• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạnh… Lạnh a~, thân thể nàng rất lạnh a. Lâm Thiên Vũ cả người run lên bần bật, miệng than lạnh nhưng trán lại nóng như lửa, nàng hôn mê hết ngày này đến ngày khác ngoại trừ than lạnh ra vẫn là không có tỉnh lại lần nào.

Hồ Mỵ Ly mắt đẹp nhìn nữ nhân nằm trên giường, lại nghe nàng ta than lạnh, bà bỏ dỡ mớ thuốc đang sắc, 2 tay lần xuống bánh xe ở bên hông sườn, dùng sức lăn, bánh xe theo tay bà lăn tròn đưa nàng đến giường nơi Lâm Thiên Vũ nằm.

Hồ Mỵ Ly rướn nữa thân trên, với tay đắp thêm chăn lên người Lâm Thiên Vũ, lại lăn xe đi đến bên lò lửa cho thêm củi, mong sẽ sưỡi ấm thêm cho nữ nhân luôn miệng than lạnh kia.

Lại nhìn Lâm Thiên Vũ, mắt đẹp thoáng phủ 1 tầng sương mỏng, ánh mắt bà mông lung, nghĩ: “ Nếu con mình còn sống, có lẽ cũng là cũng bằng tuổi nữ nhân kia”.

Ngày hôm ấy lúc bà ra bờ suối hái dược, vô tình nhìn thấy Lâm Thiên Vũ trôi dạt lên mé bờ, nhìn thấy dung nhan kiều diễm tái nhợt của nàng ta, bà chợt nhớ đến một việc, bà ngày đó cũng chính là tại nơi này được sư phụ thấy được, cứu cho 1 mạng, tựa như bà bây giờ đang ra sức cứu chữa cho Lâm Thiên Vũ.

Nữ nhân kia cũng không phải là bệnh nặng gì, chẳng qua là ngâm lâu trong nước, hàn khí nhập thể, chỉ cần uống vài thang thuốc tiêu hàn là có thể tỉnh, chỉ là đã qua 3 ngày rồi mà nàng ta còn chưa tỉnh, 1 tay y dược cao thâm của bà được sư phụ truyền lại, chẳng lẽ lại không dùng được?

Hồ Mỵ Ly mày liễu nhíu lại, thoáng trầm tư, lại nhìn đến thân thể của Lâm Thiên Vũ, bà quyết tâm phải cứu cho được nàng ta, bà không muốn làm nhục sư môn, căn bệnh nhỏ nhoi này mà bà không trị được thật là hổ thẹn với sư phụ dưới suối vàng.(anchan: Tỷ lúc này còn đang bận chơi với anh thần chết đẹp trai a)

….

Đến ngày thứ 5, Hồ Mỵ Ly xem ra là đã bó tay với Lâm Thiên Vũ thì đột nhiên nàng lại tỉnh dậy.

Lâm Thiên Vũ mơ mơ màng màng hé mở đôi mắt nhập nhèm nhìn xung quanh, sau khi hoàn toàn thanh tỉnh nàng mới phát hiện, nơi này thật xa lạ, đột nhiên 1 giọng nói không có độ ấm vang lên.

- Đã tỉnh?

Lâm Thiên Vũ nhìn lom lom nữ nhân đang nói chuyện, khuôn mặt kiều diễm, mày liễu nhướng cao, ánh mắt băng lãnh, môi đỏ ướt át, đích thị là kiểu dáng mỹ nhân thành thục, nàng đoán nàng ta chắc khoảng 27, 28 tuổi. Lại nhìn xuống liền thấy nàng ta đang ngồi trên xe lăn bằng gổ, tuy nhìn không có tốt như xe lăn ở hiện đại nhưng nếu so với thời đại này thì đây quả là cực phẩm.(anchan: các nàng đừng thắc mắc vì sao đoạn trên ta gọi HML là ‘bà’ còn phía dưới lại xưng ‘nàng’ vì LTV nghĩ HML còn trẻ nên ta mới dùng cách xưng hô như thế)

- Cảm thấy thân thể như thế nào? – Hồ Mỵ Ly giọng nói âm lãnh vang lên nhưng không che giấu được hưng phấn cùng quan tâm.

- Ta tốt lắm. – Lâm Thiên Vũ sau khi đánh giá xong Hồ Mỵ Ly liền lễ phép trả lời, sau liền nói: – Đa tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ.

- Tỷ? – Hồ Mỵ Ly mày liễu nhíu lại, sau lại nói: – Gọi ta là bà bà.

- Nhưng là tỷ nhìn chỉ hơn ta có vài tuổi, gọi bà bà có phải… – Lâm Thiên Vũ thật thà nói, lời còn chưa dứt liền bị cắt đứt.

- Chớ lôi thôi, bảo gọi là bà bà thì cứ y vậy. – Nói xong liền lăn bánh xe rời đi.

Để lại Lâm Thiên Vũ ngơ ngác nhìn theo bóng hình xinh đẹp, vẫn không hiểu tại sao lại khiến cho nàng ta tức giận.



Thấm thoát lại thêm 3 ngày trôi qua, Lâm Thiên Vũ thân thể dần bình phục, đã có thể xuống giường đi lại, giúp đỡ Hồ Mỵ Ly làm một vài việc nhỏ nhặt, mặc dù Hồ Mỵ Ly không hề sai sử nhưng là nàng vẫn cố làm.

Lại thấy Hồ Mỵ Ly đang rướn thân người về phía trước trải dược lên khay phơi, Lâm Thiên Vũ nhanh tay lẹ chân chạy đến giúp nàng ta.

Hồ Mỵ Ly cũng không nói gì, lại lăn bánh xe, rời đi, mặc cho Lâm Thiên Vũ muốn làm gì thì làm.

Lâm Thiên Vũ cười cười, nàng biết tuy Hồ Mỵ Ly dáng vẽ lãnh đạm khó gần nhưng bụng dạ rất tốt, mấy ngày nay luôn hết lòng săn sóc cho nàng, vì nàng hái dược nấu thuốc, ngày ngày đều đặn bắt mạch cho nàng. Sau khi nàng khỏi bệnh cũng không có bắt ép nàng làm bất cứ việc gì, tuy là không thích nói, nhưng mỗi khi nàng hỏi nàng ta đều trả lời, Lâm Thiên Vũ cảm nhận được Hồ Mỵ Ly thật rất tốt với nàng.

Buổi tối, lúc nàng cùng Hồ Mỵ Ly dùng bữa xong, Lâm Thiên Vũ liền bắt chuyện.

- Tỷ tỷ, tỷ tại sao lại ở nơi này, còn chân của tỷ, là bẩm sinh sao? – Lâm Thiên Vũ thật tình là không có ý gì, chỉ là tò mò.

Hồ Mỵ Ly liếc xéo nàng 1 cái, sau nhàn nhạt trả lời:

- Gọi bà bà. Ta bị rớt xuống vực, chân mới thành ra thế này.

- Tỷ cũng là rớt xuống vực? – Lâm Thiên Vũ cứng rắn không sửa miệng, gọi bà bà thật quá già đi.

- Gọi bà bà. – Hồ Mỵ Ly cũng cứng rắn không kém.

- Tỷ thích ta gọi tỷ là bà bà sao, nhưng là nghe thật già đi. – Lâm Thiên Vũ cuối cùng cũng đầu hàng, mấy ngày nay mỗi lần nàng gọi nàng ta là tỷ tỷ đều bị bắt phải sửa lại.

- Ta lớn hơn ngươi ít nhất cũng 20 tuổi đi. – Hồ Mỵ Ly nhấp 1 ngụm trà nhàn nhạt đáp.

- Đùa, tỷ làm sao lại lớn đến vậy? – Lâm Thiên Vũ không tin, cười cười.

- Ta năm nay đã gần 40.

- Gạt người, tỷ làm sao lại 40 cơ chứ cùng lắm chỉ là 30. – Đây là nàng nói sự thật, da thịt nàng ta trơn mịn trắng bóng, hoàn toàn là bộ dáng của cô nương trưởng thành, làm sao tuổi lại lớn thế.

- Sự thật, sau này gọi ta bà bà. – Hồ Mỵ Ly lười đôi co, lăn bánh xe trở về phòng.

- Đùa… – Lâm thiên Vũ há hốc mồm nhìn Hồ Mỵ Ly, thật không thể tin nỗi nàng ta làm cách nào bảo dưỡng nhan sắc tài như vậy, cổ đại này làm gì có spa hay thẩm mỹ viện.

Sau ngày hôm đó, Lâm Thiên Vũ liền ngoan ngoãn thay đổi cách xưng hô, 1 tiếng bà bà, 2 tiếng bà bà, gọi ngọt như đường phèn.

Hồ Mỵ Ly dường như rất thích nghe nàng gọi như thế, mỗi lần nàng gọi bà ta là bà bà, sâu thẳm trong ánh mắt băng lãnh kia lại ánh lên chút ấm áp.

Hồ Mỵ Ly cũng rất nhiệt tình đưa Lâm Thiên Vũ cùng đi hái thảo dược, dạy nàng cách phân biệt thảo độc và thảo dược, dạy nàng chế 1 vài phương thuốc đơn giản, dạy rất nhiều thứ cho nàng nhưng nhiều nhất vẫn là dạy cho nàng học về thuốc.

Nhưng có 1 điều lạ đó chính là bữa ăn, bữa ăn nào Hồ Mỵ Ly cũng bắt nàng uống 1 bát canh, nhưng là bà ta không có uống, canh kia là nấu cho Lâm Thiên Vũ nàng, mà canh kia mùi vị thật kỳ lạ, như là càng ngày càng hăng, lại đắng. Đến một ngày Lâm Thiên Vũ không nhịn được tò mò hỏi.

- Bà bà, người cho ta uống canh gì vậy?

Hồ Mỵ Ly đầu cũng không thèm ngẩng, nói:

- Canh độc.

Lâm Thiên Vũ há hốc mồm, bà ta… Bà ta hạ độc nàng!

Hồ Mỵ Ly đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt băng lãnh thoáng ấm áp nhìn Lâm Thiên Vũ, cái nhìn kia làm lòng nàng thoáng bình lặng, lo sợ cũng nhanh chóng tan biến.

- Sợ sao? – Hồ Mỵ Ly nhàn nhạt hỏi.

- Lúc nãy sợ, nhưng bây giờ đã hết. – Lâm Thiên Vũ bình tĩnh đáp, tay vẫn cầm bát canh đưa lên miệng uống.

- Tại sao? – Hồ Mỵ Ly ánh mắt khó hiểu nhìn Lâm Thiên Vũ.

- Ta tin tưởng bà bà sẽ không hại ta. – Lâm Thiên Vũ mắt hạnh nhìn thẳng vào mắt Hồ Mỵ Ly nói như đó là điều dĩ nhiên. Nếu bà ta muốn giết nàng thì cần chi phải tốn sức cứu lại nàng để nàng chết ngay lúc đó có phải tốt hơn không.

Hồ Mỵ Ly không nói gì, nhìn Lâm Thiên Vũ như muốn xem xem lời nàng nói là thật hay giả, lúc sau ánh mắt đột nhiên ôn nhu, môi đẹp khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ. Bà bà cười, đây là lần đầu nàng thấy nha, làm Lâm Thiên Vũ cứ nghĩ nàng mơ, còn hung hăng véo 1 cái lên đùi để chứng thực.

Cơn đau nhanh chóng kéo đến, nhắc nhở nàng những thứ trước mắt chính là thật, Lâm Thiên Vũ si ngốc nhìn Hồ Mỵ Ly, sau không tự chủ nói:

- Nga~ Bà bà, người cười lên thực đẹp.

Lại thấy ý cười trong mắt Hồ Mỵ Ly càng sâu, thấy không, không phụ nữ nào lại chán ghét khi được khen cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK