• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Văn Mặc hạ mí mắt xuống nhìn Tô Chiêm, đột nhiên cảm thấy bộ dạng căng thẳng này của Tô Chiêm nhìn vui đó chứ, hắn cố ý dừng lại, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Hôm đó cậu ấy bị ốm, tôi cho cậu ấy mượn áo khi đưa đến bệnh viện."

Tô Chiêm âm thầm thở phào trong lòng, lúc này cậu mới bất tri bất giác phát hiện ra chính mình đang nằm trong lồng ngực của Văn Mặc, cậu khó khăn tránh thoát khỏi cái ôm ấp của đối phương, không một chút dễ chịu nói: "Cái kia, cảm ơn cậu."

Văn Mặc cười như không nhìn cậu: "Tôi vốn đã nói là sẽ đưa áo cho cậu ấy, thế nhưng cậu ấy lại kiên quyết từ chối."

Quần chúng vây xem:......!!!

Tại sao lại tung phí của trời như vậy chứ, không cần thì đưa cho bọn họ a, bọn họ đều mong muốn đều bằng lòng.

Lời Tô Chiêm muốn nói lại nghẹn trong cổ họng, chỉ lo lo lắng lắng Văn Mặc sẽ còn nói ra việc gì đó gây shock cho mọi người, có điều may mắn rằng Văn Mặc hắn không có bổ sung thêm gì, tim của cậu mới chậm rãi mà thả lại lồng ngực.

Người đi đường ăn dưa vây xem xong, không ít người cảm thấy bầu không khí rất không đúng, bên trong dường như còn dấu diếm điều gì đó, nhưng bọn họ nói không lại được với hai con người vừa thấy mặt nhau liền tỏ thái độ như vậy thì bên trong còn có thể có cái gì được.

Chỉ có mình Tưởng An Hành đăm chiêu suy nghĩ.

Cận Minh Lỗi thấy bầu không khí trở nên lúng túng, bắt đầu cười lớn: "Cái kia có thể là do hôm nay Tô Chiêm lại bị bệnh gì đó, Văn Mặc cậu thông cảm cho cậu ta một chút."

Tô Chiêm: "......"

Cận Minh Lỗi, kỳ thực đã vô tình nhận ra được chân tướng rồi.

"Ừ, thông cảm." Văn Mặc tùy ý nói, thanh âm phát ra lạnh nhạt: "Dù sao bạn học Tô Chiêm đã nói, tôi lấy việc giúp mọi người làm niềm vui thật tốt, đương nhiên tôi sẽ thông cảm."

Tô Chiêm nhìn Văn Mặc nói không nên lời, cậu thật sự không nên lừa dối mọi người một hồi, cậu cảm giác mình bị Văn Mặc vả một cái vào mặt, đối phương nếu không có chuyện gì nói lại sẽ nhắc đến chuyện này.

Điều ấy bị không ít omega cùng beta nghe được, không ít người tâm tư bị lung lay bắt đầu nghĩ đến một giả thiết khác.

Bầu không khí chậm rãi từ chỗ bọn họ lan rộng ra những chỗ khác rất nhanh.

Chỉ có Phương Thập Thu như không tim không phổi hỏi cậu: "Anh Tô, cậu không cãi nhau với hotboy?"



Tô Chiêm tức đến mức muốn phun một búng máu ra ngoài, trong lòng thầm nói đây thực sự là bạn gay tốt, ngay lúc mấu chốt lại hãm hại cậu không thương lượng.

Văn Mặc hời hợt nói: "Tôi với bạn học Tô Chiêm không có cãi nhau, chúng tôi chỉ là đứng trên một số việc dẫn đến quan điểm bất hòa, nên có chút tranh chấp thôi."

Tô Chiêm sợ Phương Thập Thu lại hỏi gì đó bộc mạch bí mật của cậu ra, liền vội vàng nói: "Hôm nay chỉ tới đây thôi, tôi mệt rồi, tôi về ký túc xá trước."

Cận Minh Lỗi cũng theo nói: "Tốt lắm, cùng đi đi."

Văn Mặc híp mắt, nhớ đến chuyện, Tô chiêm với Cận Minh Lỗi ở cùng một phòng ký túc xá.

Tô Chiêm là một omega, lại ở cùng Cận Minh Lỗi là một alpha ở chung một phòng ký túc xá......

"Tô Chiêm." Văn Mặc bỗng nhiên gọi cậu lại: "Có một số việc cần thương lượng với cậu, ngày mai sau lúc học phụ đạo thêm toán để thi đua chúng ta nói chuyện."

Tô Chiêm vốn không muốn để ý tới, nhưng Văn Mặc bỗng nhiên chỉ chỉ lên quần áo trên người mình.

Cậu mới nhìn đến, Tô Chiêm cảm thấy cái áo này khá quen mắt.

Một lát sau cậu liền nhớ lại rồi.

Fuck, đây không phải là cái áo sơ mi mà cậu trả lại cho Văn Mặc hắn sao, tại sao hắn còn mặc trên người, không phải hắn nói là áo này bị máy giặt giặt hỏng rồi sao?

"Cậu, cậu......" Văn Mặc hắn đích thực là một con sói đuôi lớn mà, quả nhiên là hắn nắm lấy được chút nhược điểm của cậu mà vẫn cứ bám không buông, cậu lúc đó không biết bị sao nhất thời trượt chân được Văn Mặc đỡ lấy một cách vững vàng.

Cậu quả thực muốn sinh khí biến thành con cá nóc.

Nhưng cậu lại cắn răng cắn lợi hướng đến các bạn học khác giải thích: "Các cậu đi trước đi, tôi nói về chuyện thi đua với Văn Mặc một chút."

Phương Thập Thu không chút lo lắng liền trực tiếp bỏ đi, ngược lại Cận Minh Lỗi có chút tò mò nhìn về phía Tô Chiêm xem hai người họ định làm gì.

Tưởng An Hành tiến tới kéo Cận Minh Lỗi: "Cùng đi đi, thừa dịp hiện tại ký túc xá còn chưa tắt điện, nên về sớm một chút cũng không chắc có chuyện gì xảy ra."

Người xung quanh dần dần tản ra, cũng không còn lại nhiều người vây quanh bọn họ.

Hai người đứng trên sân cỏ, cũng không đứng gần, Văn Mặc không nói gì, chỉ nhìn cậu, ánh mắt hắn từng tấc từng tấc quét đến vị trí phía sau gáy cậu.

Tô Chiêm bị hắn nhìn đặc biệt cảm thấy không chút dễ chịu, liền lườm hắn một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn, có chuyện gì nói thẳng đi?"

"Tôi đang nhìn......" Văn Mặc chậm rì rì nói: "Tôi cảm thấy cậu dường như rất yêu thích tin tức tố của tôi."

Tô Chiêm suýt chút nữa đã dựng ngược lên, chứng ỷ lại tin tức tố gì chứ, tuyệt đối bên trong ẩn chứa rất nhiều bí mật, cậu không dám tưởng tượng ra nếu như bí mật này bị Văn Mặc biết, người này lại là một con sói đuôi lớn khoác lên mình tấm da người sẽ trào phúng cậu, sẽ bám riết vào điểm yếu ấy không tha,sẽ lại nói với người ngoài về chuyện này.

Cậu bị Văn Mặc bắt được lúc mua túi quần áo cũ của hắn đã thảm hết sức, nếu như văn mặc lại biết đến bí mật của chứng ỷ lại tin tức tố......

Cậu nhất định sẽ bị kẻ thù cũ nắm gắt gao trong tay!

Tô Chiêm tuyệt đối không muốn để cho Văn Mặc biết chuyện này, cậu mạnh miệng ép buộc bản thân tự nói giả giống thật: "Không có, tin tức tố của cậu...... cũng không thật sự tốt, tôi không thích, không yêu thích một chút nào!" (bé à, hành động của bé đã làm cho anh mặc cảm nhận được rồi:)))))

Chính là chỉ có chứng ỷ lại mà thôi......

Cậu ở trong lòng, chột dạ bổ sung.



"Thật không?" Văn Mặc nhíu mày: "Nhưng tôi thấy vừa rồi cậu vẫn còn ở trong vòng tay của tôi như muốn dán chặt vào lồng ngực tôi, như một chú chó con, được bao quanh bởi mùi tin tức tố của tôi."

"Ảo giác, đó chỉ là ảo giác!" Tô Chiêm bùng nổ, cậu cứng rắn lớn tiếng phản bác lại: "Văn Mặc cậu sai rồi, vừa nãy là do tôi sau khi nhảy xa xong liền không có khí lực, nhất thời không đứng dậy được nên mới như vậy."

Tô Chiêm phát ra tiếng rất lớn, sân tập trống trải liền quanh quẩn phảng phất lại tiếng nói của cậu: ảo giác, đó chỉ là ảo giác!

Đáng tiếc âm thanh đó cũng không quá lớn, Văn Mặc cười như không nhìn cậu, cậu nhìn hắn vậy liền nghẹn họng không nói được gì.

"Vốn dĩ, eo của cậu không được hay cho lắm(?)......" Văn Mặc kéo dài câu nói, ánh mắt hắn rơi vào nơi hông của Tô Chiêm, như có thể nhìn thấy vòng eo gầy của cậu qua lớp áo mỏng manh của đối phương.

Hắn lên tiếng rồi xoay người nói tiếp: "Có điều eo cậu không đẹp cũng không liên quan, làm omega như cậu, chỉ cần nằm hưởng thụ là được rồi, cũng không cần phải xuất lực."

Lời nói này quả thật như đang làm nhục tôn nghiêm của Tô Chiêm, là nam omega thì cũng vẫn là một nam nhân có tự ái, cậu tức giận, nói thẳng: "Có được hay không cậu vẫn nên thử xem."

Lời này đúng như ý muốn của Văn Mặc, hắn lập tức phối hợp mà gật đầu, chậm rãi nói: "Được, vậy thì thử xem sao."

Văn Mặc vừa nói vừa tiến tới gần Tô chiêm, thân hình alpha cao lớn đứng bên cạnh Tô Chiêm, ngăn chặn ánh trắng chiếu lên đầu người kia, Văn Mặc cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm Tô Chiêm.

Cảm giác nguy hiểm không tên bỗng nhiên trào lên trong tâm trí cậu, tin tức tố omega bất an xáo trộn, ánh mắt kia của Văn Mặc, thật đáng sợ.

Tin tức tố omega bất an xen lẫn phẫn nộ của Tô Chiêm truyền thẳng lên não bộ làm cậu dần dần tỉnh táo, cậu bõng nhiên giật mình một cái, lúc này cậu mới phản ứng được lcus nãy mình vừa nói cái gì, muốn điên lên mất.

Đến tột cùng cậu đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì?

Cậu một omega lại tự mình đi khiêu khích một alpha?

Dù cho có kiêu ngạo đến đâu, cậu cũng không nghĩ rằng gan của cậu lại có thể lớn đến như vậy, vừa rồi chắc chắn là não cậu bị úng rồi, là do Văn Mặc hắn quá chó má, khiến cho tâm trạng cậu trở nên bốc đồng nên mới liều mạng như vậy.

Cậu đối diện Văn Mặc nói lời giận dữ, lại vô cùng chột dạ, tức giận xông lên ồn ào với Văn Mặc: "Thử cái shit gì chứ, cậu không biết hài hòa trong giáo dục là gì à, mỗi ngày đều muốn làm những chuyện nhàm chán đó."

Cậu nói xong liền lập tức xoay người rời đi.

Văn Mặc không đuổi theo, hắn chỉ là đứng tại chỗ, sờ cằm đột nhiên hắn cảm giác thấy bạn học nhỏ đó càng ngày càng đáng yêu.

**

Thời điểm lúc Tô Chiêm về đến ký túc xá đã là tối muộn, Cận Minh Lỗi đã mặc quần áo ngủ ngồi trong phòng, thấy cậu bước vào liền cười cười hỏi: "Làm sao, thương lượng được lúc nào học bổ túc rồi sao?"

Tô Chiêm sửng sốt một chút, chuyện học bổ túc tăng thành tích thi đua, cậu đã hoàn toàn quăng ra sau đầu.

Cậu hàm hồ nói: "Xem chứ, còn chưa có quyết định."

Cận Minh Lỗi thở dài, chân thành khuyên nhủ: "Tôi biết cậu có khúc mắc gì đó với Văn Mặc, không muốn để hắn phụ đạo. Nhưng cậu cũng biết thành tích học tập của hắn rất tốt, từ nhỏ hắn đã được giáo dục những kiến thức cao hơn chúng ta ở trường học tư nhân dành cho quý tộc. Kiến thức và lí tưởng của hắn rất khác biệt nhiều so với những kiến thức chúng ta được học ở trường công, tôi nghe nói theo hắn học toán nhất định sẽ chiếm được lợi ích không nhỏ, lần này hắn lại đồng ý dạy bù cho cậu, cậu phải nắm chắc lấy cơ hội tốt nay, tôi đây loại học hành không ra gì vẫn chờ cậu tới để nói một tiếng đây."

Tô Chiêm nghe được câu cuối cùng, tức giận nở nụ cười nói: "Một mình cậu ở xép thứ năm trong số vị trí đầu lại ở trước mặt tối nói mình học hành không ra gì, để tôi đây đến ngay cả vị trí thứ 10 còn không sao lẫn vào."

Cậu trực tiếp vứt cặp sách xuống vào tolet rửa mặt rửa tay, đổi sang quần áo ngủ nằm xuống, mới nhìn đến điện thoại cậu liền nhận được mấy cái tin nhắn mới ——

Văn Mặc: Chín giờ tối ngày mai phụ đạo trong lớp tôi lúc đó có gì thay đổi hội đồng sẽ báo lại cho cậu.

Văn Mặc: Nếu cậu không muốn đến lớp của tôi, thì tôi sẽ sang lớp cậu.



Văn Mặc: Chuyện thi đua phụ đạo, là do thầy Lữ tổ trưởng một tay thúc đẩy triển khai, ống ấy có thể sẽ dò hỏi tiến độ, ông ấy vừa mới hỏi tôi.

Tô Chiêm thấy thầy Lư quan tâm đến chuyện này, từ chối cũng không tốt, cậu nhắn hỏi ngược lại: chẳng lẽ cậu lại sợ thầy Lư hối thúc?

Văn Mặc nhìn tin nhắn trên màn hình, ngón tay vuốt ve màn hình, mí mắt hắn hạ xuống, bật cười mà lắc đầu, hắn ư? sao hắn lại có thể sợ thầy Lư được chứ.

Hắn nhắn lại: Thầy Lư quen với baba nhỏ của tôi, nhất định sẽ tìm baba tôi để cáo trạng.

Tô Chiêm đầu óc mơ hồ, hắn còn có baba nhỏ?

Nhưng đây là chuyện gia đình, cậu cũng chưa từng hỏi, chỉ là cau mày nhìn điện thoại.

Cậu nên thẳng thắn nói, cậu thật sự không muốn để Văn Mặc dạy mình, Văn Măc kia giả vờ lịch sự nhưng bên trong bại hoại, không chắc sẽ phụ đạo cho mình tử tế, lại nói những câu quấy rầy, làm cho cậu sinh khí nói năng hồ đồ.

Tuy rằng cậu vẫn không muốn chịu thua ở trước mặt Văn Mặc, nhưng trên tình huống thực tế chính là cậu đang không xử lí được vấn đề.

Cậu báo danh thi đua chỉ vì muốn né tránh cha của mình là Tô Bằng Sính, chứ thực chất cậu cũng không hề muốn lấy thứ tự xếp hạng, từ nhỏ cậu không hề tiếp thu quá nhiều kiến thức, rất khó có thể học toán để thi đua lấy thứ tự, cậu tự biết bản thân mình đang ở mức độ nào, cậu chỉ là muốn tìm việc cho mình làm.

Nhưng việc này sẽ không bao gồm trốn Tô Bằng Sinh mà lại phải bước vào trong cái hầm tối mang tên Văn Mặc này.

Nhưng thái độ của giáo viên quá tích cực khiến Văn Mặc lại gặp rắc rối ở phía phụ huynh, cho nên hắn nhận định sẽ không đồng ý, có lẽ thầy Lư sẽ đến tìm cậu hoặc trực tiếp liên lạc với gia trưởng nhà cậu Tô Bằng Sính rồi.

Cậu không muốn đi, đang nghĩ ngợi xem nên nói như nào, vừa vặn lúc này thầy Lư đang đi trên hành lang kiểm tra, cậu đã tìm ra được một lý do rất thích hợp để trig hoãn, cậu nhanh chóng tắt đèn trở lại giường, việc này sẽ để nói sau đi.

Tác giả có lời muốn nói

Tô Chiêm: Kích động là ma quỷ, ai đó hãy cho tôi dũng khí để tôi nói rằng tôi muốn alpha?

Nhất định không phải Lương Tĩnh Như* cho tôi dũng khí.

*Lương Tĩnh Như:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK