• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Lâm Thiên Vũ chính thức tốt nghiệp khóa ‘thính giác’ nàng đã được trở lại với ánh sáng, bây giờ nàng mới biết, được nhìn là 1 điều hạnh phúc như thế nào. Lâm Thiên Vũ mừng muốn khóc.

Lâm Thiên Vũ còn chưa kịp mừng vì được thoát ly khỏi bể khổ thì lại có bể khổ khác chờ nàng bơi vào, Hồ Mỵ Ly nói tuy trường tiên mới là vũ khí chính của nàng như là nhưng thứ khác cũng phải tinh thông, vì thế liền dạy cho nàng quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp, côn pháp, thương pháp, ám khí… Rất nhiều thứ nàng cần phải học, mà mỗi thứ cũng là vô cùng khó khăn.

Không biết thời gian trãi qua bao lâu, rốt cuộc Lâm Thiên Vũ cũng hoàn thành hết các bộ pháp, trãi qua huấn luyện nghiêm khắc của Hồ Mỵ Ly, Lâm Thiên Vũ tin tưởng bản thân bây giờ đã có thể làm Võ Tòng đả hổ.

Thật không phụ sự kỳ vọng của Lâm Thiên Vũ Hồ Mỵ Ly đã thực sự cho nàng đi đả hổ.



Lâm Thiên Vũ mặt xanh như tàu lá, chân 1 bước lại 1 bước lùi về phía sau, mắt trừng thật lớn nhìn con hổ to muốn gần bằng nàng, răng nanh nhe ra, nước dãi chảy ròng ròng trên cỏ, tròng mắt đỏ ngầu, móng vuốt sắc nhọn đi đến đâu liền dẫm nát cỏ đến đấy, mà bạn hổ thì đang hướng Lâm Thiên Vũ nhe răng gầm gừ đi đến, ngay cả người ngu cũng biết là nó muốn làm thịt nàng.

Lâm Thiên Vũ chân như nhũn ra, chỉ còn thiếu là tè ra quần thôi, chỉ là nàng tè không được, nàng sợ đến xanh mặt rồi.

Lão hổ dường như không nhịn được nữa, liền hướng người Lâm Thiên Vũ bổ nhào tới. Nàng thân thủ nhanh nhẹn né được, liền bỏ chạy, từ ngày luyện bế khí công thân thủ của nàng 1 nhanh nhẹn hơn, chạy vừa nhanh lại không mệt, vừa chạy vừa nghĩ làm sao hạ lão hổ, trước khi quăng nàng vào nơi này Hồ Mỵ Ly chỉ đưa cho nàng trường tiên, 1 chút sắc nhọn cũng không có, nếu là đao, kiếm, hay thậm chí là ngân châm cũng được, còn trường tiên, cái vật mềm èo mềm oặt này có thể làm được gì, dùng nó để thắt cổ hổ à? Nàng làm sao có thể hạ hổ đây, nếu biết trong này có hổ dù có giết nàng, nàng cũng không vào.

Sau liền như nghĩ ra, thắt cổ? đúng a, nàng có thể dùng nó để thắt cổ hổ a.

Bản năng sinh tồn nỗi dậy mạnh mẽ ép buộc Lâm Thiên Vũ phải đối mặt, nàng đột ngột dừng lại, thuần thục phóng ra trường tiên, trường tiên như có linh tính, có thể hiểu được ý muốn của nàng, bay như xé gió hương phía cổ của lão hổ gắt gao quấn lấy, Lâm Thiên Vũ dùng sức ghịt lấy trường tiên, muốn học Hồ Mỵ Ly ‘đốn cây bằng roi’ chỉ là sức nàng không đũ lại không có nội lực nên không thể thi triển, lão hổ bị thít cổ, đau đớn nên càng thêm hung hăng, dùng móng vuốt vồ vào người Lâm Thiên Vũ, tốc độ quá nhanh làm Lâm Thiên Vũ không kịp trở tay, trên ngực bị lão hổ dùng móng vuốt cào rách 1 mảng, máu tuôn ra như thác, thấm ướt cả 1 vùng ngực.

Lâm Thiên Vũ đau đớn nhíu mày, mắt trừng lớn hung ác, lần đầu trong đời nàng muốn giết chết 1 ‘thứ’, Lâm Thiên Vũ sát khí nồng đậm, bản năng sinh tồn nói cho nàng biết, muốn thoát khỏi nguy hiểm phải giết ‘thứ’ trước mắt, nhìn thấy xung quanh có rất nhiều cây, liền dùng hết sức đạp 1 cái thật mạnh vào ngực lão hổ, trường tiên càng thít chặc hơn, như muốn siết đứt cổ lão hổ, lão hổ cũng không chịu chết, hướng Lâm Thiên Vũ vồ tới, nàng thân thủ nhanh nhẹn, lại đạp cho lão hổ 1 cái, chân đạp vào thân cây, lấy điểm tựa, nhanh nhẹn nhãy lên nhánh cây, lấy cán trường tiên quấn vài vòng quanh nhánh cây, sau lại nhãy xuống đất, dùng gốc cây làm điểm tựa, 2 tay dùng hết sức kéo cán trường tiên xuống, theo quán tính, lão hổ bị kéo lên trên không, với sức nặng của lão hổ nếu Lâm Thiên Vũ không có điểm tựa ở chân, nàng đã sớm bị lão hổ treo ngược lại.

Lâm Thiên Vũ dùng hết sức bình sinh mà ghị lại trường tiên, 2 tay cũng bị trường tiên làm cho túa máu. 1 lúc lâu sau lão hổ cũng ngừng quẫy đạp, chứng tỏ sinh mệnh của nó đã chính thức kết thúc, Lâm Thiên Vũ mới an tâm buông lỏng trường tiên, xác của lão hổ ‘phịch’ 1 tiếng rớt xuống đất.

Lâm Thiên Vũ ngã ngồi dưới đất, nàng như thế đã giết hổ, nàng đã thắt chết lão hổ, là thắt cổ nó lên cây…

Lâm Thiên Vũ mờ mịt nhìn xác của Lão hổ, sau đó thân hình nhỏ nhắn như con diều dứt dây, ngã ngang qua 1 bên, bất tỉnh.



Lúc Lâm Thiên Vũ tỉnh lại đã là chuyện của 3 ngày sau, Hồ Mỵ Ly chăn sóc nàng rất tốt vì thế thương tích trên người cũng nhanh chóng khỏi.

Nghĩ ngơi được vài ba ngày Hồ Mỵ Ly lại dạy cho nàng 1 loại võ công mới, nhưng lần này lại là nội công tâm pháp.

Hồ Mỵ Ly nói nàng hạ được hổ chẳng qua là nhờ trí lại thêm 1 chút may mắn, tất cả những chiêu thức võ công mà nàng ta dạy cho, nàng 1 chút cũng không có áp dụng.

Quả thật là như vậy, Lâm Thiên Vũ trong lúc nguy hiểm nhất lại quên sạch toàn bộ võ công đã học.

Nhưng là cũng phải thông cảm cho nàng, ở hiện đại làm gì có võ công chứ, nàng quên cũng là chuyện bình thường.

Sau đó ngày nào Lâm Thiên Vũ cũng ở trong nhà luyện nội công.

Chỉ là quá trình dạy làm sao để phát ra nội công Hồ Mỵ Ly thật rất vất vả với Lâm Thiên Vũ.

Lúc Lâm Thiên Vũ chưởng ngã cái cây trong rừng liền cười đến cả ngày không khép miệng lại được.

Hồ Mỵ Ly rất kiên nhẫn dạy nàng dùng nội lực, từng 1 chiêu pháp đều là vô cùng cẩn thận.

Không biết lại trãi qua bao lâu, Lâm Thiên Vũ đã hoàn toàn có thể thành thục sử dụng nội lực, còn có thể vận nội lực vào vũ khí tăng sát thương, nàng đã thành công dùng roi đốn cây.

Tiếp đó Hồ Mỵ Ly lại dạy cho nàng học khinh công và cách không điểm huyệt. Đây là 2 môn võ học mà nàng yêu thích nhất.

Lâm Thiên Vũ từng hỏi qua Hồ Mỵ Ly tại sao không dạy nàng khinh công cùng cách không điểm huyệt trước.

Hồ Mỵ Ly chỉ nhàn nhạt nói rằng nếu dạy cho nàng khinh công nàng sẽ bỏ trốn không luyện tập những thứ khác.

Quả thật là vậy nếu nàng có khinh công thì sẽ chẳng bao giờ học mấy cái đao, kiếm kia.

Nhưng thật lâu sau này nàng mới biết muốn học 2 thứ trên phải có nội công làm tiền đề. Haizz học võ quả thật là 1 việc làm khó khăn mà.



Lúc mà Lâm Thiên Vũ đã thành thục khinh công cùng cách không điểm huyệt, Hồ Mỵ Ly lại dạy cho nàng chế độc cùng dùng ám khí.

Hôm đó nàng lại học phóng ám khí như thường lệ.

Hồ Mỵ Ly nói hôm nay sẽ dạy nàng chiêu thức có tên là tiên nữ tán hoa. Chậc, cái tên cũng rất chi là hoa mỹ đi, ám khí thì là ám khí còn đặt chi cái tên đẹp như vậy. Nhưng không lâu sau đó Lâm Thiên Vũ liền không nghĩ như vậy nữa.

Hồ Mỵ Ly vận nội công, từ xe lăn bay lên trên không, chẳng biết dùng cách nào lại không có bị rớt xuống, lâm Thiên Vũ nhìn dáo dác xung quanh xem nàng ta có buộc dây vào người giống mấy diễn viên đóng phim hay không, nhưng nhìn thế nào cũng chẳng thấy.

Sau đó Hồ Mỵ Ly liền xoay vài vòng trên không, tay áo phất phơ tựa như tiên nữ đang múa, trong tay áo đột nhiên xuất ra những cánh hoa, hoa bay khắp 1 vùng trời, cánh hoa từ 2 ống tay áo của Hồ Mỵ Ly không ngừng phiêu tán khắp nơi, bây giờ Lâm Thiên Vũ mới biết, cái tên tiên nữ tán hoa quả thật là không có nói quá, nhìn đi bộ dáng của Hồ Mỵ Ly bây giờ tựa như tiên nữ hạ phàm còn gì.

Trong cánh hoa còn phảng phất 1 mùi thơm dịu ngọt, lâm Thiên Vũ ra sức hít lấy hít để mùi thơm.

Chỉ thấy Hồ Mỵ Ly thân hình từ từ đáp xuống xe lăn, nói:

- Đây là dùng để ám toán nếu địch có số lượng đông, có thể trộn lẫn độc dược hoặc mê dược trong cánh hoa, chỉ cần dùng bế khí công nín thở là có thể tránh được. Ta đây trong cánh hoa là trộn vào mê dược.

Lời nói vừa dứt liền thấy Lâm Thiên Vũ ngã ngang xuống đất, bất tỉnh, trước khi bất tỉnh còn không quên trách cứ:

- Tại sao… Không nói sớm…

Lại nói Lâm Thiên Vũ 1 thân bách độc bất xâm mà lại bị trúng mê dược thật là buồn cười, trách nàng ngu ngốc hay là trách Hồ Mỵ Ly quá nhân từ trộn vào thuốc an thần mà không phải là độc dược???

Sau đó rất lâu Lâm Thiên Vũ mới biết cái người mà nàng nói là nhân từ kia đã từng là đại ma đầu cuồng huyết trên giang hồ, 1 thân võ công cao cường, là Hỏa Hồ trong truyền thuyết, người võ lâm khi nhắc đến vẫn còn run sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK