xệch.

- Nói nhiều, người đâu, đánh hắn. – Hồ lỳ ra lệnh. Ngay lập tức đám người phía sau hắn hung hãn lao về phía nàng.

Lâm Thiên Vũ sợ đến chân nhũn ra, đột nhiên nàng hô to lên, tay chỉ về phía sau đám người:

- Nhìn kìa. – Thừa lúc bọn họ không để ý, nàng liền nhanh chân chạy thục mạng.

Theo quán tính, đám người đều xoay mặt lại nhìn theo hướng nàng chỉ. Không có gì… Đám người liền xoay người lại nhìn về phía Lâm Thiên Vũ, chỉ thấy nàng đang chạy trối chết. Biết mình bị lừa, đám người càng thêm tức giận, họ nhanh chóng đuổi theo. Lâm Thiên Vũ chạy về phía đường lớn nghĩ rằng trên đường có nhiều người sẽ cản bớt tốc độ của chúng.

Trên đường lớn, 1 bóng hình nhỏ nhắn chạy trối chết, phía sau còn có hơn chục người cầm gậy đuổi theo, 1 màn này làm náo loạn cả con phố.

Lâm Thiên Vũ chạy, chạy, chạy, trên đường tay bắt được thứ gì liền quăng về phía sau, không biết có quăng trúng đám người kia không nhưng vẫn cứ quăng. Nàng vừa chạy miệng vừa la liên hồi:

- Tránh ra, nước sôi, nước sôi…

Đang cắm đầu cắm cổ chạy đột nhiên nàng phát hiện phía trước có một bóng người quen thuộc, nha~ cứu tinh, nàng gặp được cứu tinh, liền hét lớn lên:

- Âu Dương Kỳ.

Âu Dương Kỳ nghe có người kêu tên, hắn liền xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú nhưng rất lãnh đạm nhìn tên thư sinh đang chạy trối chết trên đường, hình dáng trông rất quen, nhưng là hắn không nhớ trong đám người hắn quen biết lại có tên ẻo lả kia. Vì vậy Âu Dương Kỳ rất chi là vô tình xoay người, tiếp tục đi, hắn chẳng dư hơi mà đi quan tâm người dưng. Lâm Thiên Vũ chỉ lo cắm đầu cắm cổ chạy, gọi Âu Dương Kỳ 1 tiếng liền nghĩ rằng hắn sẽ dừng lại, ai ngờ hắn chỉ liếc nhìn nàng 1 cái liền trực tiếp xoay người đi tiếp. Cái tên này… Lâm Thiên Vũ còn chưa kịp mắng liền cảm thấy hình như cổ áo phía sau bị ai đó kéo lại, nàng run run xoay đầu lại, liền nhìn thấy 1 tên to con đang nắm cổ áo nàng xốc lên. Lâm Thiên Vũ sợ xanh mặt mày,

Tên hồ lỳ vừa chạy đến nơi, liền thấy Lâm Thiên Vũ bị bắt giữ, hắn cười đến thập phần gian ác, nói:

- Để xem ngươi còn chạy đi đường nào, đánh gãy chân nó.

- Á, Âu Dương Kỳ cứu mạng. – Lâm Thiên Vũ hoảng hốt la lên, nàng giãy giụa muốn thoát khỏi sự kềm kẹp của tên to con.

Lúc này Âu Dương Kỳ lại nghe có người gọi tên mình, nghĩ chắc lại là tên thư sinh ẻo lả kia, định mặc kệ hắn thì đột nhiên nghĩ tới một người, giọng nói của tên thư sinh kia hình như rất giống nàng.

Trong lúc giãy giụa cây trâm bạch ngọc được Lâm Thiên Vũ dùng để cố định búi tóc trên đầu đột nhiên bị rơi ra, mái tóc dài bóng mượt tuôn xỏa như thác nước rơi xuống bờ vai, lộ ra khuôn mặt kiều diễm vô song.

Đám người đang đuổi bắt đứng hình, tên công tử ẻo lả kia từ khi nào lại biến thành mỹ nhân???

Lúc sau tên hồ lỳ mới hoàn hồn, miệng cười dâm đãng nói:

- Nữ cải nam trang? – Ha ha ha lần này ta lời to.

Nói xong còn vươn bàn tay thô kệch đến bên mặt nàng, định sờ lên khuôn mặt phấn nộn. Tay hắn còn chưa chạm đến mặt Lâm Thiên Vũ đột nhiên mồm hắn la đau.

Đám người còn đang ngơ ngác không hiểu gì, liền thấy tên hồ lỳ ôm lấy cánh tay bị bẻ quặt ra phía sau miệng rên rỉ kêu đau.

Cổ áo của nàng đột nhiên bị thả ra, tên to con bắt lấy nàng cũng ôm lấy bụng, bị một sức mạnh nào đó đánh văng ra phía sau, miệng phun ra 1 ngụm máu tươi.

Đột ngột mất đi trọng tâm, Lâm Thiên Vũ bị thả rơi tự do, nàng nhắm chặt mắt đang chờ đợi cú đo đất tuyệt đẹp, thì có cảm giác bên thắt lưng bị 1 cánh tay to lớn ôm lấy, theo quán tính cả người nàng ngã nhào về cánh tay kia, mặt phấn nộn áp sát vào lồng ngực to lớn của người nọ, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn của hắn. Lâm Thiên Vũ còn chưa kịp hiểu ra sự việc liền nghe thấy 1 nam âm trầm ấm quen thuộc vang lên:

- Nàng không sao chứ? – Âu Dương Kỳ lo lắng hỏi, chỉ sợ nàng đã bị thương.

Lúc hắn quay đầu lại liền nhìn thấy nàng bị người túm lấy cổ áo, xốc lên như đang túm cổ 1 con mèo, nhìn thấy nàng giãy giụa khó khăn muốn tránh đi, lại còn tên nam nhân kia ánh mắt nhìn nàng dâm đãng, trong lòng hắn đột nhiên hỏa diễm dâng cao, thật muốn đánh gãy tay của tên kia, hắn đã dùng tốc độ nhanh nhất để đến bên cạnh nàng.

Lâm Thiên Vũ nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt nàng, ngơ ngác lắc đầu.

Âu Dương Kỳ đặt nàng xuống đất, nhưng cánh tay to lớn kia vẫn như cũ đặt trên thắt lưng của nàng, kéo nàng sát vào người hắn.

Lâm Thiên Vũ vẫn còn chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện thì đột nhiên nghe thấy tên hồ lỳ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Ngươi là ai, dám xen vào chuyện của lão tử? Người đâu, đánh luôn hắn cho ta.

Tên hồ lỳ vừa dứt lời đám người kia lền hung hãn xông lên, lao về phía 2 người bọn họ, Lâm Thiên Vũ nhát gan la lên, Âu Dương Kỳ thần sắc vô cùng bình tĩnh, hắn đưa nàng ra phía sau lưng, dùng thân hình to lớn che chắn cho nàng. Vì bị che mất tầm mắt nên nàng không kịp nhìn thấy phía trước xãy ra việc gì, chỉ thấy Âu Dương Kỳ giơ tay nhấc chân có mấy cái, liền nghe thấy âm thanh té ngã cùng với tiếng rên rỉ khắp nơi, còn có tiếng la hét của những người buôn bán 2 bên đường, trên phố loạn thành 1 đoàn, người người bỏ chạy tán loạn.

Chỉ một lúc sau, khắp nơi liền yên ắng, Lâm Thiên Vũ tò mò ló cái đầu nho nhỏ từ phía sau lưng Âu Dương Kỳ nhìn về phía trước, liền thấy đám người đuổi bắt nàng đang nằm lăn lộn dưới đất, kẻ ôm chân, người ôm đầu rên rỉ, tên hồ lỳ mặt xanh như tàu lá lết dần về phía sau, sau đó liền chạy trối chết, trước khi chạy còn không quên hăm dọa:

- Các ngươi nhớ lấy, ta sẽ không bỏ qua đâu.

Đại ca đã chạy mất, bọn đàn em còn lưu lại làm gì, thế là đám người kia cũng lục tục chạy theo phía sau.

Chậc, chậc, nhát gan mà tỏ vẻ nguy hiểm, nàng bây giờ có Âu Dương Kỳ bảo kê, còn sợ đám người như hắn nữa hay sao, Lâm Thiên Vũ nghĩ vậy nên rất chi là tự đắc, trước khi bọn chúng chạy mất nàng liền bày ra bộ dáng tiểu nhân đắc chí, 2 tay chống 2 bên hông vênh cái mặt lên 1 góc 30 độ, lại còn lè lưỡi trêu chọc bọn chúng.

Âu Dương Kỳ vừa xoay người lại liền thấy hành động này của nàng, hắn thở dài lắc đầu, tay không tự chủ đưa lên véo nhẹ vào cái mũi nho nhỏ của nàng, trong giọng nói chất chứa ôn nhu vô hạn mà chính hắn cũng không phát hiện ra:

- Đi thôi.

- Đi? Đi đâu? – Lâm Thiên Vũ ngơ ngác hỏi.

- Không đi? Nàng định ở lại chờ bọn họ đem thêm người đến bắt nàng hay sao? – Âu Dương Kỳ xoay người rời đi, tay rất chi là tự nhiên nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Lâm Thiên Vũ.

- Sao? Vậy thì đi nhanh một chút. – Nghe nói tới sẽ bị bắt lại, Lâm Thiên Vũ nhát gan liền đi nhanh hơn một chút, bản thân cũng không phát hiện ra tay mình đang bị Âu Dương Kỳ nắm lấy.

2 người cứ như thế tay trong tay trở về khách điếm nơi Lâm Thiên Vũ đang trọ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK