Ngày tiếp theo, Tô Chiêm đã đến lớp rất sớm.
Cố Tuân so với cậu đến còn sớm hơn, lúc cậu đến đã thấy y cúi đầu đọc sách.
Thứ tình cảm đơn phương mà cậu dành cho Cố Tuân đã biến mất như chưa hề tồn tại, bây giờ khi cậu nhìn thấy Cố Tuân, cậu mới nhớ ra tại sao Cố Tuân lại từ chối phụ đạo cho cậu?
Nếu như Cố Tuân chịu phụ đạo cho cậu, vậy thì cậu cũng không cần phải tìm cách ứng phó với Văn Mặc cùng những bách bách mà hắn tạo ra.
Văn Mặc thúc giục cậu, vừa nhìn thấy Cố Tuân cậu liền nhớ tới chuyện này, không khỏi ngăn nổi bước chân hướng về phía bàn học của y, chân thành hỏi: "Tại sao cậu lại không muốn phụ đạo thi đua cho tôi?"
Cố Tuân dừng bút, ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt y lạnh lùng, một lúc sau mới lên tiếng nói: "Còn sống chưa đủ tốt hay sao? Tại sao tôi lại phải tìm đường chết chứ."
Tô Chiêm sửng sốt, đầu óc cậu mơ mơ hồ hồ: "Cậu có ý gì, cậu giúp tôi phụ đạo lấy thành tích, tại sao lại chết được?"
Không cần phải phóng đại như vậy chứ. Cậu Tô Chiêm tuy rằng không nằm trong cỡ vạn vạn người mê, nhưng dù gì cậu cũng được mệnh danh là anh chàng tỏa sáng, cả người cậu trên dưới đều khỏe mạnh, kết quả học tập cũng không đến nỗi tệ, vóc dáng cũng rất ok đấy chứ, tại sao khi đến miệng của Cố Tuân, y chỉ sợ tránh cậu còn không kịp????
Cố Tuân nhìn chằm chằm cậu một lúc, bỗng nhiên thở dài, không rõ ràng nói: "Người ngốc có phúc của người ngốc, trông cậu như vậy cũng đã tốt rồi."
Tô Chiêm:......!!!
Lúc trước cậu đơn phương y giờ y lại nói cậu ngốc, điểm mông lung mịt mờ trong thanh xuân của cậu triệt để bị Cố Tuân phá thành nát vụn, cậu cái gì cũng không muốn nói nữa đã trực tiếp bước đi rồi.
Ngược lại với cậu, Cố Tuân ngồi yên vị tại chỗ của mình, suy suy nghĩ nghĩ một chút liền lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Văn Mặc: Đừng bắt nạt Tô Chiêm quá mức, cậu ấy rất đơn giản cho nên cậu thu liễm lại một chút đi.
Văn Mặc rất nhanh đã nhắn lại, tin nhắn của hắn mang đầy mùi vị chiếm hữu: Chuyện của tôi với cậu ấy không cần cậu quan tâm, cậu chỉ cần biết cậu với cậu ấy sẽ không có kết quả.
Cố Tuân:......
Cố Tuân không muốn nói nữa, đặt điện thoại nghiêm chỉnh trên bàn, y không muốn nhắc đến chuyện này quá nhiều với Văn Mặc.
**
Cả ngày hôm nay Tô Chiêm đều nghĩ đến cách tránh mặt Văn Mặc, cậu tưởng rằng chuyện này cậu có thể xử lí dễ như trở bàn tay, nhưng xem ra cậu đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Buổi tối hôm đó, ngay sau khi tan học cậu liền nhìn thấy Văn Mặc từ bên ngoài hành lang bước vào trong lớp cậu, khiến cho mọi người trong lớp đều chú ý tới hắn.
Bởi vì là họ vẫn còn đang ở trường học cho nên lúc Văn Mặc mặc chiếc áo khoác đồng phục tiến vào lớp dù cho chiếc áo đồng phục hai màu của trường cậu có bình thường đến như nào nhưng khi được hắn khoác lên lại có cảm giác xa xỉ lạ thường, cái áo còn tôn lên vóc dáng của Văn Mặc với những đường nét cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện khiến cho người ta có cảm giác hắn hoàn toàn phù hợp với chiếc áo này.
Văn Mặc đứng ở trước cửa lớp đi tới bên cạnh Tô Chiêm, giọng điệu lạnh nhạt có chút lịch sự, môi mỏng hắn khẽ mím lại thành đường chỉ dài, mang theo vẻ đẹp cấm dục, ngữ khí của hắn ôn hòa cùng Tô Chiêm thương lượng: "Bây giờ chúng ta bàn bạc về chuyện ôn phụ đạo cho thi đua sắp tới, có được không?"
Thái độ của Văn Mặc rất tốt, rất nho nhã lễ độ, một đám người mê mê muội muội dương ra ánh mắt đầy hâm mộ nhìn Tô Chiêm.
Chảy nước miếng, bọn họ cũng muốn được như cậu, muốn được hotboy hỏi bằng giọng điệu ôn hòa, cùng với ánh mắt chăm chú kia nữa......
Bọn họ cũng muốn được một mình độc chiếm hotboy nha.
Tô Chiêm: "......"
Cậu trừng mắt nhìn Văn Mặc: "Tại sao lại là hôm nay, tôi chưa nói là hôm nay mà nhỉ?"
Quần chúng vây xem xung quanh:...... Tô Chiêm tại sao cậu lại có thể từ chối nam thần Văn Mặc vậy chứ!!!
Phương Thập Thu không nhìn nổi nữa, chỉ sợ Tô Chiêm sẽ gây gổ cùng Văn Mặc, cho nên hắn đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cười cười nói với Văn Mặc: "Tôi đi trước, Văn Mặc cậu ngồi chỗ tôi đi. Chậc chậc, cậu cũng đừng nghe lời Tô Chiêm nói, cậu ta chỉ giỏi cứng miệng thôi."
Tô Chiêm làm bộ dáng không thể tin được nhìn Phương Thập Thu, trước kia đã từng nói mãi mãi là anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đứa nào từ bỏ trước đứa ấy làm chó sao, tại sao lần nào lại chỉ vì Văn Mặc mà vứt cậu lại như thế chứ?!
"Cậu......" Tô Chiêm tức giận, lời còn chưa nói hết đã bị Văn Mặc cắt đứt.
Văn Mặc ngồi ở chỗ của Phương Thập Thu, từ trong cặp sách lấy ra tài liệu phụ đạo nâng cao thành tích thi đua, dùng thanh âm từ tính mang theo chút lạnh nhạt nói: "Lúc nãy thầy Lư đã cố ý tới lớp tôi để hỏi tình hình."
Như để xác nhận lời nói của Văn Mặc, Tô Chiêm mơ hồ nhìn thấy thầy Lư đang đi qua phía phòng học chỉ còn để lại một bóng lưng.
Tô Chiêm vẫn còn đứng tại chỗ, tất cả mọi người trong lớp đều mê mê muội muội Văn Mặc nên mọi người liền ném cho cậu một ánh mắt như oán tránh về phía cậu, như thể cậu đã làm ra một việc gì đó sai trái vậy.
Thầy giáo cùng học sinh hai mặt nhìn nhau, chỉ duy nhất có thêm Cố Tuân biết bản chất cầm thú của Văn Mặc y đã sớm thu dọn xong cặp sách, ném ánh mắt đồng tình nhìn Tô chiêm một chút, sau đó không có chút do dự nào liền sải bước ra khỏi phòng học.
Tô Chiêm: "......"
Đồng đội cuối cùng đã bỏ rơi cậu rồi.
Trừ cậu ra tất cả mọi người đều bị cái vẻ đẹp anh tuấn bên ngoài của Văn Mặc này lừa hết rồi, hoàn toàn không thể nhìn thấu được bản chất của hắn, mọi người đều cảm thấy là cậu đang ức hiếp hotboy, không xứng đáng với lòng tốt của hotboy.
Trong lòng Tô Chiêm liền lạnh như tro nguội ngồi xuống, bây giờ cậu chỉ cảm thấy cả thế giới dường như đều ruồng bỏ cậu.
Cậu lười nhác nằm nhoài lên bàn, một câu cũng không nói.
Văn Mặc để sách giáo khoa ở trước mặt cậu, thấy mọi người xung quanh đều dùng nét mặt khó coi nhìn Tô Chiêm, hắn bình tĩnh giải thích: "Hình như là do bạn học Tô Chiêm đang mệt mỏi, hoặc là đang hiểu lầm chút chuyện gì đó với tôi thôi, mọi người không nên oán trách cậu ấy."
Tất cả mọi người ngồi trong lớp 11.7 nghe bạn học Văn Mặc nói, bên trong đôi mát của bọn họ liền lấp lánh trong như có thật nhiều ngôi sao, hotboy của bọn họ thật tốt, rất biết cách săn sóc lại còn biết khoan dung độ lượng với Tô Chiêm, việc Tô Chiêm hiểu lầm hắn dỗi hắn hắn đều không ngại, còn thay mặt Tô Chiêm giải vây, lại còn thật lòng muống giúp đỡ Tô Chiêm giải đề.
Bọ họ cũng rất muốn được giống như Tô Chiêm, trở thành cậu càng tốt, bọn họ cũng rất muốn được nắm giữ lấy phần hạnh phúc to lớn này!
Mặt Tô Chiêm không biểu lộ cảm xúc, cậu đột nhiên có cảm giác tất cả mọi người đều si mê Văn Mặc, trước mặt mọi người, Văn Mặc hắn luôn luôn đem lớp da người khác lên mình, chỉ có mình cậu có thể nhìn xuyên thấu sự mê hoặc của hắn, thấy được bản chất của hắn là một tao hóa.
Văn Mặc không tiếp tục để ý đến mọi người trong lớp nữa, hắn bắt đầu giảng giải đề cho Tô Chiêm, cậu gần như không hề để lời hắn giảng vào tai, mãi cho tới khi chờ lúc mọi người xung quanh đều đi hết rồi, cậu nói thẳng: "Cậu có thể đi được rồi, các bạn học đều đi ra ngoài rồi, cậu cũng không cần làm ra vẻ như thế đâu."
Văn Mặc làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói về những kiến thức trọng tâm cho việc thi đua xếp hạng.
Lúc đầu Tô Chiêm cảm thấy Văn Mặc hắn đang giả vờ, nhưng Văn Mặc vẫn cứ giữ nguyên tư thế ấy giảng bài cho cậu đến gần mười giờ tối, cũng không nói gì khác ngoại trừ đề bài cùng các kiến thức trọng tâm, hắn nghiêm túc giống như một học bá vừa lao lãnh cấm dục. Ngay cả tin tức tố cũng được hắn thu liễm lại, cho dù thỉnh thoảng cũng có thể ngửi thấy được tin tức tố mùi gỗ thanh mát nhưng lại nhanh chóng tiêu tan vào không khí, Tô Chiêm cũng không kịp hấp thụ.
Đáy lòng cậu bỗng dân lên một chút tiếc nuối.
Nhưng Tô Chiêm cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận cậu không thể ngửi thấy được tin tức tố của hắn, chính là... ừm tuyến thể của cậu lại có chút ngứa ngáy mà thôi.
Thanh ấm của Văn Mặc cũng trở nên khàn khàn.
Tô Chiêm cậu thực sự đã bị hành động thái độ của Văn Mặc làm cho kinh sợ rồi, cậu trong lòng ôm cảm giác muốn thử tiếp thu một ít, liền phát hiện ra những câu Văn Mặc nói thật sự có thể khai thác được dòng suy nghĩ của cậu, bản thân cậu cũng cảm thấy học dần dần vào.
Tô Chiêm rất thông minh, về mảng học tập cậu luôn có thiên phú, cậu học một biết mười, lúc này cậu liền hỏi Văn Mặc mấy vấn đề, Văn Mặc đều thật tận tâm giải đáp, không hề có chút ý nghĩ muốn dấu công thức lại làm của riêng, lại càng không có trêu trọc cậu phát cáu, Tô Chiêm thu được vài lợi ích không nhỏ, thái độ của cậu dần dần mềm mại.
Tô Chiêm cậu thích mềm chứ không thích cứng, thái độ của Văn Mặc vẫn đúng là đang tận tâm phụ đạo cho cậu, cậu cảm thấy cũng không thể nào tiếp tục gắng gượng lạnh lùng, cậu nhìn lên đồng hồ thấy đã chỉ điểm đến hơn mười giờ. Không quay lại nhanh thì ký túc xá sẽ tắt đèn, cậu chủ động nói tạm ngừng với Văn Mặc.
Âm thanh Văn Mặc đáp lại khàn khàn nói: "Được, vậy thì hôm nay chúng ta dừng tại đây thôi, hôm sau tiếp tục."
Tô Chiêm mơ mơ hồ hồ không rõ đáp lại một tiếng, cậu đứng lên sải bước về phía máy lọc nước bên cạnh cầm một cái cốc giấy lên rót nước
Cậu cầm cốc nước trở về chỗ ngồi, vẻ mặt cậu cau có lộ ra vẻ khó chịu, cậu cảm thấy nhất định là đầu óc cậu có vấn đề nên mới đi rót nước uống cho Văn Mặc, tuy rằng ban nãy thái độ của Văn Mặc rất tốt, thế nhưng cậu không thể nào quên được chuyện trước kia Văn Mặc chọc tức cậu làm cậu như muốn biến thành một con cá nóc không nói được câu nào phản kháng.
Cậu do dự muốn cầm cốc nước đổ đi.
Nhưng trước khi cậu kịp đổ đi, Văn Mặc biểu hiện tự nhiên cầm lấy cốc nước đem uống một hơi, sau khi uống xong còn nói: "Cảm ơn cậu, đúng lúc tôi đang khát."
Tô Chiêm: "......"
Cậu sinh khí liền nói: "Không phải cho cậu uống.
"Ồ, thực xin lỗi." Văn Mặc nhìn không chút hối lỗi nói: "Tôi lỡ uống hết mất rồi, cậu rót thêm một ly khác đi"
"Quên đi." Tô Chiêm cũng không muốn dây dưa với hắn chuyện này, cậu thu dọn xong đồ dùng bỏ vào cặp liền rời đi.
Văn Mặc đi song song bên cạnh cậu cùng cậu đi một đường trở về ký túc xá, không khí giữ hai người bỗng hòa hợp hiếm thấy, Tô Chiêm bị bầu không khí khi nãy làm cho ảnh hưởng, cũng không nói gì khác, cậu liền xoay người bỏ lên lầu.
Cậu vừa trở về phòng, Phương Thập Thu liền đi ra từ căn phòng sát vách đến tìm cậu: "Anh Tô, cậu không làm ầm lên với Văn Mặc chứ?"
Tô Chiêm bĩu môi nói: "...... Không có."
Phương Thập Thu vui mừng vỗ vai cậu: "Vậy là tốt, anh Tô, đừng cãi nhau với hotboy nữa, fan của hotboy cũng có nhiều lắm, cậu với hắn mà tranh chấp, khẳng định cậu sẽ thiệt......"
Tô Chiêm lộ vẻ mặt phức tạp nhìn Phương Thập Thu, giật giật khóe miệng, cậu chỉ cảm thấy chính mình có một nỗi khổ tâm không tài nào nói ra được, thẳng thắn hỏi: "Cậu ừ khi nào đã trở thành fan của Văn Mặc rồi?"
"A, cái này, cũng không phải......" Nói đến đây Phương Thập Thu liền để lộ ra biểu tình ngượng ngùng không tên: "Việc đó, anh Tô cậu cũng biết, tôi đang theo đuổi Mai Tiêu Hạnh ở lớp 4 mà, cô ấy bị Văn Mặc làm cho mê muội, còn là fan của Văn Mặc nữa, trong lòng tôi vốn đã có chút không thoải mái, muốn vào nhóm đó để tim hiểu tin tức, nhưng tôi cũng không nghĩ tới chuyện ở trong nhóm đó mấy ngày...... Bỗng nhiên lại trở thành fan của Văn Mặc rồi." (ồ:)))) mê zai bỏ bạn hả anh zaiiii)
Tô Chiêm: "......"
Cậu nói mà, tại sao đồng đội lại đột nhiên vứt bỏ cậu trong khi cậu đang đấu tranh chứ.
"Cậu không phải là bị tẩy nào rồi bao ăn đấy chứ?" Cậu hoài nghi hỏi.
Phương Thập Thu nhún vai: "Tôi không biết, có sẽ người như Văn Mặc, đã được định sẵn sinh ra đặt ở vạch xuất phát, đã học hành chăm chỉ hơn chúng ta lại còn xuất sắc mọi mặt, làm cho tôi cùng mọi người đều phải ngước nhìn."
Tô Chiêm không cam lòng, trong đầu cậu mọi cơ quan bắt đầu hoạt động, cậu chợt nhớ fan của Văn Mặc trong lớp cậu ngày hôm nay......
Cậu không phải là cũng có thể trà trộn được vào nhóm fan đó sao, tìm một cơ hội nào đó làm sáng tỏ ra bản chất của Văn Mặc thực chất là đồ bỏ đi?
Nói là liền làm, cậu hỏi Phương Thập Thu: "Tôi có thể vào nhóm fan của Văn Mặc không?"
Phương Thập Thu cảm thấy kỳ quái nhìn cậu: "Anh Tô tại sao cậu lại muốn xin vào?"
"Chuyện này......" Bạn nhỏ Tô Chiêm thành thật là tốt cậu còn chưa chắc bản thân sẽ nói dối.
Cũng may là Phương Thập Thu không hỏi thêm câu nào, chỉ nói: "Anh Tô, để tôi bảo trưởng nhóm thêm cậu vào được không?"
"Không được." Phương Thập Thu lại nhớ ra chuyện gì đó: "Mọi người đều biết cậu với Văn Mặc không hòa hợp, cũng có rất nhiều người trong nhóm có tài khoản wechat của cậu, cho nên nếu tôi thêm cậu vào thì sẽ có chuyện."
Tô Chiêm nhớ tới một wechat trước đó mà cậu đã sử dụng để tên là kèn trumpet* là một nick wechat mà cậu đã sử dụng trong những năm học đầu: "Vậy thì cậu thêm nick kèn trumpet của tôi vào đi."
Ngay sau đó, Tô Chiêm cậu đã trà trộn thành công vào nhóm fan của Văn Mặc.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Chiêm: Tiến vào nhóm fan, đột nhập thành công hậu phương của kẻ địch.
Văn Mặc: Tôi chỉ muốn nhập vào cậu.
Cảm ơn đã vì tôi mà tặng bình tưới dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha~
Cảm ơn đã tưới [dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ]:
1 chai trà ô long đào;
Xin chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
*Kèn trumpet