"Bây giờ, tôi muốn thực hiện câu nói lúc nãy nếu cậu nói linh tinh nữa, tôi lại hôn cậu."
Văn Mặc nói xong, ngồi bên cạnh Tô Chiêm, vẫn ung dung nhìn cậu: "Thật ra thì bây giờ ngược lại tôi lại có hy vọng cậu nói linh tinh nhiều hơn một chút."
Tô Chiêm không được tự nhiên với tính tình kiêu ngạo của cậu mà nói, đương nhiên sẽ không phụ lòng mong đợi của Văn Mặc, cậu cau mày, không chút vui vẻ nói: "Văn Mặc, chuyện mới nãy tôi nói cậu nghe không hiểu à, đây là chuyện trong nhà tôi, tôi muốn tự mình giải quyết..."
Lời cậu muốn nói còn chưa nói hết, Văn Mặc liền hôn cậu.
Nụ hôn hời hợt, nụ hôn vừa kết thúc, Tô Chiêm tức giận trợn mắt nhìn Văn Mặc: "Cậu, cậu sao lại có thể làm như vậy với tôi?!"
Văn Mặc thảnh thơi trả lời: "Trước đó tôi cũng đã nói rồi, kể từ bây giờ, nếu như cậu vẫn còn nói linh tinh, tôi liền cho là cậu muốn tôi hôn."
Tô Chiêm thở phì phò nhìn Văn Mặc, quật cường không tin lại thử thêm mấy lần nữa, nhưng kết quả đều giống nhau.
Çậu tức đến mức muốn đánh người, nhưng cậu lại không thể làm gì.
Mặc dù cậu rất yêu thích thể thao, cũng có một chút cơ bụng, nhưng cơ thể của omega đối với alpha mà nói, vốn dĩ yếu hơn rất nhiều, sức lực của cậu cũng không bằng Văn Mặc, không phản kháng được, hơn nữa...
Cậu thật ra cũng biết Văn Mặc làm như vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho cậu.
Cậu cũng không phải người không biết điều, nếu Văn Mặc hỏi nhiều chuyện như vậy, lại làm nhiều như vậy, nhưng thật sự cũng chỉ vì muốn giúp đỡ cậu, chỉ là thủ đoạn của hắn quá mạnh mẽ, làm cho cậu khó mà tiếp nhận nổi.
Nghĩ đến Văn Mặc muốn giúp cậu, bất tri bất giác làm lòng cậu mềm đi mấy phần, không còn liều mạng phản kháng, vì vậy lại... biến thành bộ dạng như bây giờ.
Thuốc mỡ trên môi cậu cũng đã trôi hết, Văn Mặc bình tĩnh một lần nữa cầm tuýp thuốc đưa cho cậu.
Cậu hít sâu một hơi, tự mình bôi thuốc mỡ, xong thấp giọng hỏi: "Cậu sao lại muốn giúp tôi?"
Văn Mặc vẫn còn đang tức giận, cảm thấy trong tình huống này không thích hợp để thổ lộ, hắn dứt khoát rũ mi mắt nói: "Tự cậu đoán đi."
Tô Chiêm: "..."
Cậu là một omega nhưng lại thẳng thắn như một beta, không dùng pheromone để suy nghĩ, hoàn toàn không đoán được.
Cậu cố gắng hít thở sâu, làm cho bản thân tỉnh táo lại, định thương lượng cùng với Văn Mặc: "Chuyện này thật sự không cần cậu giải quyết, đây là chuyện riêng của tôi, tự tôi sẽ nghĩ ra biện pháp, nếu hiện tại cậu giúp tôi nhiều như vậy, tương lai tôi biết trả lại cậu như thế nào?"
Văn Mặc rũ mi ắt, khóe môi hơi câu lên, giọng nói mang theo chút lười biếng, không nhìn ra có còn tức giận hay không: "Không sao, cứ từ từ, tôi cũng không vội."
Tô Chiêm: "... Tôi vội!"
Thật là hoàng đế không vội thái giám vội.
Chờ đã, hơi không đúng lắm, mặc dù nhà Văn Mặc quả thực có "ngôi vị" để hắn thừa kế, nhưng cậu không phải là thái giám à nha.
Đựu má, cái phép ẩn dụ ngu ngốc này, đầu óc cậu nhất định úng nước rồi.
Văn Mặc không nhanh không chậm nói: "Ha, cậu thì vội rồi, tới đây chúng ta thương lượng một chút chuyện của cậu xử lý như nào. Đầu tiên, là cậu không muốn đi làm kiểm tra sức khỏe đúng không?"
Tô Chiêm còn muốn nói thêm gì đó nữa, Văn Mặc lãnh đạm nói: "Pheromone."
Sắc mặt Tô Chiêm thay đổi mấy lần, cậu còn nhớ lần trước Văn Mặc ở nhà dùng pheromone áp chế cậu, cậu cảm giác khi đó thật sự cậu không có một chút sức lực nào để phản kháng.
Cậu trợn tròn mắt nhìn Văn Mặc, không biết lại nhớ ra chuyện gì đó cậu sờ môi mình một chút, trầm mặc một lúc, mới lộ ra vẻ tức giận nói: "Ờ."
"Vậy cậu có muốn về nhà hay không?" Văn Mặc lại hỏi thêm một vấn đề nữa.
Tô Chiêm cúi thấp đầu, không muốn trả lời.
Văn Mặc: "Vậy đổi vấn đề khác đi, cậu có muốn rạch bỏ mối quan hệ với cha cậu không?"
Tô Chiêm kinh ngạc nhìn Văn Mặc.
Văn Mặc: "Cái này là tôi suy xét từ thái độ của cậu, cậu thì không muốn. Nếu như thuốc ức chế kỳ phân hóa của cậu thật sự là do cha cậu cho cậu dùng, cậu có thể báo cảnh sát để bắt ông ấy, nhưng cậu lại không làm vậy, bây giờ nhìn lại, cậu vẫn không muốn rạch bỏ quan hệ với ông ta. Nhưng chuyện này cậu định cứ để như thế mà chịu đựng?"
"Không..." lần này Tô Chiêm trả lời, thanh âm không lớn: "Tôi sẽ đi xét nghiệm DNA, sớm nhất thì 2 tuần là có kết quả, đến lúc đó tôi sẽ tự quyết định phải làm sao."
(Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad hen24)
Văn Mặc nhíu mày, đang định hỏi xem là bệnh viện nào, hắn có thể tới thúc giục một chút, đảm bảo sau một ngày sẽ có kết quả.
Nhưng hắn lại sợ bản thân ép Tô Chiêm quá mức, ừm, chút chuyện nhỏ này hắn sẽ không ép cậu.
Hai tuần, Tô Chiêm nhiều nhất cũng phải trốn thêm hai tuần nữa.
Nhưng Tô Chiêm còn có thể trốn ở đâu?
Tại sao lại không để cậu tới ở với hắn...
Văn Mặc bỗng nhiên cảm thấy hắn cũng không cần phải đi giục kết quả DNA cho lắm.
"Được, vậy tôi dựa theo ý của cậu, giúp cậu kéo dài thời gian." Văn Mặc nói.
Tô Chiêm tò mò hỏi: "Cậu định làm như nào?"
"Cậu không cần lo lắng, nhất định sẽ không để liên lụy đến cậu."
Tô Chiêm: "... chuyện của tôi, tôi nóng lòng muốn biết một chút cũng không được à?"
"Ồ, vậy thì cậu nghe."
Văn Mặc lấy điện thoại ra, trong danh bạ lục tìm một hồi, tìm được một dãy số liền bấm gọi: "Chú Lư, cháu gọi cho chú có chút việc."
Lư?
Tô Chiêm nghe được cái họ quen tai này, cậu hơi nheo mắt lại.
"Chả là, Tô Chiêm muốn kỳ nghỉ mười một ngày muốn học phụ đạo toán một chút, cậu ấy suy nghĩ muốn đến nhà cháu học thêm. Chuyện nhà cháu chú cũng biết rõ, ba cháu với ba nhỏ đều không ở nhà, rất tiện để tiếp bạn học tới, nhưng cha của Tô Chiêm có vẻ như không quá đồng ý..."
Tô Chiêm không biết bên kia nói gì, tiếp đó Văn Mặc nói tiếp: "Vậy tốt quá rồi, chuyện này cháu kính nhờ chú Lư vậy."
Văn Mặc cúp điện thoại, lại dùng điện thoại gửi tin nhắn đi.
Tô Chiêm kinh ngạc hỏi: "Chú Lư mà cậu nói, có phải là chủ nhiệm lớp mình không?"
"Ừ." Văn Mặc không nhìn cậu, tiếp tục cúi mặt gửi tin nhắn.
Ngữ khí của Tô Chiêm không tốt lắm: "Hóa ra cậu với thầy ấy lại có quan hệ quen biết như vậy, lúc tôi nói chuyện muốn đổi phòng ký túc, thầy ấy lại hướng về phía cậu, té ra hai người lại là người một nhà!"
Văn Mặc ngẩng đầu, có chút buồn cười nhìn Tô Chiêm: "Người nhà tôi có quan hệ quen biết là sự thật, chắc hẳn cậu đã biết từ lâu rồi chứ."
Tô Chiêm: "..."
Cậu sai rồi, cậu đã đánh giá thấp mối quan hệ quen biết xấu hổ của mấy tên đại thiếu gia nhà giàu rồi.
Từ góc nhìn của Văn Mặc mà nói, có lẽ, quan hệ này ở mức bình thường đi.
"Thật ra tôi cũng không biết nên nói là quan hệ như nào." điện thoại của Văn Mặc rung lên, hắn lại tiếp tục gửi tin nhắn: "Thầy Lư trước đó đã dạy ba nhỏ của tôi, ba nhỏ của tôi lúc ấy tốt nghiệp là khóa học sinh trung học đầu tiên mà thầy Lư dạy, cho nên quan hệ với thầy cũng rất tốt. Ba nhỏ của tôi... ừm, dù sao thì ông ấy cũng không để cho tôi cắt đứt mối quan hệ quen biết này, cho nên lúc ấy tôi dùng lý do rất chính đáng để đổi ký túc xá đang ở, thầy Lư dĩ nhiên sẽ rất ủng hộ."
Tô Chiêm trợn mắt nhìn Văn Mặc: "Lý do của cậu chính đáng đến mức nào?"
"Từng câu từng chữ đều chính đáng."
Tô Chiêm: "..."
Cậu không nói lại Văn Mặc.
Nhưng ba nhỏ của Văn Mặc thế mà lại tốt nghiệp ở trường cấp ba Dục Trạch sao, vậy thì là cựu sinh viên rồi, có vẻ như ba nhỏ của hắn rất lợi hại.
Văn Mặc gửi tin nhắn đi được một lúc, cái mặt đang chúi vào điện thoại trong tay ngẩng lên, cười nhẹ nhìn Tô Chiêm: "Nhưng bây giờ nhắc đến, tôi cảm thấy tôi cần phải cảm ơn thầy Lư."
Tô Chiêm: "Tại sao?"
"Nếu như không có thầy Lư ở trường này, ba nhỏ tôi đại khái sẽ không dành lại tình cảm sâu đậm cho trường trung học này như vậy, tôi cũng sẽ không từ nước ngoài mà trở lại đây để học ở ngôi trường cấp ba này.."
Cũng sẽ không gặp được cậu.
Nhân duyên ngàn dặm được thắt lại bởi một sợi tơ hồng.
Mối quan hệ vô tình của thầy Lư, vậy mà lại đem hai người không chút quen biết được buộc lại với nhau.
Tô Chiêm nghi hoặc nhìn Văn Mặc, cậu cảm thấy Văn Mặc mới nãy hình như còn chưa nói hết.
"Ba nhỏ của tôi lúc nhỏ gia cảnh rất nghèo khó, năm đó khi đi học ông ấy được thầy Lưu giúp đỡ, cho nên mới có thể hoàn thành chương trình học tốt nghiệp, ông ấy vân luôn rất biết ơn thầy Lư, ừm, cho nên ông ấy mới kêu tôi đến đây để giúp ông ấy báo ân, cho trường cấp ba Dục Trạch trở thành số một, nhận được nhiều giải thưởng."
Tô Chiêm nghe đến chỗ này cười rộ lên: "Cậu đúng thật là không biết khiêm tốn gì hết."
Văn Mặc lãnh đạm nói: "Tôi không cần khiêm tốn."
Tô Chiêm: "... Được rồi."
Học thần quả thật không cần phải có đức tính khiêm tốn.
Văn Mặc hình như đã nhắn xong, nói chuyện cùng Tô Chiêm: "Được rồi, cha cậu gần đây sẽ không tốn công vô ích đến tìm cậu làm phiền đâu."
Tô Chiêm kinh ngạc nhìn Văn Mặc: "Cậu làm gì rồi?"
Văn Mặc cười nhưng không nói.
Hắn vừa mới gửi tin nhắn cho Văn Sam Vũ: Ba, ba tìm chút việc cho công ty của Tô Bằng Sính, để ông ta không rảnh chạy loạn.
Văn Sam Vũ:...không phải, con trai, con lại xảy ra chuyện gì nữa, sao lại tìm tới công ty của người ta gây chuyện rồi?
Văn Mặc: Chuyện liên quan đến con dâu tương lai của ba đó, nếu ba không làm con sẽ làm, động đến khoản tiền mà công ty đo vay ngân hàng, nhưng con sợ con động tay vào, ba nhỏ sẽ phát hiện.
Văn Sam Vũ: Được rồi, vậy con nói trước cho ta biết, sao con lại phải tìm Tô Bằng Sính gây chuyện, Tô Bằng Sính là ai?
Văn Mặc: Là cha của Tô Chiêm, nhưng gần đây lại tìm cách làm khó Tô Chiêm, mỗi nhà đều có một quyển kinh khó đọc, ba cứ nghĩ giống như lúc ba nhỏ học cấp ba gặp chuyện là được.
Văn Sam Vũ nằm trên giường, rốt cuộc cũng nhớ tới cái tên Tô Chiêm này đã nghe qua lúc nào.
Trước đó thằng nhóc con Văn Mặc kia đã nhờ ông điều tra chuyện của Tô Chiêm.
Đây có phải là nó bắt đầu thích con người ta?
Để ý rồi sao?
Nhưng Văn Sam Vũ sẽ không bởi vì con trai của mình nói một câu liền làm hại đến nhà người ta, ông hỏi một câu: Nhóc con muốn ta làm tới mức nào?
Văn Mặc: Không cần quá đâu, tìm cho ông ta một ít chuyện, làm cho ông ta hai tuần này không về nhà là được.
Văn Sam Vũ thở phào nhẹ nhõm, chỉ như này thôi lại rất đơn giản, ông suy nghĩ một chút, dứt khoát đồng ý với con trai.
Dù sao nếu như ông không giúp, con trai ông cũng sẽ tự làm.
Nhưng chuyện này nếu để nhóc con Văn Mặc kia làm, nhất định sẽ bị Cố Sanh Nghiệp phát hiện...
Nếu vậy, sau đó cuộc sống của hai alpha sẽ không hề dễ dàng.
Chuyện liên quan đến con dâu tương lai, Văn Sam Vũ cố ý hỏi nhiều thêm mấy câu: Con nói giúp đỡ, Tô Chiêm cũng đồng ý để cho con giúp?
Văn Mặc: Không có, con dùng pheromone cưỡng chế.
Văn Sam Vũ:!!!
Văn Sam Vũ: Con trai con bị ngu à, sao lại cưỡng chế, oắt con kém cỏi quá đó, tới đây ba dạy nhóc, chỉ vì nhóc là con ruột ta nên ta mới dạy nhóc đó.
Văn Mặc: Ngài quả nhiên là ba ruột của con
Văn Sam Vũ:???
Văn Mặc: Ba năm đó, hình như cũng từng dùng qua pheromone để cưỡng chế?
Văn Sam Vũ:... Tự dưng tâm tình dạy dỗ nhóc thúi nhà con bay đi đâu hết, tiểu tử thúi con đáng yêu chết đi được.
***********
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Sam Vũ: Không có buồn cười, biết thế năm đó không sinh nó ra.