Fixes: Chuang
-----------------------
Tô Chiêm tức giận nói: "Mẹ kiếp, Văn Mặc cậu thế mà lại bán thảm, giả bộ đáng thương, hình tượng giáo thảo cao lãnh của cậu sắp nứt ra hết rồi kìa!"
Văn Mặc không nhanh không chậm trả lời: "Thứ nhất, tôi không phải là giáo thảo cao lãnh, ít nhất thì ở trước mặt cậu là không phải, thứ hai, tôi đây thật sự rất muốn có được lọ nước hoa kia, những gì tôi nói đều là lời thật lòng."
Tô Chiêm: "... Vậy thì cậu cũng đừng có trưng ra cái giọng điệu đáng thương đó chứ!"
Văn Mặc hình như cười khẽ một tiếng: "Nhưng cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa từng nói tôi đáng thương, là do cậu tự suy diễn quá nhiều, cậu vừa mới suy diễn cái gì thế, nói tôi nghe thử xem nào, được không?"
Tô Chiêm: "Tôi không có suy diễn!"
Ký túc xá đã tắt đèn, tiếng ồn ào trên hành lang dần dần biến mất, đêm dài vắng lặng, ánh trăng ngoài cửa sổ bị lớp rèm cửa dày ngăn lại, không thể chiếu vào căn phòng.
Trong bóng tối, âm thanh nghe vào hết sức rõ ràng.
Tô Chiêm nghe được tiếng Văn Mặc trở mình, mặt hắn hướng về phía cậu, thanh âm cách cậu càng lúc càng gần, cậu nghe được Văn Mặc dùng thanh âm thanh lãnh mà tao nhã nói: "Nếu cậu cảm thấy không công bằng, vậy ngày mai tôi cũng dùng lọ nước hoa hương linh lan kia, trên người đều là mùi của cậu, có được không?"
Cả người Tô Chiêm cứng đờ, xấu hổ nói: "Như thế thì công bằng cái nỗi gì?!"
"Ừ, vậy cậu muốn làm như thế nào đây, tôi đều nghe theo cậu." Văn Mặc trưng ra bộ dạng rất dễ nói chuyện, nằm nghiêng người nghe Tô Chiêm nói.
Nhưng loại thái độ này của Văn Mặc càng chọc người tức giận, cái gì mà đều nghe theo cậu, cậu có thể làm được gì?
Nếu xét về khả năng mồm mép, thì cậu chắc chắn bị Văn Mặc bỏ rơi mấy con phố, cậu mà nói thêm nữa, người thua thiệt nhất định là cậu, đây chính là kinh nghiệm cậu đã rút ra được sau nhiều lần bị ăn hành.
Đánh một trận?
Cái này hoàn toàn không thực tế, cậu không có bạo lực đến thế, sẽ không chỉ vì loại chuyện cỏn con này mà động thủ.
Đòi lại quà?
Cái này cũng không có khả năng, mặt cậu cũng chưa có dày đến mức đòi lại quà đã tặng đi rồi.
Tô Chiêm suy đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ tổng kết ra một điều: Không có biện pháp nào hết, cậu chẳng thể làm được gì cả.
Cậu căm phẫn nói: "Tôi lại không làm gì được cậu, cậu đã tính trước....."
"Không." Văn Mặc nhẹ giọng nói: "Cậu muốn tôi làm cái gì tôi sẽ làm cái đó."
"Cái gì mà muốn cậu làm..." Tô Chiêm nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp: "Tôi không muốn cậu làm thứ gì hết, cậu cái người này thật là...."
Cậu nghĩ cả buổi, ngoại trừ hai chữ "cợt nhả" ra, cũng không thể nghĩ ra được hình dung từ nào khác, cảm thấy vốn từ của bản thân thật sự quá cằn cỗi, cậu trầm mặc một lúc, buồn bực nói: "Đi ngủ, lười để ý đến cậu."
Cậu không hề phát hiện ra giọng điệu của bản thân giống như một thiếu niên đang làm nũng.
Văn Mặc ung dung cười nhẹ, lúc sau bình thản nói: "Nói giỡn với cậu chút thôi, cậu đừng có nghĩ nhiều quá, cậu có thể tặng tôi bình nước hoa kia là tôi vui lắm rồi."
Hắn ngừng lại một chút, lại nghiêm túc nói lại một lần: "Thật sự rất vui."
Tô Chiêm nghe ra sự chân thành trong giọng nói của hắn, nguôi giận một chút, lẩm bẩm nói: "Ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm để tham gia hội thao đấy."
**
Ngày hôm sau, hội thao.
Cuộc sống của học sinh cấp ba đều khô khan vô vị, càng đến gần kỳ thi tuyển sinh đại học, càng phải đối mặt với một đống núi đề luyện thi, mấy loại hoạt động được trường học tổ chức có thể nói là một nét bút tuyệt mỹ trong cuộc sống nhàm chán của bọn họ, phủ thêm chút sắc màu cho thế giới vốn đơn sắc nhạt nhòa của bọn họ. (tả nghe sầu thảm khiếp)
Sau khi xếp hàng điểm danh xong, Tô Chiêm thay ngay sang một bộ quần áo thể thao, chuẩn bị tham gia mục nhảy cao của buổi sáng.
Phương Thập Thu chọn cùng hạng mục với Tô Chiêm, hai người cùng nhau đi đến khu điểm danh để điểm danh.
Cả một đường đi, Phương Thập Thu có vẻ mất tập trung, thiếu chút nữa vấp phải hòn đá trên mặt đất ngã sấp mặt, Tô Chiêm cau mày hỏi: "Mày đây là bị sao vậy, nhìn bộ dạng mày đi đường cũng có thể vấp ngã kìa."
Phương Thập Thu cười đến mặt đầy ý xuân dào dạt: "Tô ca, Mai Tiểu Hạnh đã đồng ý đến hôm quốc khánh sẽ ra ngoài đi dạo phố với tao đấy."
Mai Tiểu Hạnh?
Tô Chiêm nhớ ra rồi, trước đây cậu có thể trà trộn vào được nhóm fan của Văn Mặc cũng là nhờ công Phương Thập Thu vì theo đuổi em gái mà chui vào trong nhóm đó trước.
Hai người này giống như....
Cậu thử hỏi dò: "Mày với Mai Tiểu Hạnh nói chuyện yêu đương rồi hả?"
Phương Thập Thu kinh ngạc nhìn Tô Chiêm, ngay lập tức lắc đầu cự tuyệt: "Sao có thể chứ, tao với cô ấy còn chưa trưởng thành, làm sao mà nói chuyện yêu đương được chứ, chỉ là.... Ừm, là bạn học khác giới có quan hệ thân thiết thôi."
Tô Chiêm: "..."
Được rồi, O-J-B-K*, hai người các người cảm thấy đó là quan hệ bạn học thân thiết thì cho là vậy đi.
[*OJBK: ngôn ngữ mạng TQ, là O几把K, ý là ok, ổn. Thêm JK ở giữa để thể hiện sự bất lực, miễn cưỡng. Nếu dùng '完全OJBK' thì ý là quá ok. Hiểu đơn giản là giống 'ok bạn', 'ok được rồi' của bên VN mình] (tình iu cụa tui giỏi quá:3)
Tô Chiêm nhìn dáng vẻ đánh chữ nhắn tin lia lịa của Phương Thập Thu, chợt nhớ tới chuyện Văn Mặc hẹn cậu quốc khánh này cùng nhau đi chơi.
Phương Thập Thu với Mai Tiểu Hạnh cũng chỉ hẹn nhau đi dạo phố, mà Văn Mặc trực tiếp hẹn cậu cùng đến biệt thự ngâm suối nước nóng, khoảng cách này......có phải có hơi lớn quá không?
Ôi chao, khoan đã, tại sao cậu lại muốn lấy Phương Thập Thu và Mai Tiểu Hạnh đem ra so sánh với cậu và Văn Mặc?
Vật tham chiếu của cậu có vẻ hơi sai sai.
Cậu nhìn Phương Thập Thu đang nhiệt tình tán ngẫu, trong lúc chờ đợi đến lượt thi đấu, cậu hỏi Phương Thập Thu: "Mày với Mai Tiểu Hạnh, chỉ hẹn nhau đi dạo phố thôi à?"
Phương Thập Thu khiếp sợ nhìn Tô Chiêm: "Tô ca cái tư tưởng này của mày không đứng đắn lắm nha, bọn tao không hẹn nhau đi dạo phố thì còn có thể hẹn nhau làm gì?!"
Tô Chiêm nhớ tới chuyện Văn Mặc hẹn mình, thử hỏi dò: "Hẹn cùng nhau ra ngoài chơi?"
"Không được đâu." Phương Thập Thu lắc đầu: "Như thế quá thân mật rồi, huống hồ gia trưởng hai nhà đều không cho phép, dù gì hai người bọn tao là một nam beta và một nữ beta, là một tổ hợp rất có khả năng phát sinh quan hệ ám muội, không cẩn thận một cái là có thể làm ra mạng người* ngay, người lớn trong nhà mới sẽ không cho bọn tao cùng nhau ra ngoài đi chơi đâu." (làm ra mạng người = có baby đấy)
Tô Chiêm mặt không cảm xúc, cậu nhớ tới Văn Mặc đã từng nói ba nhỏ của hắn là một nam omega, tổ hợp của cậu và Văn Mặc, hình như cũng là kiểu không cẩn thận một cái là có thể tạo ra một sinh mệnh nhỏ ngay.
"Nhưng nếu như tao nói với người trong nhà rằng tao đi tìm Tô ca mày đây đi chơi chung, ở lại nhà mày ngủ một đêm, tao đoán chừng người nhà tao sẽ đồng ý đó." Phương Thập Thu nói tiếp: "Dù gì Tô ca mày cũng coi như là một học sinh giỏi, gia trưởng trong nhà chung quy luôn hy vọng con cháu có thể chơi cùng với mấy đứa học giỏi mà."
Ha.
Mặt Tô Chiêm lập tức trở nên lạnh lùng, nếu như dựa theo cái logic kia mà nói, vậy thì ước chừng tất cả phụ huynh đều hy vọng đứa con nhà mình có thể chơi cùng với Văn Mặc, dính được chút hơi thở của học thần, nói không chừng thành tích có thể đột nhiên tiến bộ vượt bậc nhỉ.
"Mà nói này, Tô ca rốt cuộc mày muốn hẹn ai vậy?" Phương Thập Thu cũng không phải là quá ngu, Tô Chiêm hỏi hắn một lượt như vậy, hắn cũng nên biết rõ mục đích của Tô Chiêm: "Mày muốn hẹn ai cùng đi ra ngoài chơi vậy ta, cái dòng nam beta như tao với mày mà nói, hẹn một nam beta hoặc là một nam alpha cùng đi ra ngoài chơi đều rất bình thường, thậm chí dù cho có hẹn omega, cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, dù gì chúng mình cũng không có tin tức tố, đối với một omega mà nói thì thật sự rất an toàn, là cái loại giống như thái giám ấy mà."
Tô Chiêm nghiêm mặt nhìn Phương Thập Thu, cậu cuối cùng cũng biết Phương Thập Thu đứng bên cạnh cậu là thứ gì rồi, chính là đại nội tổng quản thái giám.
"Tao biết." Tô Chiêm lãnh đạm nói: "Trong lòng tao hiểu rõ."
Nhưng Phương Thập Thu vẫn rất tò mò không biết Tô Chiêm hỏi cái này để làm gì, là muốn đi chơi với ai vậy ta.
Hắn suy đi nghĩ lại, thấy dạo gần đây Tô Chiêm qua lại tương đối gần gũi Văn Mặc, thử thăm dò: "Tô ca, mày đây là muốn ra ngoài chơi với giáo thảo Văn Mặc hả?"
Tim Tô Chiêm nhảy vèo lên cuống họng, cái tên Phương Thập Thu này trông thì có vẻ đần đần, sao mà lại có thể trong lúc vô tình nói ra được chân tướng vậy.
Phương Thập Thu đi theo nói: "Tao thấy chỉ cần gia trưởng trong nhà đồng ý, mày với giáo thảo ra ngoài đi chơi với nhau cũng khá ổn đấy chứ, hoặc có thể đến nhà giáo thảo, cùng nhau làm bài tập hay ôn tập thêm môn nào đó cũng được này, giúp đỡ nhau học tập, được lợi vô cùng, vừa vui lại vừa khỏe. Mày xem nam beta tụi mình, còn không phải là thường xuyên đến nhà mấy thằng bạn thân chơi, có lúc còn chen chúc nhau ngủ một đêm trên cùng một cái giường sao. Tô ca, mày còn từng đến nhà tao rồi nè....."
"Haha." Tô Chiêm nghiến răng cười âm hiểm một cái, hung hăng đẩy Phương Thập Thu một cái: "Đến lượt mày nhảy cao rồi kìa, nhanh lên đi."
Phương Thập Thu bị đẩy cho lảo đảo, thấy đến lượt mình thật liền lầm bầm đôi ba câu rồi đi.
Tô Chiêm vốn còn đang do dự không biết đến lễ quốc khánh có nên đi ra ngoài chơi với Văn Mặc không, kết quả bị Phương Thập Thu phổ cập kiến thức cho một lượt, cậu triệt để vứt cái ý niệm này ra sau đầu.
Lúc trước cậu còn chưa ý thức được rõ ràng, cậu và Văn Mặc, hóa ra là một tổ hợp có thể tạo ra được em bé.
(truyện chỉ được đăng tải tại wattpad hen24)
Chuyến đi chơi cùng nhau này, cô A quả O, thật sự quá nguy hiểm, vô cùng không OK.
Mặc dù quốc khánh cậu không muốn về nhà, nhưng cũng không thể bỏi vì cái lý do này mà đáp ứng lời mời của Văn Mặc được, thôi thì......cứ từ chối đi vậy.
Quá mập mờ quá thân cận rồi.
Cùng nhau đi biệt thự suối nước nóng, Phương Thập Thu là một thằng nhóc sắp nghiêm túc nói chuyện yêu đương, cũng không có nhảy xa ba bước trực tiếp bay đến đoạn hai người đi du lịch riêng như vậy giống cậu.
Tô Chiêm đặt quyết tâm không đi chơi với Văn Mặc vào quốc khánh, bắt đầu nghiêm túc thi đấu hạng mục.
Khi trường tổ chức đại hội thể thao, Văn Mặc cũng rất bận rộn.
Văn Mặc với tư cách là một alpha có huyết thống cao quý, ở phương diện thể dục thể thao cũng vô cùng xuất sắc, hắn đăng kí rất nhiều hạng mục, còn phụ trách cả mảng phát thanh của trường, cả ngày đều bận tối tăm mặt mũi, nhưng hắn vẫn bớt ra thời gian để đến xem trận chung kết nhảy cao của Tô Chiêm.
Văn Mặc mang theo nước uống điện giải đứng ở một bên, chờ đến lúc Tô Chiêm nhảy xong một lần, đưa qua cho cậu một chai nước điện giải ướp lạnh nói: "Bổ sung khoáng chất đó, uống chút đi."
"Cảm ơn." Tô Chiêm nhận lấy nước uống, có chút ngượng ngùng nói cảm ơn, dẫu sao vừa nãy cậu còn nghĩ muốn từ chối lời mời của Văn Mặc mà, giờ đây Văn Mặc lại ở chỗ này đưa nước uống cho cậu.
Cậu có chút áy náy.
"Tôi nhớ cậu báo danh chạy đường dài với đẩy tạ gì đó mà, đều vẫn chưa bắt đầu sao?"
"Chạy đường dài còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu." Văn Mặc cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại nói với Tô Chiêm: "Chắc có lẽ cũng đủ thời gian xem cậu nhảy cao xong."
"Việc này, không cần phiền hà như vậy đâu." Tô Chiêm nói: "Cậu chạy đường dài còn phải làm nóng người nữa mà, bây giờ nên đi hoạt động cho nóng người rồi..."
Cậu dừng lại một chút, nhìn chai nước ở trong tay, sau đó nói: "Lát nữa tôi cũng sẽ mua đồ uống cho cậu."
Văn Mặc nhướn mày, thấp giọng nói với Tô Chiêm: "So với việc cậu mua nước, tôi lại càng muốn thấy cậu xịt nước hoa hơn, nước hoa tôi đặt hết ở đầu giường đấy..."
Văn Mặc nói xong, trông thấy Tô Chiêm trợn trừng mắt sắp nổi cáu, lập tức nói: "Tôi cũng thích nước điện giải cậu đem tới nữa."
Tô Chiêm: "Haha, không có nước điện giải, uống nước ớt không?"
Văn Mặc mặt không đổi sắc trả lời: "Đồ cậu cầm tới, là cái gì tôi cũng uống."
Có điều cuối cùng Văn Mặc cũng vẫn không thể xem hết cuộc thi đấu của Tô Chiêm, hạng mục nhảy cao của Tô Chiêm diễn ra rất lâu, không ngừng có người phá kỷ lục của bản thân, Văn Mặc chỉ có thể rời đi trước.
Lại thêm mười phút nữa, hạng mục của Tô Chiêm mới kết thúc.
Sức bật của Tô Chiêm rất tốt, nhưng cũng bị ảnh hưởng bởi tố chất cơ thể của omega, chỉ có thể xếp thứ ba.
Ngay sau khi kết thúc hạng mục nhảy cao cậu lập tức chạy đi mua đồ uống cho Văn Mặc, xách hai chai nước chạy đến vạch đích của hạng mục chạy đường dài.
Chạy đường dài đối với Văn Mặc mà nói chỉ là chuyện tốn mất có mấy phút, cậu sợ đến không kịp.
Cậu thở hổn hển chạy đến vạch đích, thấy Văn Mặc đang chạy vòng cuối cùng, đứng thứ nhất, bỏ xa các đối thủ khác mà dẫn đầu.
Trên vầng trán của alpha cao to tuấn tú lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, tư thế chạy giống như một con báo săn mồi, ưu nhã mà lại mang theo chút hoang dã.
Gió nhẹ khẽ lướt qua chiếc áo thể thao của Văn Mặc, mơ hồ phác họa ra đường cong cơ bắp.
Tô Chiêm nhìn một lúc, trái tim không kìm được mà đập nhanh mấy hơn mấy lần.
Tác giả có lời muốn nói: Văn Mặc: Tôi muốn đánh chết thằng ngu Phương thập Thu, đừng có ai đến cản tôi.