• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau sự kiện trốn nhà bị phát hiện, Lâm lão liền cho người giám sát Lâm Thiên Vũ, nàng đi đến đâu liền có mấy cái đuôi theo sát đến đó, cửa lớn, cửa nhỏ Lâm gia 24/24 luôn có người canh giữ chặt chẻ, mỗi lần nàng lởn vởn đến đấy đều bị đuổi về. Lâm Thiên Vũ bị cầm chân buồn chán đến chết, Liên Nhi còn khổ hơn nàng ta bị phạt phải chuyển công tác sang nhà bếp nửa tháng, làm hết những công việc nặng nhọc ở đấy. Mặc dù Lâm Thiên Vũ đã bày ra rất nhiều chiêu thức cầu xin cho Liên Nhi nhưng tất cả đều vô dụng, “chả hiểu dạo này phụ thân sao lại khó tính đột xuất, hay là đang trong thời kỳ mãn kinh nên có chút rắc rối? Chắc là vậy” Lâm Thiên Vũ nghĩ.

Nữa tháng nhanh chóng trôi qua, Liên Nhi cũng được thả trở về với Lâm Thiên Vũ, lúc hai chủ tớ gặp nhau liền ôm chặt lấy nhau khóc như mưa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nó là thứ mà con người không thể nắm bắt trong tay được, Lâm Thiên Vũ nàng đã sớm quên đi mục đích ban đầu khi trốn ra khỏi nhà của nàng là gì, cho đến một ngày…

Hôm nay Lâm gia đột nhiên tổng vệ sinh nhà cửa, mọi người bận rộn không thôi, nam thì bận giăng đèn kết hoa bên ngoài, nữ thì bận quét tước trang trí bên trong, trên dưới Lâm gia bận bù đầu từ sáng đến tối ngoại trừ 2 người là Lâm Thiên Vũ và Liên Nhi nhàn rỗi nhìn xem mọi người đang trang hoàng nhà cửa mà chả biết bọn họ đang trang hoàng là vì cái gì.

Sau khi mọi thứ hoàn tất, Lâm gia phi thường náo nhiệt, trên dưới ngập tràn 1 màu đỏ thẩm hạnh phúc, cho đến khi sính lể từ Âu Dương gia do người mang đến thì Lâm Thiên Vũ mới sực nhớ ra rằng hôn kỳ(ngày thành hôn) của nàng đang cận kề.

Vì nhớ ra sự kiện này mà nàng lo sợ không thôi, nàng sống ở Lâm gia thật quá vui vẻ đâm ra quên mất mục đích của mình chính là tìm cơ hội trốn đi. “ Không sao, bây giờ trốn cũng không muộn” Lâm Thiên Vũ nghĩ.

Thế là vào tối hôm đó…

- Tiểu thư, người đừng đi, muội sợ… – Liên Nhi nắm lấy vạt áo của Lâm Thiên Vũ, nói.

- Suỵt, nói nhỏ 1 chút chúng ta là ra ngoài chơi trò hành tẩu giang hồ, đợi việc này lắng xuống liền trở về. – Lâm Thiên Vũ dụ dỗ nói.

- Nhưng nếu lại bị lão gia phát hiện thì sao? Muội không muốn bị đánh nữa đâu. – Liên Nhi nhát gan nói.

- Nếu không muốn bị phát hiện thì bây giờ tốt nhất là im lặng hành động. – Lâm Thiên Vũ nói, mắt bận rộn nhìn dáo dác khắp nơi.

- Thật không? – 1 nam âm lạnh lẽo vang lên.

- Thật. – Lâm Thiên Vũ khẳng định, bản thân còn chưa phát hiện ra thanh âm kỳ quái kia.

Đột nhiên 4 bề yên lặng như tờ, ngay cả gió cũng ngừng thổi, Lâm Thiên Vũ bỗng cảm thấy phía sau lưng có điểm lành lạnh, nàng đảo mắt hạnh nhìn về phía sau, không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì nàng muốn xỉu.

Không phải chứ, nàng còn chưa có đi ra đến cửa liền bị bắt trở về, tình hình còn thảm hơn lúc trước, tuy nàng và Liên Nhi không có bị đánh như lúc trước, nhưng là nàng tình nguyện bị đánh còn hơn là nhìn vẻ mặt cười đến thập phần rực rở, cười đến trên trán nổi gân xanh của Lâm lão, 2 nàng thật bị dọa cho sợ.

Kết quả Lâm Thiên Vũ bị nhốt trong phòng, để chắc ăn, Lâm lão còn khóa luôn bên ngoài cửa, cử thêm 2 tên gia đinh lực lưỡng trông coi trước cửa, đề phòng người nào đó trốn thoát.

Về phần Liên Nhi, nàng ta bị đem đến phòng giặt đồ, làm việc ở đó cho đến ngày Lâm Thiên Vũ xuất giá thì mới được tha.



Thời gian a thời gian, rất nhanh đã đến ngày cưới.

Sáng sớm cửa phòng đột nhiên bị mở tung ra, sau đó khoảng chục nữ nhân xông vào phòng của Lâm Thiên Vũ, lôi nàng từ trên đệm ấm xuống, nước tắm nhanh chóng được đưa vào, nàng bị bọn người kia ấn vào trong thùng tắm, mặc cho đám nữ nhân kia đem nàng ra làm thành con heo bị cạo sạch lông, nàng vẫn không quan tâm, bây giờ giấc ngủ mới là quan trọng với nàng.

Lâm Thiên Vũ 2 mắt nhập nhèm, đầu gật gù trong thùng tắm, sau khi heo được nhổ sạch lông, nhầm, nàng đã tắm sạch sẽ. Bọn họ lại đem nàng đến ngồi trước bàn trang điểm, đám người thi nhau bôi bôi trét trét những thứ bột phấn lên mặt nàng, Lâm Thiên Vũ vẫn như trước mắt mở không lên, phó thác thân mình cho đám nữ nhân kia.

Sau 1 loạt các động tác gọi là trang điểm đã hoàn thành, bọn họ lại đem nàng đứng lên, chuẩn bị mặc giá y. Lâm Thiên Vũ 2 tay dang ngang bày ra tư thế ‘mặc các người muốn làm gì thì làm’, nàng vẫn chuyên tâm nhắm mắt dưỡng thần.

Cho đến khi tất cả đều hoàn thành, hồng khăn được phủ trên đầu, Lâm Thiên Vũ vẫn như trước mắt nhắm tịt lại, để mặc cho nha hoàn dìu đi.

Nàng được dìu đến trước sảnh, sau khi dâng trà cho phụ mẫu, nghe lời nhắn nhủ sau cùng của bọn họ thì Lâm Thiên Vũ nàng chính thức bị mang lên kiệu hoa, chuẩn bị gả đến nhà chồng trong tư thế mắt nhắm tịt, đầu gật gù, thần trí sớm đã bay đến mấy tầng mây.

Tiếng kèn xô na vui vẻ vang vọng bên tai lại như âm thanh ru ngủ làm nàng nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Sau khi lên kiệu, có chổ ngả lưng, Lâm Thiên Vũ nhanh chóng đi tìm Chu Công. Cho đến khi ánh nắng gắt gao len lỏi vào hai bên cửa sổ của kiệu, xuyên qua tấm mành treo, chiếu thẳng vào bên trong làm chói mắt, thì nàng mới từ từ mở đôi mắt to tròn ngập nước, mông lung nhìn cái nơi phát ra ánh sáng kia, “kì quái, sao hôm nay nhìn thứ gì cũng ra màu đỏ, cả ánh sáng cũng nhuộm đỏ.” Lâm Thiên Vũ nghĩ, nhìn 1 một hồi nàng lại lười biếng nhắm mắt lại định đi tìm Chu Công hỏi vì sao nàng nhìn cái gì cũng ra màu đỏ thì đột nhiên nàng như sực tỉnh, 2 mắt nhập nhèm liền tỉnh hẳn, Nàng nghi ngờ đưa tay sờ lên đầu, liền đụng phải 1 cổ lụa mịn màng, khóe môi nàng giật giật vài cái, sau đó liền dùng sức giật cái thứ mịn màng kia ra. Ánh sáng nhanh chóng đập vào mắt, mọi thứ trước mắt không còn nhuộm 1 màu đỏ thẩm nữa, Lâm Thiên Vũ có chút sợ hãi.

Nhìn thứ đang cầm trên tay, đây không phải hồng khăn thì là gì!??

Lại nhìn nơi nàng đang ngồi, 1 màu đỏ thẩm, không gian lại chật hẹp, không phải kiệu hoa thì là gì!??

Nhìn sang thứ nàng đang khoác trên người, cũng là cái màu đỏ đáng ghét ấy, lại thêm 3, 4 lớp áo nặng trịch khiến người khó chịu, được thêu thùa tỉ mỉ hình uyên ương, cái thứ này không phải giá y thì là gì!??

Lại nhìn 1 lượt trên dưới, khắp người nàng đều được bao phủ bởi cái màu đỏ đáng ghét ấy, nàng không phải tân nương thì là gì!??

Nghĩ tới đây Lâm Thiên Vũ đột nhiên mắt trợn trắng, nàng bị đem đi lúc nào tại sao chính nàng còn không biết???

Lâm Thiên Vũ hấp tấp đưa tay vén mành che của cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài, nơi này là nơi nào, tại sao nhìn lạ thế, hình như không phải Thanh An thành.

Khắp nơi được cây cối bao phủ bởi 1 màu xanh um mát mẻ, ánh nắng ấm áp gắt gao chiếu rọi khắp nơi, đâu đây còn nghe được tiếng suối chảy, tiếng chim hót líu lo, cảnh vật đích thị là rất hữu tình nếu đây không phải là con đường dùng để đến nhà chồng của nàng thì nàng thật là rất yêu thích nó. Đường núi có vẽ gồ ghề nên kiệu hoa có phần bị sốc, Lâm Thiên Vũ tỉnh ngủ hẳn, ngồi trong kiệu suy tính xem nàng sẽ trốn bằng cách nào.

Hay là giả vờ đau bụng, cần tìm chổ giải quyết sau đó trốn đi?

Không được, không được, nơi rừng núi hoang vu hiểm trở như thế, cho dù nàng trốn thoát cũng không biết đường ra, Lâm Thiên Vũ nàng là vua mù đường mà, mấy lần ra khỏi nhà chơi nếu không có Liên Nhi đi theo nàng sợ đã không thể về được đến nhà.

Hay là chờ đến nơi nào náo nhiệt liền trốn?

Cũng không được, nàng là 1 thân giá y đỏ thẩm rất bắt mắt, sẽ nhanh chóng bị bắt lại.

Vậy chờ đến nhà chồng, lúc vào tân phòng liền tìm chổ tẩu thoát, sẳn tiện gom theo vài thứ đồ làm lộ phí đi đường?

Chỉ sợ, đường trốn còn chưa kịp tìm thấy liền bị người nuốt vào trong bụng, trốn ở đâu không trốn lại trốn vào tân phòng, có điên mới làm thế.

Hết cách a hết cách, nàng phải làm sao thì mới có thể trốn đi đây??? Lâm Thiên Vũ trong lòng không ngừng gào thét.

Dường như nghe thấy được nổi lòng của nàng, lão thiên gia liền cử ngay cứu tinh đến.

Cổ kiệu đột nhiên ngừng hẳn lại, làm Lâm thiên Vũ theo quán tính chồm người về phía trước.

Đột nhiên nàng nghe thấy 1 đoạn đối thoại, 1 đoạn đối thoại rất quen, là thứ mà nàng nghe xong thì rất hào hứng, nó chính là…



Đoàn đưa dâu đang đi thì đột nhiên dừng hẳn lại do đường đi phía trước bị 1 nhóm người chặn lại, nhóm người kia khuôn mặt hung ác, tay cầm đại đao đứng chắn giữa đường không cho đoàn người đưa dâu đi qua, mọi người hoảng loạn, lo sợ, nhìn nhóm người kia thì biết bọn họ chẳng phải dân chúng thiện lương gì.

Đột nhiên từ trong nhóm bọn họ có 1 tên nam nhân đi ra, hắn đi đến đâu, nhóm người kia liền tránh đường cho hắn, dường như hắn chính là thủ lĩnh của nhóm người này.

Hắn ta đột nhiên nói:

- Đường này là do ta mở, cây là do ta trồng, người muốn đi qua phải để tiền lại.

Lâm Thiên Vũ ở bên trong kiệu nghe được những lời này thì hưng phấn không thôi. Nga~ sơn tặc a, nàng muốn xem sơn tặc.

Nghĩ đến đây 1 suy nghĩ tinh quái xoẹt qua đầu nàng, Lâm Thiên Vũ đảo mắt hạnh, môi cười gian xảo, nàng vui vẻ ra mặt, không ngừng trấn an con tim vì vui mừng mà nhãy nhót không ngừng.

Đám người đưa dâu còn đang hoang mang không biết phải làm sao thì đột nhiên rèm kiệu bị xốc lên, Lâm Thiên Vũ tay ngọc vén lên hồng khăn trên đầu, lộ ra dung mạo tuyệt mỹ, mắt to ngập nước quyến rũ vô cùng, đôi môi hồng nhuận khép hờ lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi gò má hồng hào, cái cằm nhọn tinh tế, nàng 1 thân hồng y nương tử càng thêm lung linh trong nắng, mà nốt chu sa đỏ rực trên trán càng làm cho nàng thêm kiều mỵ. Nàng vốn đã xinh đẹp động lòng người, nay lại thêm trang điểm, vẻ đẹp ngây thơ vốn có lại thêm vài phần quyến rũ, bộ dáng phong tình vạn chủng, một cái nhấc tay nhấc chân cũng đủ để khuynh đảo chúng sinh. Đám người ngoài kiệu, ai cũng vì sắc đẹp của nàng mà ngẩn người, dù là nam hay nữ. Lâm Thiên Vũ mắt đẹp luân chuyển, hài lòng vì phản ứng của nhóm người này, nàng hơi thở như hoa, âm thanh như lệ, cố ý muốn mê hoặc đám sơn tặc kia thật không khó.

Lâm Thiên Vũ sau khi đánh giá sơ qua đám sơn tặc kia liền bắt đầu vở diễn.

Nàng mắt hạnh mở to tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

- Các ngươi là ai, sao lại cản kiệu?

Tiểu mỹ nhân như tiên nữ hạ phàm đang cất tiếng nói như tiếng cầm hỏi bọn họ, đám sơn tặc trước tiên là đờ đẫn vì nàng, sau đó cả nhóm liền đồng thanh đáp:

- Cướp tân nương.

Lâm Thiên Vũ trong lòng vui mừng vì mỹ nhân kế đã thành công, nhưng vì vở diễn liền chịu khó nhịn đi sự vui vẻ kia, giả vờ sợ hãi, run run nói:

- A, các ngươi không thể làm vậy.

Bộ dáng tiểu bạch thỏ sợ sệt của nàng càng làm cho thú tính của đám nam nhân tăng cao, cả nhóm trong lòng đều quyết tâm: “ Dù chết cũng phải mang nàng về trại.”

Sau đó 1 màn đại chiến xảy ra, đám sơn tặc lao vào cướp người, tuy là sơn tặc nhưng ít ra bọn họ còn có nhân tính, chỉ là đánh người, dọa cho bọn họ sợ chứ không có giết chóc.

Đám người đưa dâu chạy tán loạn, nữ nhân thì la hét, nam nhân bận rộn đánh nhau, chẳng ai để ý đến tân nương tử ngồi trong kiệu đang cười đến thập phần sáng lạn.

Dưới quyết tâm hừng hực lửa của đám sơn tặc, cùng với sự cổ vũ bằng ánh mắt sợ hãi của Lâm Thiên Vũ, đám sơn tặc rất nhanh đánh thắng nhóm người đưa dâu.

Lâm Thiên Vũ được như ý nguyện, nhanh chóng bị thủ lĩnh của đám sơn tặc bắt đi. Chỉ là nàng bây giờ không còn vui mừng như lúc đầu nữa, lý do là tên thủ lĩnh kia đã đánh Liên Nhi của nàng. Liên Nhi vì thấy Lâm Thiên Vũ bị tên thủ lĩnh kia ôm lấy liền liều chết xông qua ngăn cản, tên kia vì bị ngăn cản liền không nương tay đánh 1 cái thật mạnh vào gáy Liên Nhi khiến nàng ta bất tỉnh.

Lâm Thiên Vũ căm hận nhìn cái tên nam nhân đen thui đang ôm lấy nàng chạy như bay trong rừng, nàng chán ghét hắn, tay ngọc vươn ra giữ chặt lấy cánh tay đang ôm ngang thắt lưng của nàng, cúi đầu xuống, hàm răng trắng bóng nhanh chóng đáp đất an toàn trên cánh tay của hắn. Nàng hung hăng cắn, ai bảo hắn đánh Liên Nhi của nàng.

Tên thủ lĩnh không ngờ nàng sẽ làm như thế, hắn đau đớn thét lên.

Tiếng thét như bò rống của hắn chính là tiếng chuông báo hiệu cho những chuỗi ngày thê thảm của hắn sắp tới…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK