• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, Vân Lạc đi tới quán rượu Nghênh Mãn Khách từ sớm. Nàng đã hỏi thăm phòng riêng mà Chung Hoài đặt từ trước, cũng đặt một gian bên cạnh phòng của y.

Nàng đã xem thử phòng riêng, cách âm không tốt, phòng bên cạnh nói gì cũng có thể nghe loáng thoáng.

Rất nhanh đã đến thời gian ăn cơm trưa, Chung Hoài đi vào phòng riêng mà y đã đặt, gọi một ấm trà rồi lặng lẽ chờ Bạch Dương đến.

“Chung công tử tới sớm thế, sao không gọi người mang đồ ăn lên?” Bạch Dương tùy tiện đi vào phòng riêng, nhìn trên bàn trống không thì mở miệng nói.

“Chờ ngươi đến rồi gọi, để nguội ăn không ngon.” Chung Hoài nói.

Y nhìn Bạch Dương ngày nào cũng chỉ nghĩ đến ăn thì hơi hối hận về quyết định của mình. Vốn dĩ y không định đặt bàn ở chỗ này, chưa nói đến đông người, mà phòng riêng còn không cách âm tốt, nhưng Bạch Dương cứ nhất định phải hẹn ở đây.

“Tiểu nhị, gọi món ăn.” Bạch Dương hô lớn.

“Đến đây, khách quan muốn gọi gì ạ?”

“Mang hết mấy món đắt nhất ở chỗ các ngươi lên đây, mỗi món một phần. Hôm nay Chung công tử trả tiền.” Bạch Dương nói sang sảng cứ như thể người trả tiền chính là hắn ta.

Hắn ta khách sáo hỏi: “Chung công tử, có muốn gọi thêm gì không?”

“Không cần, ngươi xem rồi gọi là được.”

“Vậy cho thêm hai bình rượu và một đĩa điểm tâm.” Bạch Dương nói.

Sau khi nói xong, hắn ta đặt mông ngồi phịch xuống ghế. Hắn ta bốc một nắm hạt dưa trên bàn, vừa cắn vừa nhổ vỏ. Chỉ chốc lát sau, dưới đất toàn là vỏ hạt dưa mà Bạch Dương nhổ ra.

Chung Hoài càng thêm nghi ngờ bản thân, nhìn dáng vẻ này của Bạch Dương, không hề giống người thông minh, còn không có tố chất gì. Y đẩy ghế dựa về phía sau, ngồi ra xa một chút.

“Bạch công tử, ngươi đã nghĩ ra cách để vào nhà họ Bạch chưa?”

“Ngươi bị ngốc à? Chắc chắn là đi vào rồi, ta chính là con trai của Bạch Xương Bình. Chẳng lẽ ông ta còn không nhận ta, không để cho ta vào Bạch gia chắc?” Bạch Dương nói với vẻ đương nhiên.

Chung Hoài nhíu mày, phản bác: “Nếu ông ta nhận ngươi, ngươi đến mức phải ở trong ngôi nhà rách nát ăn bữa nay lo bữa mai sao?”

“Ông ta dám à, ta là con trai ông ta.” Bạch Dương gào lên.

“Ngươi nói nhỏ chút đi.” Tim Chung Hoài nhảy vọt lên. Nói to như vậy, chỉ sợ người khác không nghe thấy hả? Đầu óc hắn ta cho heo ăn hết rồi à?

“Được rồi, ta chính là con trai của ông ta.” Bạch Dương nói bé.

“Ông ta có con trai, ngươi chỉ là con riêng thôi.” Chung Hoài nói.

Giọng y càng lúc càng lạnh, bây giờ coi như y đã nhìn ra mình tìm phải một kẻ ngu rồi. Chẳng trách Bạch Xương Bình không muốn mang con riêng về nhà họ Bạch. Chỉ với đầu óc này, chưa đến mấy ngày sẽ bị nhà họ Bạch chán ghét rồi vứt bỏ.

Khí thế của Bạch Dương yếu đi, hắn ta bắt đầu hơi hận người mẹ quá cố, tại sao không đưa hắn ta về nhà họ Bạch nuôi dưỡng? Nếu hắn ta lớn lên ở nhà họ Bạch thì bây giờ cần phải lăn lộn như vậy sao? Chết đã đành, đằng này trước khi chết cũng không nói cho hắn ta biết thật ra cha hắn ta là Bạch lão gia. Nếu không phải Chung Hoài nói với hắn ta, vậy chẳng phải hắn ta sẽ lưu lạc bên ngoài cả đời sao.

Đồng thời, hắn ta cũng oán hận Bạch lão gia Bạch Xương Bình. Ông ta biết Bạch Dương là con trai mình, thế nhưng không đón về. Có người cha như vậy sao?

“Vậy phải làm sao?”

Chung Hoài cau chặt lông mày, vẫn chưa lên tiếng. Có tiếng cửa mở, tiểu nhị bưng từng món ăn lên bàn. Hai mắt Bạch Dương nhìn chằm chằm mâm thức ăn từ cửa đến tận bàn, như thể từ trước đến giờ chưa từng được ăn thịt hay tiệc to.

Chờ sau khi đồ ăn được mang lên đủ và tiểu nhị đi ra ngoài, Chung Hoài mở miệng nói: “Bạch Xương Bình có một danh tiếng tốt là ân ái hòa hợp với vợ…”

Y vừa nói đã phát hiện có điểm không thích hợp, lập tức quay đầu nhìn Bạch Dương. Người đối diện gật đầu, nhưng mắt vẫn nhìn bàn ăn, còn nuốt nước bọt liên tục, rất dễ thấy, Bạch Dương hoàn toàn không nghe thấy y nói gì. Những lời ban nãy đều là đàn gảy tai trâu.

“Chung công tử, khi nào chúng ta ăn, thức ăn sắp nguội rồi.” Bạch Dương không nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu nhìn Chung Hoài, hỏi.

“Ăn đi. Ăn xong rồi nói.” Chung Hoài nói.

Vừa dứt lời, Bạch Dương đã lập tức cầm đũa gắp thịt, còn duỗi tay bốc miếng móng giò trên đĩa gặm luôn. Vừa gặm còn vừa mời Chung Hoài ăn cùng.

Mỗi món ăn trên bàn đều bị Bạch Dương gắp một lần. Mỗi khi hắn ta gắp thức ăn đều cho đũa vào trong miệng mút một lượt, mút xong lại gắp tiếp, gặp món không thích, hắn ta còn lấy đũa đảo lung tung trong đĩa.

Hắn ta ăn uống ngon lành, còn phát ra âm thanh vui sướng kỳ lạ khi ăn được món mình thích.

Chung Hoài ở một bên chứng kiến tất cả. Y nhìn số thức ăn đã bị động đũa và Bạch Dương đang ăn uống thỏa thích thì hết muốn ăn. Y uống ngụm trà, im lặng chờ Bạch Dương ăn xong.

Bạch Dương ăn thỏa thích, thấy Chung Hoài không động đũa thì quan tâm hỏi:

“Chung công tử không ăn sao? Đồ ăn của quán này cũng không tệ lắm, ngươi có thể nếm thử một chút.” Sau khi mút đũa sạch sẽ, hắn ta định gắp thức ăn vào trong bát Chung Hoài.

Chung Hoài vội vàng giơ tay từ chối.

“Không cần, ngươi cứ ăn đi, ta vẫn chưa đói.”

Bạch Dương ngoài miệng nói tiếc quá, nhưng hai mắt lại sáng hơn, không giữ mình nữa.

Hắn ta gác một chân lên ghế, tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm móng giò, trái một miếng phải một miếng, ăn ngấy thì lại uống một chén rượu. Quanh miệng bóng loáng, hai tay cũng bóng loáng.

Sau khi ăn uống no nê, hắn ta nằm nhoài trên ghế, lấy tay xoa cái bụng căng phồng.

“Hôm nay ăn ngon quá, lâu lắm rồi không được ăn thoải mái như vậy. Chung công tử, hôm nay ngươi không ăn, thật sự quá đáng tiếc.”

Trên mặt Bạch Dương ngập tràn hạnh phúc, hắn ta như thể nhìn thấy cuộc sống tốt đẹp sau khi vào nhà họ Bạch. Hắn ta quyết định, sau khi vào nhà họ Bạch, hắn ta phải đến quán rượu ăn cơm mỗi ngày, ngày nào cũng gọi bàn tiệc Mãn Hán. Không chỉ thế, hắn ta còn muốn đi kỹ viện, mỗi ngày đổi một người, không trùng ngày nào.

Chung Hoài không biết ý định của Bạch Dương. Để đè cơn buồn nôn xuống, y uống mấy chén trà. Bây giờ Bạch Dương vừa mở miệng, dạ dày y lại bắt đầu cuộn lên, y vội vàng uống trà.

“Bạch công tử… Ăn xong rồi, vậy chúng ta bắt đầu nói chuyện chính đi.”

Bạch Dương gật đầu: “Chung công tử, có phải ngươi đã có cách gì hay đúng không? Chúng ta có quan hệ tốt như vậy, ngươi đừng úp mở nữa, nói thẳng đi.”

“Đúng là ta đã nghĩ ra một cách, chỉ xem ngươi có làm được không thôi.” Chung Hoài nói: “Ngươi đi tìm Bạch lão gia, nói với ông ta là ngươi đã biết tất cả mọi chuyện, ngươi hy vọng có thể vào nhà họ Bạch. Cho dù không dùng thân phận con trai của ông ta mà coi như họ hàng xa cũng được, sau đó chơi bài tình cảm, dùng tình cảm và sự hiểu biết để lay động ông ta.”

Bạch Dương bất mãn, hắn ta vỗ bàn.

“Sao có thể dùng thân phận họ hàng xa, ta là con trai ông ta. Lấy thân phận họ hàng xa thì người nhà họ Bạch có thể coi trọng ta chắc?”

“Ta lặp lại lần nữa, nếu ngươi còn muốn vào nhà họ Bạch thì nói nhỏ một chút.”

Chung Hoài cứ siết chặt nắm tay rồi thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt mới kiềm chế được sự kích động muốn chửi bới hoặc động tay động chân. Y thở hắt ra một hơi.

“Ta sẽ nói nhỏ hơn.” Bạch Dương vừa kích động đã quên mất phải khống chế âm lượng, hắn ta che miệng nói khẽ.

“Ngươi phải biết rõ vị trí của mình, ngươi chỉ là đứa con riêng. Nếu ngươi không hiểu rõ mối liên hệ trong đó, vậy chúng ta không cần hợp tác nữa.”

Bạch Dương không có đầu óc, nhưng vẫn có chút bản lĩnh xem mặt đoán ý. Hắn ta thấy Chung Hoài hơi tức giận thì vội vàng nói: “Được rồi được rồi, họ hàng xa thì họ hàng xa. Chung công tử bớt giận, không phải ta nhất thời nghĩ sai thôi sao? Cách của ngươi rất đúng, cứ làm theo lời ngươi nói đi.”

Có được hay không thì không biết, cứ làm theo là được. Nếu không làm theo, chỉ dựa vào hắn ta, chắc chắn sẽ hỏng việc.

Chung Hoài thấy hắn ta còn chịu nghe lời khuyên mới không nhấc chân bỏ đi nữa. Y đè cơn tức xuống rồi nói tỉ mỉ cho Bạch Dương cách thâm nhập vào bên trong nhà họ Bạch một cách nhanh gọn và chính xác, nhanh chóng giành được lòng tin của Bạch Xương Bình.

Sau khi hai người nói xong đã là giờ Thân.

Bạch Dương ra ngoài trước, mặt mày hắn ta hớn hở. Hắn ta nghĩ đến cuộc sống sung sướng của mình sau khi vào nhà họ Bạch thì vui mừng ra mặt, vừa ngâm nga câu hát vừa khệnh khạng bước đi.

Nhưng hắn ta không phát hiện khi mình vừa đi, người ở trong góc cũng đi theo.

Trong phòng riêng, Chung Hoài vô cùng hối hận vì đã hợp tác với tên ngu xuẩn này suốt một canh giờ. Cái gì y cũng phải nói rõ ràng thì Bạch Dương mới hiểu, không có tí đầu óc nào. Chỉ bằng đầu óc này có thể đấu được với công tử nhà họ Bạch sao? Y không ôm quá nhiều hy vọng với Bạch Dương, vẫn nên tính cách khác thôi.

Nhìn đống bừa bộn trên bàn, trong đầu y tự động nhớ lại cảnh Bạch Dương ăn uống như lợn, cuối cùng không nhịn được phải nôn ra một đống nước chua, nôn đến mức dạ dày quặn đau.

Y lau miệng rồi nhấc chân đi, sắc mặt hơi tái.

Bên kia, Vân Lạc nghe đứt quãng, câu được câu không, toàn là tiếng Bạch Dương la hét ầm ĩ. Còn Chung Hoài, y rất cẩn thận, luôn đè thấp giọng khi nói chuyện, hoàn toàn không nghe rõ y nói gì.

Bên phía Bạch Liễu cũng đã biết, không ngoài dự đoán, hắn ngồi ngay phòng riêng bên kia. Tiếp theo, chỉ chờ Bạch Liễu ra tay. Nếu hắn không ra tay thì tự nàng phải ra tay.

Cốc cốc cốc, cửa phòng bị gõ vang.

“Mời vào.” Nhìn người tới, Vân Lạc hơi ngạc nhiên.

“Vân cô nương, đã làm phiền rồi.” Bạch Liễu đẩy cửa đi vào.

“Không biết Bạch công tử tới là vì chuyện gì?” Vân Lạc bỏ chiếc đũa trong tay xuống.

“Bị làm ồn nên ra ngoài nhìn một cái, không ngờ lại gặp được Vân cô nương.” Bạch Liễu thản nhiên nói.

“Vừa hay hôm nay ta muốn nếm thử món ăn đặc sắc của quán rượu Nghênh Mãn Khách, Bạch công tử ăn cơm chưa?”

Đồ ăn Vân Lạc gọi vẫn đang bốc hơi nóng, ánh mắt nàng rơi lên bàn, biểu cảm đầy mong đợi.

“Cô không phiền nếu thêm ta chứ?”

“Mời ngồi.” Vân Lạc ngây người.

Bạch Liễu mở cửa phòng riêng rồi đi vào ngồi xuống.

Trên bàn bày hai món ăn, thịt ngỗng chiên và canh đậu phụ.

Vân Lạc không ngờ nàng chỉ nói khách sáo một câu mà Bạch Liễu vào ngồi thật. Nàng nhìn hai món ăn trước mặt rồi lại nhìn Bạch Liễu.

“Hay gọi thêm hai món nữa nhé?” Vân Lạc nói.

“Không cần, đủ ăn rồi.” Bạch Liễu nói.

Vân Lạc không nói gì, nàng không nghĩ ra Bạch Liễu muốn làm gì? Nghi ngờ nàng nên muốn thăm dò? Nếu không, cũng không thể chỉ vì hai món ăn trên bàn của nàng.

Hai người im lặng ăn, chỉ nghe thấy tiếng đũa chạm vào bát. Chẳng mấy chốc Bạch Liễu đã ăn xong, hắn ngồi im trên ghế nhìn Vân Lạc ăn.

Vân Lạc vừa ăn vừa cảm nhận được ánh mắt của Bạch Liễu, nàng không thèm để ý mà tiếp tục ăn, mãi đến khi ăn no mới dừng.

“Bạch công tử, đã ăn xong rồi, còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì ta phải đi đây.”

Nàng không muốn ngồi đây rồi hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

“Mục đích của cô là gì?” Bạch Liễu nói.

“Ngươi đang nói gì thế?” Vân Lạc giả ngu.

“Đứa bé đó là người của cô, ta đã điều tra rồi. Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cô tốn công sức nói cho ta như vậy là có ý đồ gì?” Bạch Liễu nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

“Ở hiền gặp lành thôi!” Vân Lạc trả lời: “Nếu ngươi muốn nhà họ Bạch đông đúc náo nhiệt hơn thì cứ coi như ta đã xen vào việc của người khác.”

Bạch Liễu nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc lâu, hắn khẽ cười: “Vậy thì ta phải cảm ơn ý tốt của Vân cô nương. Nếu ta nhớ không sai, người bày mưu tính kế cho Bạch Dương chính là đại công tử nhà họ Chung. Vậy Chung nhị công tử có biết chuyện này không?”

“Ăn xong rồi thì đi thôi.” Vân Lạc không trả lời mà đứng dậy đi.

“Ồ, đúng là càng lúc càng thú vị.” Bạch Liễu nheo mắt nhìn bóng lưng nhẹ nhàng uyển chuyển, trong mắt lóe lên sự u ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK